Tập 3 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân·Phi nhân sát thủ chương thứ nhất: Gia đình của phi nhân và thế gia của người

Ngày 20/1/2110 trời trong

Vẫn là không được phái đến bên cạnh Nhật Hoàng, trái lại là bị phái đi phục vụ một tiểu thiếu gia. Mặc dù hai mươi tuổi cũng không coi là nhỏ nữa, nhưng nói cậu ta hai mươi tuổi vẫn thật không có người tin tưởng, thoạt nhìn cứ như thằng quỷ nhỏ mười lăm tuổi, lên tiếng nói chuyện lại như là mười hai tuổi!

Chẳng qua hẳn là dễ dụ.

Tiểu thiếu gia tên là An Hướng Dạ, và tên của Nhật Hoàng hình như có chút giống nhau.

Nhật Hướng Viêm và An Hướng Dạ. hmm...

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Sau khi người khách thứ hai xuất hiện, còn gọi câu "Charles thiếu gia", thiếu gia cũng liền không chịu đi học nữa. Cậu ấy kiên trì cho dù cúp học một ngày cũng không sao, dù sao mấy ngày nữa là nghỉ hè rồi, bây giờ giáo sư sớm đã không có trên lớp nữa, bạn học phần lớn đều cúp rồi.

Tiểu Yu và May hẳn phải đến tầng thượng theo dõi máy theo dõi của toàn Tà Dương thị mới đúng, nhưng hai người đều không chịu đi, chỉ là giương mắt nhìn thiếu gia, thiếu gia cũng liền nói với Tencha tiên sinh, mọi người đi lên muộn một chút cũng được.

Cuối cùng, ngay cả Tencha tiên sinh cũng ở lại phòng khách.

Đối với việc này, ta đành khẽ thở dài, quay đầu nói với hai khách viếng thăm: "Phiền hai vị trước tự giới thiệu một chút đi!"

Curtis lập tức gật đầu, quy quy củ củ trả lời: "Vâng, Endless lão gia, tên của tôi là Curtis Christopher, là do Sadina phu nhân phái đến, người ứng cử người quản lý gia tộc tiếp theo."

Sau khi nghe xong giải thích của Curtis, mọi người đem ánh mắt di chuyển đến một người khác. Đối mặt với ánh mắt của mọi người, người phụ nữ có phong cách phương đông mang theo nụ cười ngọt ngào, giải thích: "Charles thiếu gia, tôi là Cung Phượng Hương, là Avrisila bá tước phu nhân phái tới."

"Avrisila?" Thiếu gia lập tức tò mò xen vào hỏi.

"Vô lễ!" Cung Phượng Hương vẫn luôn tươi cười đột nhiên đổi mặt, kích động trách mắng: "Ngươi làm sao có thể trực tiếp gọi tên húy của bá tước phu nhân!"

Thiếu gia ngây ngẩn. Đây là lần thứ hai thiếu gia bị trách mắng trong sáng nay, hơn nữa đều là bị người đến viếng thăm ta trách mắng.

Ta trầm mặt, nghiêm chỉnh mà thanh minh: "Vị này là An Hướng Dạ thiếu gia ta đang phục vụ, xin các ngươi tuyệt đối đừng thất lễ với cậu ấy, nếu không cho dù các người là ai phái tới, ta đều hi vọng các người lập tức rời khỏi!"

Cung Phượng Hương sửng sốt, lập tức lộ ra tươi cười vui vẻ, giải thích: "Xin lỗi, tôi tưởng rằng thiếu gia ngài phục vụ chính là vị lão gia bên kia..."

Mọi người thuận theo tầm mắt của Cung Phượng Hương nhìn qua, đó là Tencha tiên sinh, ông ấy từ trong tờ báo ngẩng đầu lên, giọng điệu trầm thấp nói: "Tôi là đội trưởng vệ sĩ bảo vệ thiếu gia, hai người kia cũng là vệ sĩ của thiếu gia."

Tiểu Yu hừ một tiếng, hung tợn nói: "Các người lại có thể dám chửi thiếu gia! Nếu như không phải biết thiếu gia sẽ không tức giận, bọn ta sớm đã nên làm thịt hai tên ngu xuẩn mắt có vấn đề các người rồi."

"Đúng thế." May lạnh lùng nói.

Ta cũng đồng ý lời Tiểu Yu nói, nhưng, sợ rằng chúng ta không thể làm được. Nếu như ta đoán không sai, Cung Phượng Hương hẳn là đồng tộc của ta, hơn nữa số đời cũng không xa lắm. Có lẽ ta cũng không thể chiến thắng cô ta. Dù sao, Vampire không thiện trường chiến đấu thực sự không nhiều lắm.

Nghe xong uy hiếp của Tiểu Yu, Cung Phượng Hương không có tức giận, trái lại nở nụ cười ngọt ngào với thiếu gia, dùng thần sắc cầu khẩn nói: "Thật sự xin lỗi nhé! Tiểu thiếu gia."

Thiếu gia cười cười, nói: "Không sao, chẳng qua, Avrisila bá tước phu nhân rốt cuộc là ai đây?"

Cung Phượng Hương hình như là muốn bù đắp lỗi lầm, cho nên giành trả lời: "Phu nhân là mẫu thân của Charles thiếu gia."

Thiếu gia lập tức quay đầu qua, nhìn ta kinh hô: "Charles, ngươi có mẹ à?"

"Đương nhiên là có." Ta cười trả lời.

"A... Ta không phải ý đó, ta tưởng rằng mẹ ngươi chết rồi." Thiếu gia có chút không biết làm sao nói: "Ngươi chẳng phải nói cha ngươi đã chết... qua đời rồi sao?"

"Đúng vậy, bởi vì phụ thân đại nhân tuổi tác đã cao, nhưng Avrisila phu nhân là vampire."

Ta vừa nói xong, thiếu gia đột nhiên nhạ dị nhìn ta, hình như có lời muốn nói, lại chần chờ không đề cập tới. Đây khiến cho ta có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng nghĩ lại một chút, có lẽ là vấn đề không thể nói ra ở trước mặt người khác, cho nên ta cũng không có tiến tới hỏi thiếu gia.

Thiếu gia cuối cùng vẫn không có đặt câu hỏi với ta, trái lại chuyển hướng Cung Phượng Hương, tò mò dò hỏi: "Mẹ của Charles muốn tìm anh ta sao?"

Cung Phượng Hương vừa giải thích cũng là nói với ta: "Là thế này, Avrisila bá tước phu nhân vô cùng nhớ Charles thiếu gia, đồng thời cũng lo lắng cậu ấy một mình độc thân ở bên ngoài, sợ rằng sẽ có rất nhiều chỗ không tiện, cho nên hi vọng phái tôi tới phục vụ thiếu gia. Đồng thời, phu nhân cũng hi vọng thiếu gia nếu rảnh rỗi, có thể về gia tộc một chút."

Nghe thấy giải thích như thế, ta có chút nghi hoặc mà nhìn Cung Phượng Hương, người sau vẫn là ngọt ngào cười, thoạt nhìn không có dị sắc gì, nhưng là...

"Là thế à?" Thiếu gia hết sức cao hứng nói: "Vậy tôi cũng có thể đi không? Đúng lúc sắp nghỉ hè rồi, tôi còn đang nghĩ phải đi đâu chơi đây!"

Cung Phượng Hương hết sức mừng rỡ nói: "Đương nhiên có thể! Avrisila bá tước phu nhân nhất định sẽ rất vui!"

Thiếu gia cũng cười, cậu ấy đang mở miệng, muốn nói chuyện, lại đột nhiên vừa lại nhíu mày, nói: "Uhm... tôi, tôi nghĩ tôi tốt hơn vẫn là đi học, cúp học không tốt!"

Đột nhiên muốn đi học? Ta sửng sốt, nhưng sau đó lập tức hiểu, hẳn là vừa lại có chuyện xảy ra, cho nên thiếu gia không thể không ra ngoài, đành tùy tiện tìm cái cớ.

Nhưng, thiếu gia là thế nào biết có chuyện xảy ra, ba người Tencha tiên sinh phụ trách xem máy theo dõi đều ở đây... Đúng rồi! Còn có Melody, cô ta có lẽ đang ở phòng cách vách nỗ lực quan sát máy theo dõi.

Thiếu gia nói với ta: "Charles, ngươi cứ cùng bọn họ đi! Ta đi học trước đây."

"Được." Ta vội vàng cầm lấy cặp sách của thiếu gia, sau đó giúp thiếu gia đeo lên.

Sự kiện hình như thật sự rất khẩn cấp, thiếu gia sau khi vừa đeo cặp lên, liền hối hả vọt ra cửa, ta còn phải vội vàng thi triển bước lướt đặc biệt của vampire, mới tới kịp giúp thiếu gia mở cửa.

Lúc này, Tencha tiên sinh bỏ báo xuống, nói với Tiểu Yu và May: "Cũng nên bắt đầu làm việc rồi."

"Vâng." Hai người bọn họ cũng có chút khẩn trương trả lời.

Cho nên, bọn họ sau khi chào ta, cũng rời khỏi phòng khách.

Trước khi rời khỏi, Tencha tiên sinh còn nhìn Cung Phượng Hương một chút, sau đó trừng mắt với ta... xem ra, Tencha tiên sinh cũng phát hiện sự thật cô ta là phi nhân, sợ rằng còn đối với việc ta dẫn phi nhân tới nhà cảm thấy hết sức bất mãn.

Mọi người đều rời khỏi rồi, chỉ còn lại chúng ta hai vampire và một loài người, đây khiến cho ta cảm thấy có chút buồn cười. Thân là loài người duy nhất ở hiện trường, Curtis hẳn phải lo lắng cho hoàn cảnh của mình mới đúng.

Ta nhìn hướng Curtis, người sau cũng nhìn ta chằm chằm, hoàn toàn không dám nhìn hướng Cung Phượng Hương bên cạnh, nhưng là, Cung Phượng Hương lại hết sức tò mò nhìn anh ta.

Curtis mặc dù bảo trì mặt vô biểu tình có huấn luyện của quản gia, nhưng thân là một quản gia, nhận được tầm mắt của khách của chủ nhân ném tới, ở trên phép lịch sự, anh ta hẳn là phải dò hỏi khách có nhu cầu gì không mới đúng, nhưng anh ta lại không nói một từ, chỉ là nhìn ta... anh ta hẳn sẽ không thật sự có chút bất an chứ?

Ta nhìn Curtis một chút, vừa lại nhìn Cung Phượng Hương, người sau vẫn như cũ mang tươi cười, thoạt nhìn dáng vẻ không giống sẽ ra tay công kích, cho nên, quyết định cuối cùng của ta vẫn là mở tivi, xem xem rốt cuộc đã xảy ra sự kiện gì khá quan trọng.

Sau khi mở tivi, tivi đang phát chương trình bình thường, liên tục chuyển mấy kênh, nhưng dù cho kênh tin tức chuyên môn phát tin mới cũng không có tường thuật sự kiện trực tiếp.

Xem ra, những phóng viên vẫn chưa phát hiện có chuyện xảy ra.

Ta nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, mặc dù thời gian còn sớm, ước chừng mới chín giờ, nhưng, nếu như muốn chuẩn bị bữa trưa, ta nên thừa dịp lúc thiếu gia không có ở nhà, mau chóng đi mua đồ ăn mới được.

Nhưng mà, vừa lại không thể để hai người này ở đây, nếu như chỉ có Curtis, thế thì không sao, mặc dù vật quý báu trong nhà thiếu gia không ít, nhưng anh ta là người của Sadina phái tới, hơn nữa còn là người ứng cử người quản lý gia tộc tiếp theo, cho nên ta cũng không cho rằng anh ta sẽ lấy trộm thứ gì trong nhà.

Người không thể tin tưởng là Cung Phượng Hương. Cô ta là vampire, mà vampire luôn luôn là nhân vật nguy hiểm.

Ngoại trừ tồn tại của Cung Phượng Hương khiến ta không thể ra ngoài, ta cũng thực sự rất muốn canh chừng tivi, bởi vì lát nữa có lẽ sẽ có tin tức liên quan đến Huyền Nhật, ta không muốn bỏ qua tin tức của Huyền Nhật.

Ta suy nghĩ một chút, gọi một tiếng: "Curtis."

"Vâng." Curtis lập tức trả lời.

Ta tỉ mỉ căn dặn: "Phiền cậu đến khu chợ cách hai con phố mua một ít đồ ăn về, được không? Nhờ cậu mua hai quả bắp cải, năm ký thịt bò Angus thượng hạng, thêm một chút..."

Ta đọc một chuỗi dài thứ cần mua, lại không định ghi lên giấy giao cho Curtis. Một cái quản gia tốt thế nhưng không thể yêu cầu chủ nhân ghi xuống vật cần thiết, mà tất phải ghi nhớ mọi thứ căn dặn mới được.

Mặc dù Sadina đột nhiên ném cái quản gia tới, hơn nữa còn coi ta là người kế thừa gia tộc chân chính, khiến cho ta cảm thấy có chút phức tạp, nhưng, hỗ trợ kiểm tra Curtis có là quản gia hợp tiêu chuẩn hay không cũng không phải chuyện khó khăn, cho nên ta nghĩ ta ít nhất cũng nên làm điều này mới được.

Dù sao năm đó, ta thế nhưng là đã đem cả gia tộc ném cho cô ấy.

Sau khi ta căn dặn xong, Curtis cúi người một cái, nói: "Lão gia xin chờ một lát, tôi lập tức đi mua."

Sau đó, anh ta liền quay người rời đi, mặc dù tư thái vẫn tiêu chuẩn, chẳng qua bước chân lại hơi không tự nhiên vừa vội vừa nhanh một chút, nhưng đây có lẽ không thể trách anh ta, bất cứ loài người nào lúc ở chung một phòng với hai vampire, khó tránh khỏi đều sẽ có chút căng thẳng.

Lúc này, ta nhìn tivi, xác định vẫn không có tin tức gì, đây mới chuyển hướng người khách cuối cùng trong phòng khách. Ta lễ độ mở miệng nói: "Cung Phượng Hương tiểu thư..."

"Làm sao khách khí như thế đây?" Cung Phượng Hương cười ngọt ngào nói: "Thiếu gia gọi tôi là Phượng Hương là được rồi."

Ta cười với cô ta nói: "Ta không biết Avrisila bá tước phu nhân vì sao đột nhiên nhớ ta, nhưng ta cũng không cần được phục vụ, như cô thấy, ta bản thân chính là một quản gia phục vụ người."

"Dưới quản gia chẳng phải cũng luôn có người hầu sao?" Cung Phượng Hương rõ ràng sớm đã có chuẩn bị, nói: "Tôi thế nhưng có thể làm nữ hầu phòng bếp, cũng có thể làm người hầu phòng khách."

"Đó làm sao có thể đây? Ta nghĩ, ngài hẳn ít nhất là vampire đời tám đi?" Ta thử thăm dò hỏi: "Làm người hầu thực sự quá ủy khuất cho ngài rồi."

"Đời sáu." Cung Phượng Hương ngọt ngào trả lời.

Ta có chút kinh hãi, đời sáu... trong gia tộc chỉ có Avrisila bá tước phu nhân là vampire đời năm, như vậy chứng tỏ Cung Phượng Hương là bà ấy đích thân dành cho "sở hữu sơ cấp", cũng chính là, là Avrisila bá tước phu nhân đích thân cắn Cung Phượng Hương thành vampire. Chúng ta thông thường đem vampire do tự mình dành cho sở hữu sơ cấp gọi là "huyết thống dưới".

Đối với "huyết thống dưới", vampire gọi vampire dành cho mình sở hữu sơ cấp là "huyết thống trên". Đối với huyết thống trên của mình, vampire hình như sẽ có một loại huynh hướng phục tùng, cũng bởi vì loại huynh hướng này, cho nên huyết thống dưới thường thường sẽ nhận được tin cậy rất lớn của huyết thống trên.

Mặc dù ta chỉ là nghe nói, cũng không thể giải thích điểm này, bởi vì ta là vampire bẩm sinh, không có bất cứ vampire nào dành cho ta sở hữu sơ cấp, mà Avrisila phu nhân đối với ta cũng không có bất cứ lực điều khiển nào.

Avrisila phu nhân lại có thể phái tới huyết thống dưới sao?

Nếu như ta nhớ không sai, bá tước phu nhân chỉ có hai huyết thống dưới mà thôi, lần lượt là một nam một nữ, hơn nữa cũng không dễ dàng rời khỏi bên cạnh phu nhân. Nhưng giờ đây, Cung Phượng Hương lại nói cô ta muốn phục vụ ta? Cô ta muốn rời khỏi bên cạnh bá tước phu nhân trong thời gian dài?

Ta càng không hiểu chút nào hỏi: "Bá tước phu nhân rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Ở đây cũng không có người khác nữa, cô đừng ngại trực tiếp nói cho ta, không cần quanh co lòng vòng."

Cung Phượng Hương lắc đầu, thần sắc đau thương nói: "Thiếu gia, ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, bá tước phu nhân thật sự rất quan tâm ngài, cũng hi vọng ngài có thể trở về gia tộc."

Hi vọng ta trở về gia tộc? Đây làm sao có thể, lúc đầu là bà ấy...

Tin tức nóng, nhiều phần tử khủng bố không rõ xuất hiện, công kích trên đường, gây ra nhiều thương vong, trước mắt đang cùng phía cảnh sát triển khai cuộc chiến truy bắt.

Ta lập tức quay đầu nhìn tivi, đúng lúc nhìn thấy "phần tử khủng bố không rõ" phát thanh viên nói, không chỉ là "không rõ", đơn giản là khó có thể tin!

Trên tivi, phần tử không rõ đó vừa hiện qua, có thân thể gần như thân người lại mọc đầy lông màu nâu, chiều cao thoạt nhìn vượt quá hai mét, hai cái tay cứ như móng vuốt thú, mà cái đầu rõ ràng là đầu sói... ngoại trừ tộc người sói trong phi nhân, không có bất cứ chủng tộc nào lại phù hợp đặc trưng như thế.

Nhưng, điều này làm sao có thể đây? Người sói làm sao có thể ở ban ngày, thậm chí xuất hiện ở trước nơi đông người?

Lúc này, Cung Phượng Hương cũng đi đến trước tivi, mở miệng nói: "Nghe nói điểm tụ tập người sói của Tà Dương thị bị phá hủy, chết không ít người sói, ngay cả thủ lĩnh cũng bị giết chết rồi, người sói còn lại chỉ là một đống hỗn loạn!"

Thủ lĩnh người sói hẳn là chỉ Cornell đi? Alkus quả nhiên đã giết hắn.

Chỉ là anh ta muốn cùng cả tộc người sói của Tà Dương thị đối nghịch, lại có thể cũng không tìm ta chi viện... thế này cũng tốt!

Ta thở dài, bây giờ ta thế nhưng không phải đơn độc một cái vampire nữa, nếu như muốn rời khỏi, còn phải xin nghỉ phép với thiếu gia, nhưng thiếu gia nếu là biết ta muốn đi giúp Alkus, chắc chắn muốn đi theo giúp. Mặc dù, thiếu gia là tự nguyện đi theo, nhưng ta làm sao có thể để cậu ấy tham gia chiến đấu giữa phi nhân đây?

Cung Phượng Hương dùng giọng điệu hết sức tiếc nuối nói: "Những người sói này lẻn lút khắp nơi, nếu là bị đánh giết cũng thật đáng tiếc, nếu như có thể thu vào gia tộc, cũng là trợ lực lớn."

Ta quay đầu qua nhìn cô ta, đề nghị: "Cô có thể thừa dịp bây giờ đi chiêu mộ bọn chúng, tránh cho bọn chúng bị đánh giết."

Cung Phượng Hương mỉm cười nói: "Đây thế nhưng không được, nhiệm vụ bá tước phu nhân cho tôi là chăm sóc thiếu gia ngài cho tốt, cũng không thể đi thu nạp người sói, càng huống chi, số lượng của bọn chúng thoạt nhìn không ít, loài người không có dễ dàng đánh giết như thế, sợ rằng bọn họ phải trả giá rất lớn, mới có thể thu nạp đám người sói này."

Đó thế nhưng chưa chắc.

Ta mỉm cười nhàn nhạt, nói: "Vùng lân cận gia tộc cũng không có anh hùng đi? Nhưng Tà Dương thị thế nhưng có anh hùng tồn tại, bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho người sói tự do hoành hành."

"Anh hùng?" Cung Phượng Hương khẽ lên tiếng, hình như mang chút nghi hoặc.

Tivi truyền đến tiếng động cơ xe máy, ta nhìn hướng màn hình, lại không có nhìn thấy bóng dáng Huyền Nhật, ta vội vàng chỉnh tivi thành nhiều màn ảnh, sau đó mỗi một cái màn ảnh thiết định kênh tin tức khác nhau, thế này có thể từ các loại góc độ khác nhau nhìn thấy tình huống hiện trường.

Cũng may nhờ đám phóng viên vì săn tin tức, cứ như là ta đây không sợ chết! Bọn họ đứng ở đủ nơi chụp hình, có màn hình thoạt nhìn là chụp từ chỗ không xa phía sau cảnh sát; có cái ở cửa sổ cao ốc; hoặc là từ trên trực thăng; thậm chí có cái thoạt nhìn chính là màn hình của máy theo dõi, mà không phải máy quay phim. Cũng không hiểu là bọn họ dùng phương pháp nào, có thể nhanh như thế lấy được màn hình máy theo dõi.

Nhưng cho dù thế nào, nỗ lực của nhóm phóng viên khiến cho toàn cảnh hiện trường không sót một cái gì.

Trên đường sớm đã không có người đi đường, chỉ có cột điện ngã đổ và đường sá lỗ chỗ, thủy tinh của nhà buôn hai bên vỡ cả một dãy, mô hình người mẫu trong tủ kính ngã nằm ở trên vỉa hè, quần áo trưng bày đắt đỏ trên người thoạt nhìn như một đống giẻ rách.

Vô số cảnh sát giơ lá chắn to lớn hình thành một tuyến phong tỏa, phía sau thì là đủ loại súng giới bắn quét, nhưng, người sói lại rất nhanh nhạy, bọn chúng như con thoi qua lại trong những công trình, lợi dụng đủ loại vật che đậy để ngăn mưa bom bão đạn. Mỗi lần vừa xuất hiện, đều là muốn bổ nhào về hướng tường lá chắn của cảnh sát, mấy lần đều suýt nữa đột phá phong tỏa, toàn là dựa vào cảnh sát không ngừng nổ súng cộng với cố gắng dùng thân xác để giữ lá chắn, đây mới lần nữa bức người sói trở về trong tuyến phong tỏa.

Nhưng bởi vì cự ly nổ súng thực sự quá gần người của mình, không ít cảnh sát đều bị đạn lạc, bị thương ngã nằm trên đất, sau đó được khẩn cấp kéo về sau khỏi tuyến phong tỏa, cứ như thế nằm ở bên đường một hồi, mãi đến khi nhân viên cứu hộ sau khi xác định người sói không có thử đột phá tuyến phong tỏa nữa, mới khẩn trương tiến lên kéo cảnh sát bị thương đi.

Cho dù hiện trường có rất nhiều cảnh lực, nhưng tùy theo số lượng cảnh sát bị thương được kéo đi càng ngày càng nhiều, cảnh lực phía sau tấm chắn cũng càng ngày càng ít, hơn nữa, sắc mặt của những cảnh sát cũng càng ngày càng khó coi.

Ngay cả ta ở phía sau màn hình cũng có thể nhìn ra bọn họ rất sợ hãi, gần như là mang theo biểu tình tuyệt vọng có thể chết bất cứ lúc nào.

Lúc này, ngoài tiếng súng vào còi báo động của xe cứu thương, một hồi tiếng động cơ xe máy đột ngột vang lên, từ xa đến gần. Bất kể là phóng viên hoặc cảnh sát, toàn bộ đều đem ống kính và tầm nhìn chuyển về phía sau.

Phía sau, một cỗ xe máy hạng nặng từ xa đến gần chạy tới, tốc độ hết sức nhanh, vừa mới chớp mắt, đã từ một điểm nho nhỏ biến thành có thể thấy rõ người điều khiển phía trên... đó là Huyền Nhật và DSII.

Huyền Nhật cưỡi DSII, một đường vượt qua nhân viên cứu hộ, cảnh sát ngã nằm bên đường, cảnh sát cầm súng, cuối cùng vậy mà ngay cả người lẫn xe trực tiếp vượt qua tường lá chắn của cảnh sát, vọt vào trong vòng phong tỏa, sau khi chạm đất thắng khẩn cấp một cái, liền ngừng ngay ở chính giữa con đường.

Ta tinh tường nhìn thấy, không ít cảnh sát đều lộ ra biểu tình thở phào nhẹ nhõm.

Huyền Nhật bước xuống xe, mấy cái động tác nhanh chóng: rút ra mặt đao lưỡi hái, đem hai khúc côn ghép lại thành một khúc côn dài, cuối cùng đem mặt đao và côn kết hợp thành lưỡi hái tử thần khổng lồ. Sau đó, cậu ấy liền giơ lưỡi hái tử thần đứng ở tại chỗ, chỉ là không ngừng ngẩng đầu và quay đầu, hình như đang tìm tung tích của người sói.

Nhưng, đám người sói lại không có hành động gì, trái lại vẫn trốn ở trong các công trình, chậm chạp không có xuất hiện.

Đây cũng không kỳ quái, trận chiến kinh thiên động địa kia của Huyền Nhật và Alkus có lẽ ngay cả phi nhân cũng rất rõ ràng, cho dù ở trong phi nhân, sợ rằng cũng không có mấy ai dám nói mình có thể đánh bại Huyền Nhật.

Ở trong một mảnh trầm tĩnh căng thẳng, đột nhiên có một tiếng hô lớn từ trong cảnh sát truyền ra.

"Không được nhúc nhích! Huyền Nhật, ngươi bị bắt do liên quan đến giết người!"

Huyền Nhật quay đầu qua, cùng lúc cậu ấy nhìn thấy, ta cũng nhìn thấy rồi... đó là Yue Gang!

Anh ta đứng ở trước tường lá chắn cách mấy bước, mặc áo chống đạn nguyên bộ, một tay giơ lá chắn, tay kia giơ súng, nòng súng chỉa vào Huyền Nhật, mà ở phía sau Yue Gang, một hàng cảnh sát đều lộ ra biểu tình dở khóc dở cười. Ngay cả ta cũng không nhịn được bật cười.

Yue Gang lại có thể muốn bắt Huyền Nhật sao? Cho dù có một trăm anh ta, sợ rằng cũng làm không được.

Bởi vì có kính bảo hộ che chắn, biểu tình của Huyền Nhật trái lại nhìn không thấy, chẳng qua, thần sắc của Yue Gang ngược lại nhìn được không sót cái gì, anh ta thoạt nhìn hết sức căng thẳng, trên mặt rải đầy mồ hôi, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: "Huyền, Huyền Nhật, ngươi lần trước giết người trước công chúng, có ảnh chụp và một đống nhân chứng làm chứng, tuyệt đối tội chứng xác thực, cho nên, cho nên à..uhm.. tự thú được khoan hồng, kháng cự bị xử lý nghiêm!"

Đây làm sao cũng không coi là tự thú đi? Bình thường mà nói? Tự thú là phạm tội trước khi bị phát hiện, tự mình đến cục cảnh sát thừa nhận phạm tội, mà chuyện Huyền Nhật lần trước giết một người căn bản không người nào không biết không người nào không hay, cho dù cậu ấy bây giờ hạ vũ khí đầu hàng, cũng không thể coi là tự thú.

Yue Gang mặc dù nói xong rồi, nhưng Huyền Nhật lại một chút phản ứng cũng không có... Nếu như ta là cậu ấy, sợ rằng cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Yue Gang dùng tay cầm súng vung về phía sau, hét lớn: "Mọi người mau tiến lên, còng tay... còng tay của tôi bỏ đâu rồi? Ai đó không! Mau cho tôi một bộ còng tay!"

Nhưng anh ta lại chậm chạp không nhận được trả lời, đành phải quay đầu nhìn, chẳng có ai trả lời anh ta, ta kêu lớn: "Mấy người đang làm cái gì? Còn không mau tiến lên bắt hắn!"

"Anh không muốn sống, tôi thế nhưng vẫn muốn sống." Một cảnh sát khó chịu nói: "Anh cũng không thấy sao, Huyền Nhật vừa tới, ngay cả người sói cũng sợ đến không dám ra rồi! Chúng ta ai dám đi bắt anh ta! Cũng không nghĩ xem, chúng ta thế nhưng ngay cả người sói cũng giải quyết không được."

Nói đến cuối cùng, giọng điệu của cảnh sát đó hình như có chút cay đắng. Mà những cảnh sát khác thì cười khổ gật đầu, xem ra hoàn toàn không có ý tiến lên bắt Huyền Nhật.

"Hắn đã giết người! Hắn là phạm nhân! Chúng ta thân là cảnh sát, hẳn phải bắt hắn!" Yue Gang tức đến giậm chân, vậy mà quay người, lưng đối vào Huyền Nhật, sau đó đối diện với đồng nghiệp của mình la hét.

Lúc này, một cảnh sát đột nhiên la lớn: "Yue Gang! Cẩn thận..."

Yue Gang quay người nhìn, Huyền Nhật giơ lưỡi hái nhảy về hướng anh ta, đừng nói phản kích, anh ta căn bản sợ đến ngã xuống đất, mặt đao lưỡi hái từ bên mặt anh ta sượt qua, sau đó một tiếng trọng kích từ mặt đao truyền tới.

Là móng vuốt của người sói đánh trúng mặt đao lưỡi hái. Nếu không có mặt đao lưỡi hái ngăn cản móng vuốt, sợ rằng trên người Yue Gang đã bị móng vuốt xuyên một lỗ rồi.

Lúc này, Huyền Nhật nhảy bật lên, một cú đá hông, mạnh mẽ đá ở trên mặt người sói, khiến cho hắn bị đá đến ngã bay ở trên đất, còn lắc mạnh đầu không bò dậy nổi.

Tiếp đến, Huyền Nhật túm Yue Gang lên, ném cả người anh ta đi, nện thẳng ở trên hàng cảnh sát kia, hàng cảnh sát kia bị tông đến ngay cả tường lá chắn cũng bị lệch, nhưng phản ứng của bọn họ cũng hết sức nhanh chóng, lập tức túm Yue Gang vào sau tường lá chắn, tiếp đến dựng lại tường phòng ngự bằng phẳng.

Khi cảnh sát làm chuỗi động tác đó, trên phương diện khác, Huyền Nhật cũng bị bao vây, xung quanh người cậu ấy có năm người sói toàn bộ đều giơ móng vuốt thú, nhìn chằm chằm cậu ấy như hổ đói.

Mặc dù người sói xuất hiện rồi, nhưng bởi vì có Huyền Nhật, cảnh sát cũng không như lúc trước, vừa nhìn thấy người sói liền tiến hành bắn quét, mà bọn họ chỉ là cảnh giới bảo trì tuyến phong tỏa, sẵn sàng dựng tốt súng giới.

Kỳ thực thế này cũng rất tốt. Ta đột nhiên cho rằng như thế.

Những cảnh sát có thể dựng lên tuyến phong tỏa, không để cho người sói số lượng đông đúc tán loạn khắp nơi làm hại dân chúng, cũng tránh cho Huyền Nhật bởi vì muốn bắt nhiều người sói như thế mà lại không biết phân thân.

Cảnh sát bao giữ người sói trong một cái khu vực, cuối cùng lại để cho Huyền Nhật đi đánh ngã người sói, mặc dù bọn họ cũng không có ý phối hợp với nhau, chẳng qua, kết quả thoạt nhìn lại là phối hợp hết sức hoàn mỹ. Chẳng những Huyền Nhật không cần phải bôn ba khắp nơi, phía cảnh sát cũng không cần cùng người sói cứng chọi cứng mà tạo thành thương vong nghiêm trọng.

Khi ta nghĩ đến đây, Huyền Nhật trong màn hình đã ra tay, cùng năm người sói đánh lên, mặc dù địch đông ta ít, nhưng cậu ấy lại không hề rơi vào bất lợi, lưỡi hái tử thần vung múa rất nhanh, người sói chỉ có thể thử tìm ra kẽ hở của lưỡi hái đi công kích Huyền Nhật, căn bản không dám cùng lưỡi hái kia cứng chọi cứng.

Hiện trường chiến đấu lâm vào trạng thái quần đấu, mặc dù bọn chúng hình như không muốn liều mạng, chỉ là không ngừng né tránh lưỡi hái, sau đó tìm cơ hội công kích Huyền Nhật, cho nên, Huyền Nhật cũng rất khó tốc chiến tốc thắng.

Điều này làm cho ta có chút nổi lên lo lắng. Không biết thể năng của Huyền Nhật có bao nhiêu tốt, có thể duy trì chiến đấu bao lâu đây? Thể lực của người sói thế nhưng là vô cùng tốt.

Đột nhiên, một chuỗi tiếng súng không ngừng vang lên điên cuồng, một người sói nhảy lên bầu trời muốn bổ nhào về phía Huyền Nhật bị nổ thành tổ ong, sau đó rơi xuống mặt đất, nhưng người nổ súng lại không có bỏ qua cho hắn, vẫn cứ bắn rất nhiều đạn lên người hắn, cho đến khi người sói gần như cả người biến thành một đống máu mới chịu nghỉ.

Mặc dù người sói đó đã biến thành một đống máu, nhưng bắn quét vẫn không có ngừng lại, mà tiếp tục hướng về những người sói khác xạ kích. Lượng lớn bắn quét như thế đương nhiên không thể chỉ bắn trúng người sói, ngay cả Huyền Nhật cũng ở trong phạm vị bị xạ kích.

Chỉ thấy cậu ấy đã không thể công kích người sói, mà là vội vàng quay người lại, dùng mặt đao của lưỡi hái ngăn phần lớn đạn, đồng thời cũng vội vàng từ bên cạnh người sói rút lui, nhưng, người nổ súng lại không chịu bỏ qua cho cậu ấy, cho dù cậu ấy đã không còn ở quanh người sói, nhưng lại vẫn có đạn bắn về hướng cậu ấy...

Ta cảm thấy một cơn phẫn nộ.

Cảnh sát làm sao có thể làm như thế? Huyền Nhật đang vì bọn họ chiến đấu, bọn họ lại bất chấp tính mạng của cậu ấy, nổ súng lung tung, cách nổ súng này đơn giản như là muốn giết cả người sói lẫn Huyền Nhật!

"Ai đã nổ súng? Mau ngừng lại!" Giọng nói của Yue Gang vang lên: "Đồ khốn! Đánh trúng Huyền Nhật rồi! Thằng nào không có mắt, mau dừng lại ngay!"

Nghe vậy, đám cảnh sát nổi lên hỗn loạn, mọi người đều trái phải nhìn ngó, sau đó nhao nhao bán tán.

"Ai đã nổ súng?"

"Tôi không có nha!"

"Súng của tôi nào có hỏa lực lớn như thế!"

"Đâu có ai nổ súng chứ..."

Yue Gang đột nhiên hét lớn một tiếng: "Nhìn đối diện!"

Cảnh sát an tĩnh xuống, trên hiện trường chỉ có tiếng súng vang lên không ngừng. Lúc này, đối diện chầm chậm hiện ra ba bóng người, trên tay của ba bóng người này hình như đều cầm súng, hơn nữa đều là súng giới cỡ lớn, tùy theo bọn họ càng đi càng gần, bề ngoài thân hình cũng càng ngày càng rõ có thể thấy được.

Bọn họ có hai nam một nữ, ăn mặc vô cùng đặc biệt, là trang phục cha đạo, bao gồm người phụ nữ kia cũng là trang phục cha đạo, trung gian quần áo màu đen là một thập tự giá màu vàng thật lớn. Vô cùng không hài hòa chính là, phía trước thập tự giá chính là súng giới to lớn bọn họ đang giơ trên tay.

Bọn họ đã đến càng gần, dung mạo có thể nhìn thấy rõ, đi ở giữa chính là một người phụ nữ trẻ tuổi tướng mạo khá thanh tú, nhưng khuôn mặt lạnh, ước chừng hai mươi mấy tuổi, bên trái cô ta thì là một nam giới mang nụ cười, tuổi tác thoạt nhìn không lớn, gần như có thể coi là cậu bé to xác mà thôi. Người cuối cùng là một người nam xem ra hết sức bình thường, tuổi tác xem ra có hơn bốn mươi tuổi rồi, tướng mạo cũng không có đặc trưng gì, gần giống như là một công nhân trung niên có thể thấy bất cứ đâu trên đường.

Ba người bọn họ cầm trong tay súng giới to lớn, sau đó không ngừng xạ kích vào người sói... là xạ kích vào người sói lẫn Huyền Nhật! Đây khiến cho ta cảm thấy có chút tức giận lẫn mù mờ, bọn họ làm sao lại nổ súng đối với Huyền Nhật đây? Bọn họ rõ ràng chính là...

"Giáo hội!" Bên cạnh ta đột nhiên truyền tới gào rít trống rỗng của vampire.

Ta quay đầu nhìn, Cung Phượng Hương trái ngược với ánh mắt tươi cười lúc trước, đang nheo lại mắt một cách nguy hiểm, nhìn chòng chọc nhân viên giáo hội trong tivi, ngay cả ranh năng bên miệng cũng có dấu hiệu vươn dài.

Nhưng phản ứng của cô ta cũng không có gì phải kỳ lạ, vampire đương nhiên không thích nhân sĩ của giáo hội, bởi vì giáo hội có thể nói là "kẻ chấp pháp" lớn nhất cũng là duy nhất của phi nhân. Phi nhân một khi giết người, chỉ cần bị giáo hội biết, liền sẽ trở thành đối tượng truy bắt của giáo hội. Mà ở trong mọi phi nhân, giáo hội đặc biệt ghét vampire, vừa nhìn thấy vampire, cái gì cũng không hỏi liền giết cũng không phải chuyện lạ.

Ta vẫn luôn hết sức nghi hoặc, điểm giáo hội đặc biệt ghét vampire này, không biết có liên quan đến Alkus hay không? Dù sao bọn họ đã truy bắt Alkus hơn một ngàn năm, loại nghị lực này sợ rằng không phải cái oán thù vặt vãnh nào có thể tạo thành.

Trong tivi đột nhiên truyền tới rống giận của Yue Gang: "Dừng mau! Các người đánh phải Huyền Nhật rồi!"

Lực chú ý của ta lần nữa trở về màn hình tivi, nhìn thấy trên màn ảnh, đám người sói không lo nổi công kích Huyền Nhật, nhao nhao chạy trốn tứ tán, tránh né hỏa lực cường đại.

Huyền Nhật thì lợi dụng DSII và lưỡi hái tử thần để ngăn chặn hỏa lực cường đại của ba người đó.

Lúc này, Yue Gang lại có thể vọt ra khỏi tường lá chắn, giơ lá chắn lớn tiếng mắng chửi: "Các ngươi điếc hả! Không được nổ súng vào Huyền Nhật nữa!"

Trong ba người có hai người không thèm ngó ngàng đến anh ta, chỉ cái người trông như cậu bé to xác quay đầu qua, mang tươi cười hỏi: "Huyền Nhật? Là con nào?"

"Không phải con! Là người!" Yue Gang rống giận: "Các người không thấy trong đó có người sao?"

"Người?" Cậu bé to xác cười nói: "Không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy sáu tên phi nhân."

"Phi cái gì?" Yue Gang hiển nhiên không phải hiểu lắm.

Cậu bé không ngó ngàng tới anh ta, chỉ là lấy tư thái tùy tiện, từ túi rút ra một viên vật thể không rõ, sau đó huýt sáo, ném thứ đó về phía Huyền Nhật và người sói... vị trí ném cách Huyền Nhật gần nhất!

Yue Gang đã thấy rõ thứ đó, la lớn: "Lựu đạn! Huyền Nhật!"

Huyền Nhật do dự một chút, đồng thời, DSII ngăn ở trước mặt cậu ấy vậy mà tự động lái đi, mà Huyền Nhật thì nhảy về sau một cái, sau đó dùng lưỡi hái che chắn mình.

Ầm!

Vụ nổ trải qua, có ba tên người sói bị nổ đến ngã xuống không dậy nổi, hai tên người sói kia cũng sợ đến lập tức lẩn trốn.

Lúc này, Huyền Nhật đem lưỡi hái lần nữa dựng ở bên người, trên người của cậu ấy đã vô cùng thê thảm, nhất là lưỡi hái không có bộ phận che chắn tứ chi, quần áo gần như trở thành giẻ rách, mà trên tứ chi của cậu ấy có không ít vết thương vụn vặt.

Nhưng cậu ấy không để ý đến những vết thương này, mà là một cái xoay vòng lớn, dùng lực vung lưỡi hái tử thần, mặt đao của lưỡi hái thoát khỏi cái côn, xoay vòng bay đi, đâm trúng một trong hai người sói chạy trốn, người sói bị lưỡi hái đánh văng lên tường, sau đó vững vàng bị ghim ở trên vách tường cao ốc, chỉ có tứ chi không ngừng co giật...

Khi tứ chi của người sói có xu thế ngừng lại, mặt đao lưỡi hái lại chuyển động, nó từ trong thân thể người sói rút ra, tiếp đến một đường xoay vòng bay về vị trí của Huyền Nhật, sau khi "ding" một tiếng, tự động móc lại trên côn, lại biến thành một lưỡi hái tử thần hoàn chỉnh.

Huyền Nhật quay đầu nhìn hướng một người sói chạy trốn khác, có lẽ người sói đó đã đi được quá xa, không thể dùng lưỡi hái đánh giết, cho nên cậu ấy cũng không lần nữa để cho mặt đao của lưỡi hái thoát ly, trái lại quay đầu nhìn ba người kia của giáo hội, hình như không có ý truy cứu công kích của bọn họ, mà là quay người đi về hướng người sói chạy trốn.

Lúc này, cậu bé to lớn cười hì hì nói với hai người kia: "Cái phi nhân này xem ra rất mạnh đấy! Cần tìm chi viện không?"

Cô gái trầm ngâm nói: "Không biết đây là chủng tộc gì, trong tư liệu hình như không có."

Lúc này, Huyền Nhật ngừng bước chân, quay đầu qua đối diện ba người, hiếm hoi mở miệng nói chuyện: "Ta là người."

"Người?" Cậu bé to xác phì cười, trào phúng nói: "Ngươi là không soi gương, hay là gương không phản chiếu được ngươi? Ngươi có chỗ nào thoạt nhìn giống loài người?"

Huyền Nhật trầm mặc một hồi, lần nữa nói: "Ta là người."

Ba người của giáo hội kia lại hiển nhiên không tin.

"Huyền Nhật đương nhiên là người, anh ta là một anh hùng!" Lúc này, lại là Yue Gang vì cậu ấy lên tiếng, nhưng anh ta vừa nói xong, liền vội vàng quay đầu bổ sung nói rõ với Huyền Nhật: "Chẳng qua cho dù như thế, chúng tôi vẫn phải bắt anh vì tội giết người!"

"Thì ra ngươi từng giết người."

Ánh mắt của cậu bé to con biến đổi, cậu ta cười lạnh một tiếng, nói: "Phi nhân giết người hết thảy có tội!"

Khi lời của cậu ta nói xong, ba người giáo hội lập tức giơ vũ khí, tất cả đối vào Huyền Nhật.

"Chờ một chút!" Yue Gang kinh hãi: "Các người làm cái gì? Đừng làm loạn, chúng tôi phải bắt anh ta về chịu xét xử! Anh ta rất có khả năng sẽ được quan tòa phán là giết người tự vệ, là không có tội!"

"Đó chỉ là nếu như hắn là người." Cậu bé to xác không chút khách khí nói: "Phi nhân không có tư cách tiếp nhận thẩm phán! Chỉ cần đã giết người, liền đáng chết!"

Lúc này, thân thể của Huyền Nhật đột nhiên chấn động, cậu ấy lại một lần nữa nói: "Ta là người."

Nhưng điều ba người giáo hội dùng để hồi ứng cậu ấy, là một chuỗi tiếng súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro