Tập 4 - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu đài chương thứ nhất: Long An, cơn gió đầu thổi qua

An Hướng Dạ vậy mà thật sự là Huyền Nhật!

Là bạn học cùng lớp với cậu ta, mình không phải chưa từng hoài nghi cậu ta, bởi vì tóc màu bạc thực sự quá hiếm thấy.

Chẳng qua, Leona và Abner đều bác bỏ rồi, bọn họ nói mỗi ngày đều nhìn thấy An Hướng Dạ rất nghiêm túc lên lớp, không như mình mỗi một tiết đều là ngủ, nếu như cậu ấy là Huyền Nhật, buổi tối đều phải ra ngoài tuần tra, hơn nữa lượng hoạt động vừa lại lớn như thế, ban ngày không thể có biện pháp lên lớp nghiêm túc như thế.

Mình cũng cảm thấy đúng, mỗi tối đều ra ngoài tuần tra thực sự quá mệt rồi, nếu như không phải Leona và Abner luôn là vác mình đi học, mình có lẽ mười ngày sẽ cúp chín ngày đi.

Cho nên, An Hướng Dạ người mà mỗi lần kiểm tra đều thi trọn điểm, báo cáo đưa nộp dày như một quyển sách, hơn nữa lên lớp chưa từng ngủ gật hẳn không phải Huyền Nhật.

Kết quả, cậu ta thật sự là Huyền Nhật.

Anh Charles nói, An Hướng Dạ mỗi ngày về nhà liền làm bài tập, sau đó gọi điện thoại trò chuyện với anh trai, hoặc là cải tạo một số máy móc, đó là hứng thú của cậu ta, sau đó buổi tối mười giờ liền đi ngủ, sáng sớm năm giờ thức dậy chạy buổi sáng… Đây là cái sinh hoạt quái quỷ gì?

Buổi tối nếu như xảy ra chuyện, cậu ta còn phải biến thành Huyền Nhật ra ngoài giải quyết sự kiện… Cậu ta cũng không cần ngủ sao?

Mình nghĩ, An Hướng Dạ chẳng những là Huyền Nhật, hơn nữa căn bản là cái người ngoài hành tinh!

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Lúc ăn bữa sáng, thiếu gia vô cùng vui vẻ tuyên bố với mọi người, cậu ấy muốn đến gia tộc của ta chơi.

Tiểu Yu Và May không có bao nhiêu phản ứng, trái lại Tencha tiên sinh phản ứng mạnh đến nỗi ngay cả báo trên tay cũng xé thành hai mảnh, còn nhảy lên rống giận… Đương nhiên không phải rống giận với thiếu gia, mà là rống giận với ta: “Anh muốn mang thiếu gia đến địa bàn của vampire?”

“Không phải, là muốn về quản gia thế gia, gia tộc Alexis.” Để hoàn toàn đánh tan lo ngại của Tencha tiên sinh, cho nên ta đem danh xưng của gia tộc cũng nói ra rồi.

“Alexis?” Tencha tiên sinh sửng sốt, khó có thể tin hỏi: “Gia tộc của anh là Alexis?”

“Đúng vậy.”

Lần này đổi lại Tiểu Yu phun ra một hớp coca, sau đó kêu to: “Ôi mẹ ơi! Alexis đó!”

“Gia tộc Alexis thì làm sao? Bọn họ đang kinh ngạc cái gì vậy?” Thiếu gia không thể tò mò hơn.

May nghiêm túc trả lời: “Thiếu gia, Alexis là gia tộc vô cùng nổi tiếng, mặc dù ở trên thế giới cũng không tỏ vẻ cho người biết, cũng không phải tổ chức kinh tế nổi tiếng, nhưng bọn họ là quản gia thế gia lâu đời nhất lịch sử, gần như gia tộc có chút tiếng tăm toàn thế giới đều có quản gia của bọn họ, thậm chí còn có một câu là nói như thế này: ‘không có một quản gia của gia tộc Alexis, thì không coi là thế gia đại tộc chân chính.’”

“Cho nên thế lực của gia tộc Alexis rộng khắp gia tộc của toàn thế giới đấy!” Tiểu Yu hét lớn: “Mọi người đều biết, nếu muốn chết, cứ đi chọc Nhật Hoàng, giáo hội hoặc là Alexis, trăm phần trăm chết chắc!”

Thiếu gia cao giọng “oh oh” hai tiếng, thoạt nhìn kích động giống như Tiểu Yu, còn bắt chước anh ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn ta.

Nhưng, ta cho rằng thiếu gia một chút cũng không cần kích động hoặc là sùng bái, bởi vì cậu ấy là em trai của Nhật Hoàng. Luận về thế lực, Nhật Hoàng tuyệt đối xếp ở trên gia tộc Alexis, hơn nữa còn vượt xa.

Tencha tiên sinh nghiêm túc dò hỏi: “Anh là hệ chủ hay là nhánh bên của gia tộc?”

Ta trầm mặc một chút, có chút không biết nên trả lời thế nào, nhưng dưới ánh mắt của mọi người, đành phải thành thật nói: “Tôi là tộc trưởng trên danh nghĩa, Sadina phu nhân người hiện tại xử lý công việc của gia tộc thật ra là đại diện tộc trưởng, nhưng người biết chuyện này không quá mười người, sợ rằng dù là Nhật Hoàng cũng không biết.”

Thật ra, Sadina đã chủ sự năm mươi năm rồi, cho dù là người gia tộc biết việc này, sợ rằng cũng không có người thật sự sẽ coi ta như tộc trưởng, chính ta cũng không có coi mình là tộc trưởng.

Từ sau khi ta để cho Sadina trở thành tộc trưởng đại diện, sau đó rời khỏi gia tộc Alexis, liền chưa từng coi mình là tộc trưởng.

“Quản gia tiên sinh.”

Tiểu Yu đột nhiên nắm lấy tay ta, dùng giọng vô cùng thành khẩn nói: “Ngài nhất định phải biết, bình thường cãi nhau ầm ĩ với ngài là vì để cho cuộc sống thêm chút giải trí, chê bai ngài là vì để cho thiếu gia vui vẻ, thường thường không cẩn thận làm đổ đồ uống vì để ngài vận động cho cơ thể khỏe mạnh… thật ra, tôi là thật sự rất kính yêu ngài.”

Phụt! Thiếu gia bật cười, còn cười đến nằm bò lên bàn ăn. May thì khinh bỉ mà nhìn Tiểu Yu.

Tencha tiên sinh ngồi xuống, nhặt lên tờ báo rách tiếp tục đọc, còn lẩm bẩm: “Cái gì vậy chứ, mỗi ngày đều là biết một đống bí mật chết người, Nhật Hoàng, Alexis… đừng tới thêm một cái giáo hội! Bằng không căn hộ này căn bản chính là nơi chết người nhất trên thế giới!”

“Nói lên như thế, địa vị của anh cũng không thấp hơn thiếu gia.” May nhìn ta, cảm giác hình như có chút bất an: “Mặc dù thế lực của gia tộc Alexis có thể vẫn không bằng Nhật Hoàng, nhưng anh là tộc trưởng, thiếu gia chỉ là em trai của Nhật Hoàng.”

Ta vội vàng giải thích: “Tôi thật sự đã không coi là tộc trưởng nữa, trừ khi Sadina hạ lệnh, nếu không sợ rằng căn bản không có người sẽ nghe lời tôi.” Ngừng một chút, ta có chút buồn cười nhìn Tiểu Yu nói: “So với tôn kính tôi, không bằng tôn kính Curtis nhiều thêm một chút, anh ta là cháu của Sadina, cũng là tộc trưởng đại diện tiếp theo, là người có quyền lực chân chính.”

Tiểu Yu sững sờ, mặt biến sắc, bộ dạng vạn phần sợ hãi, May còn an ủi vỗ vỗ vai cậu ta. Thiếu gia thì là lần nữa cười lớn. Ta cảm thấy hết sức khó hiểu.

Thiếu gia sau khi cười một hồi, vừa cười vừa giải thích với ta: “Lúc trước Curtis phụ trách chăm sóc tôi, Tiểu Yu cứ luôn bắt bẻ bữa sáng anh ta nấu chẳng thay đổi gì cả, nói biểu tình của anh ta cứ như khúc gỗ, còn nói mắt kính của anh ta lỗi thời rồi, còn có rất nhiều rất nhiều… Ha ha ha!”

Nhìn thần sắc như thể trời long đất lở của Tiểu Yu, ta cũng bật cười. Curtis thật sự là hơi nghiêm cẩn, rất khó tưởng tượng Sadina sẽ nuôi dạy ra một đứa trẻ câu nệ thế này, phần lớn không phải là cô ấy tự mình dạy dỗ đi.

“Lúc nào muốn đi?” Tencha tiên sinh luôn là rất có thể nắm được trọng điểm.

“Ba ngày sau.”

“Ba ngày sao? Vậy có rất nhiều chuyện phải bận rộn!” Thiếu gia hết sức phấn khởi bắt đầu nói: “Phải đi nói Lạc Sơ ca một tiếng quảng cáo phải trì hoãn chụp; còn có chỉnh sửa DSII, nó gần đây làm xe quá lâu, không quá thiện trường thao túng thân thể hình người rồi, cho nên phải chỉnh sửa mới có thể tạm thời ngụy trang thành Huyền Nhật; còn phải thưa gửi với ca ca một chút… Đúng rồi, cũng phải nói với Yahan một tiếng.”

Ta vẫn là lên tiếng kiến nghị: “Không bằng tìm Yahan cùng đi đi, cậu ta cần giải sầu một chút.”

Thiếu gia do dự một lát, nhưng vẫn là gật đầu.

Giải sầu là một phần lý do, đồng thời ta cũng hi vọng thiếu gia và Yahan có thể ở cùng nhiều hơn, bọn họ đều là anh hùng, tuổi vừa lại gần nhau, nếu như có thể làm bạn thì không còn gì tốt hơn.

“Vậy tôi sẽ lưu thủ ở đây, tránh cho có chuyện khẩn cấp xảy ra.” Tencha tiên sinh quay đầu nói với May: “May, cậu cùng tôi ở lại đây.”

May gật đầu.

Ta cũng cảm giác sắp xếp thế này không tệ, nếu là chơi đùa mà nói, Tiểu Yu đúng là lựa chọn tốt hơn so với May.

Thiếu gia đột nhiên khẽ hô: “Đúng rồi, còn có Jingji, chú Tencha, cháu cũng có thể mang Jingji cùng đi không?”

“Được, đỡ khỏi bị con bé đó tối ngày nhõng nhẽo đòi tôi đi chơi.”

Nói xong, Tencha tiên sinh lại vùi đầu vào trong báo. Ta lại cười cười, thực sự không cho rằng đứa trẻ hiểu chuyện như Jingji sẽ tối ngày nhõng nhẽo đòi đi chơi.

Sau khi chuyện du lịch đã quyết định, thiếu gia lập tức bắt đầu thần tốc ăn cơm, khoảng chừng mười phút sau, cậu ấy liền bỏ dụng cụ ăn xuống, nói: “Ăn no rồi, bây giờ đi tìm mọi người đi! Đầu tiên gần nhất chính là… Yahan.” Cậu ấy ngừng lại một chút, quay đầu hỏi: “Charles, anh có thể cùng tôi đi không?”

Thiếu gia thoạt nhìn có chút căng thẳng, ta nghĩ, thiếu gia có phải là vẫn rất để ý chuyện Yahan từng nói “hận cậu ấy” không đây?

Đây khiến cho ta có chút bối rối, bởi vì sau lúc đó, Long An từng đi giúp thiếu gia, hơn nữa cuối cùng cũng trở về khu nhà này, còn đã tiếp nhận thu xếp của thiếu gia, đồng ý ở lại phòng cách vách… thiếu gia có phải không hiểu đây đã là xin lỗi cộng với “ám chỉ” bạn tốt của Yahan?

Nếu như là thế, ta đúng là nên đi theo, nếu như có cơ hội, hi vọng có thể để cho thiếu gia hiểu Yahan kỳ thực cũng không hận cậu ấy.

“Được.”

Đi đến cách vách, thiếu gia có chút căng thẳng gõ cửa, không lâu sau, cửa phòng được mở ra, cậu ấy lập tức liền mở miệng hỏi: “Yahan, bọn tôi muốn đi du lịch, cậu có muốn theo bọn tôi cùng đi không?”

Yahan chỉ mặc một cái quần đùi, vẻ mặt còn buồn ngủ, thoạt nhìn hình như không có ngủ đủ. “Đi đâu?”

“Nhà của Charles.”

Yahan nhìn ta, sau đó vừa lại gật đầu nói: “Chờ một chút.”

Chờ khoảng chừng mười phút sau, Yahan vừa lại mở cửa, đi ra căn hộ, trên người còn mang cái ba lô, đơn giản nói: “Đi thôi.”

Cậu ta có phải là hiểu lầm cái gì rồi không? Lúc ta đang nghi hoặc, thiếu gia vậy mà sau khi “oh”một tiếng, nói: “Được, đi thôi!”

Sau đó, thiếu gia gõ cửa phòng của Melody, kêu lớn: “Melody, Melody, cho tôi mượn xe được không? Tôi muốn chở Charles và Yahan đến phòng làm việc của anh Lạc Sơ.”

Melody mở cửa phòng, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ bằng sa mỏng màu tím, đường cong nhìn không sót cái gì, hơn nữa cô ta còn không mặc áo ngực, nhưng may là cô ta ôm theo một cái gối ôm nhỏ, miễn cưỡng có thể che một chút bộ phận trọng điểm.

Yahan nhìn đến hai mắt đăm đăm.

Melody dụi mắt, phàn nàn: “Thiếu gia, người ta rất buồn ngủ đó!”

“Buồn ngủ thì cứ đi ngủ!” Thiếu gia như chuyện đương nhiên trả lời.

“Được đấy! Vậy cậu ngủ cùng tôi.” Melody ngây ngô mà cười nói: “Phải cởi sạch hết ngủ đó!”

Yahan hít mạnh một hơi, thiếu gia nghiêng nghiêng đầu, nói: “Nhưng khoang kim loại không ngủ được hai người đi? Độ rộng của cái đó không thể chen hai người.”

Thiếu gia, ngài là quên hay là không để ý ba cái chữ “cởi sạch hết” này?

Melody cười khanh khách nói: “Độ cao đủ đấy! Chồng lên nhau là ngủ được rồi!”

Yahan bịt chặt mũi, ngồi xổm xuống đất.

Đối với một đại học sinh dồi dào khí huyết mà nói, biểu hiện của Yahan tương đối bình thường. Ta nhìn thiếu gia, cậu ấy lộ ra biểu tình mù mờ, hình như không hiểu tình huống của Melody. Đối mặt với một vampire bán khỏa thân tuyệt đối xinh đẹp, cậu ấy thậm chí không có đỏ mặt hay thẹn thùng, xem ra, thiếu gia cách cậu bé bình thường hình như còn có một đoạn khoảng cách.

Ta thở dài nói: “Thiếu gia, tôi nghĩ Melody có thể là đến câu lạc bộ đêm, cho nên uống say rồi, xin ngài chờ tôi một lát, tôi thu xếp cô ấy xong, liền lấy chìa khóa xe ra.”

Sau khi thiếu gia gật đầu, ta liền kéo Melody vào phòng, bắt đầu hỏi cô ta chìa khóa xe ở đâu, sau khi vất vả lắm mới hỏi ra, vừa lại dùng tới sức trâu bò mới có thể để cho cô ta nằm vào khoang kim loại, còn suýt nữa cũng bị cô ta kéo vào, khi ta đóng cửa khoang lại, thật sự có một loại cảm giác của một hồi chiến đấu gian khổ.

Ta cầm chìa khóa đi ra, báo cáo với thiếu gia: “Có thể xuất phát rồi.”

Yahan lại chỉ là ngơ ngác mà nhìn ta, thiếu gia thì sau khi nhìn ta một cái, liền cười đến ôm bụng ngồi xổm xuống đất.

Ta có chút khó hiểu, cúi đầu nhìn quần áo của mình, mặc dù vừa rồi Melody kéo loạn quần áo của ta không ít, nhưng ta trước khi đi ra đã chỉnh lý tốt rồi, chẳng lẽ còn chỗ nào không đúng sao?

“Xin hỏi thiếu gia, tôi có chỗ nào thất lễ sao?”

Lúc này, Yahan cũng cúi đầu bật cười.

Thiếu gia chỉ mặt ta, cười lớn nói: “Char-charles, trên mặt anh có thật nhiều dấu son môi đó!”

◊◊◊◊

Thiếu gia lái xe đến phòng làm việc, vừa xuống xe, Yahan liền ngẩng đầu nhìn cao ốc một hồi, sau đó quay đầu nhìn ta, thắc mắc hỏi: “Tôi tưởng rằng vampire đều ở lâu đài sâu trong núi.”

Cậu ta quả nhiên hiểu lầm rồi. Ta giải thích: “Chuyến đi là ba ngày sau mới xuất phát, bây giờ chỉ là đến đây tìm người mà thôi. Thiếu gia đang chụp quảng cáo, đây là địa điểm phòng làm việc của cậu ấy.”

Yahan ngẩn người, có chút xấu hổ gật đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi có chút mơ màng.”

Ta cười cười, có chút trêu đùa: “Bởi vì dậy quá sớm đi? Xin hỏi cậu bình thường đều dậy mấy giờ vậy?”

Yahan bất đắc dĩ nói: “Sớm nhất cũng phải chín rưỡi đi! Buổi tối đều rất muộn mới ngủ, vừa lại rất mệt…”

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Buổi tối, anh hùng đều phải ở bên ngoài giải quyết sự kiện, chẳng những ngủ muộn, lượng hoạt động vừa lại lớn, buổi sáng dậy không nổi cũng là có thể hiểu, đại khái cũng chỉ có thiếu gia vị anh hùng này có thể ở tám giờ buổi sáng chạy nhảy lung tung.

Thiếu gia chạy nhảy lên lầu, dùng sức gõ gõ cửa phòng làm việc, A Đại trả lời cửa thoạt nhìn dáng vẻ cũng là rất muốn ngủ, hôm nay hình như mọi người đều không có vẻ ngủ đủ… A! Đúng rồi, hôm nay là thứ hai, cuối tuần luôn là lúc trị an loạn nhất, cũng là thời gian những anh hùng mệt mỏi nhất.

A Đại mang theo biểu tình mơ màng nói: “Quý Lạc Sơ tám phần vẫn còn nằm trên giường chưa dậy, chẳng qua cậu ta ở ngay trên lầu, gọi điện thoại kêu cậu ta xuống là được rồi.”

Tiếp đến, người mơ màng vừa lại nhiều thêm Quý Lạc Sơ.

Ta chỉ có thể đề nghị có ai cần cà phê hay không, ngoại trừ thiếu gia, mọi người đều giơ hai tay tỏ rõ mình ít nhất cần hai ly.

Ta vừa pha cà phê, thiếu gia vừa nói với Quý Lạc Sơ và A Đại kế hoạch du lịch.

“Cậu muốn đi du lịch?”

Thiếu gia gật đầu, nói: “Không biết sẽ đi bao lâu, chẳng qua trước khi khai giảng nhất định sẽ trở lại.”

“Oh, thế à? Chuyến đi hình như rất không tệ…” Quý Lạc Sơ ngơ ngác trả lời, tiếp đến anh ta bị tiếng la hét của A Đại dọa giật nảy mình: “Cậu muốn đi du lịch? Cậu biết lượng quảng cáo có bao nhiêu không? Cho dù giảm bớt thời gian nạp điện cũng chụp không hết á!”

A Đại tự mình một người la hét một hồi, cho đến khi ta đưa cà phê cho Quý Lạc Sơ, sau khi anh ta uống mấy hớp, lúc này như mới tỉnh mộng, theo A Đại cùng nhảy lên la hét: “Cậu muốn đi du lịch?”

Thiếu gia hình như có chút bị phản ứng kịch liệt của bọn họ dọa sợ, chỉ là ngơ ngác mà nhìn hai người, ta vội vàng giúp giải thích: “Gần đây đã chụp rất nhiều quảng cáo, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.”

“Quảng cáo vẫn không phải vấn đề à! Để cho những chủ quảng cáo đó từ từ chờ cũng không sao! Nhưng, cậu đi du lịch, khu phía đông thì làm sao hả?”

Quý Lạc Sơ kích động nói: “Long An vừa lại ban ngày không xuất hiện, cậu hẳn không phải muốn tôi ở ban ngày trông coi ba khu đông tây nam chứ? A Đại gần đây bận đem ảnh chụp lúc trước làm thành quảng cáo, căn bản không có thời gian giúp tôi coi máy theo dõi, một mình tôi làm sao lo được ba phần tư cái Tà Dương thị? Cho dù một phần hai cũng rất miễn cưỡng!”

“Anh nói cái gì?” Yahan đột nhiên lên tiếng.

Lúc này, lực chú ý của mọi người đều bị dẫn tới người Yahan, thiếu gia “A” một tiếng.

Quý Lạc Sơ cảnh giới hỏi: “Cậu là ai?” Hỏi xong, anh ta vừa lại quay đầu qua nhìn thiếu gia, hỏi: “A Dạ? Đây là người cậu mang đến sao?”

Thiếu gia đồng thời bị Quý Lạc Sơ và Yahan nhìn chằm chằm, cậu ấy hiển nhiên không biết nên làm sao, chỉ có bất lực mà nhìn hướng ta, sau đó ánh mắt mọi người cũng được mang qua để nhìn ta.

Ta cười cười, tay trái hướng về phía Yahan, giới thiệu với hai người khác: “Đây là Yahan, bạn học đại học của thiếu gia, đồng thời cũng là ‘cuồng thú Long An’ mà mọi người biết.”

Quý Lạc Sơ và A Đại há hốc miệng.

Ta vươn ra tay phải, hướng về phía Quý Lạc Sơ, giải thích với Yahan: “Đây là Quý Lạc Sơ, nhiếp ảnh sư của thiếu gia, cũng chính là ‘quý công tử Sơ Phong’ mà cậu biết.”

Lần này đổi lại Yahan trợn lớn mắt.

Ta nhìn song phương đang đờ dẫn, cười nói: “Bây giờ, cái phòng làm việc này chỉ thiếu Cô Điệp, là hội tụ tứ đại anh hùng.”

Nhớ tới lần trước tứ đại anh hùng liên thủ ngăn cản đại chiến của phi nhân và giáo hội, ta sâu sắc cảm giác, ngày hội tụ có lẽ không xa nữa.

“Xin lỗi, tôi quên các người không biết thân phận của đối phương.”

Thiếu gia thoạt nhìn rất buồn, Quý Lạc Sơ vội vàng an ủi nói: “Không sao, không sao, dù gì tôi cũng rất muốn biết Long An là ai, bọn tôi hợp tác với nhau có một thời gian rồi, lại vẫn luôn không biết đối phương là ai, khiến cho tôi vô cùng tò mò, cho nên a Dạ cậu thật là đã gỡ cho tôi một cái nghi hoặc rất lớn đấy!”

Nghe Quý Lạc Sơ nói xong, thiếu gia không lo lắng nữa, nhưng lại ngay sau đó nhìn hướng Yahan, cậu ấy vốn có chút không biết làm sao đối diện Yahan, bây giờ sắp ngay cả đầu cũng ngẩng không nổi rồi, chỉ là cúi đầu, dè dặt dùng mắt nhìn lén cậu ta.

Yahan lại không chú ý đến thiếu gia, cậu ta nhìn Sơ Phương, lần nữa xác nhận: “Anh thật sự là Sơ Phong?”

“Phải.” Quý Lạc Sơ rất dứt khoát thừa nhận rồi, cũng tò mò đánh giá Yahan, tán thán: “Tôi không ngờ Long An lại có thể trẻ tuổi như thế, vốn còn cho rằng cậu hẳn là không chênh lệch với tôi lắm, bởi vì cậu làm việc rất lý trí, không lỗ mãng như người trẻ tuổi.”

Yahan hơi hơi giơ lên khóe miệng. Ta nhìn ra được, cậu ta rất cao hứng.

“Cám ơn.” Cậu ta đột nhiên nói cám ơn với Sơ Phong.

Quý Lạc Sơ sửng sốt, cười nói: “Tôi thế nhưng không phải khen thưởng cậu, chỉ là nói thật mà thôi.”

“Không, thật sự vô cùng cảm ơn anh.”

“Cậu thật là quá lễ phép rồi, ha ha…” Quý Lạc Sơ cười khan, hình như giống như thiếu gia không biết nên làm sao giao tiếp với Yahan.

Yahan vô cùng nghiêm túc nói cám ơn: “Cám ơn anh đã cứu tôi.”

Quý Lạc Sơ sửng sốt, lúc này, biểu tình của Yahan thoạt nhìn có chút không quá tự tại, giọng của cậu ta càng ngày càng nhỏ: “Vụ án cướp ngân hàng 5 năm trước, tôi bị bọn cướp bắt, những kẻ cướp đó vừa rời khỏi phong tỏa của cảnh sát, liền đẩy tôi xuống vách núi bên đường, anh bò xuống cứu tôi, đưa tôi đi bệnh viện, còn vì thế bị truyền thông bao vây đến suýt nữa thoát thân không được…”

Quý Lạc Sơ thốt ra: “Cậu là cái học sinh trung học ở trước mặt truyền thông đòi giúp mẹ báo thù kia?”

“Anh nhớ tôi?” Dáng vẻ Yahan có chút kinh ngạc cũng có chút mừng rỡ.

Quý Lạc Sơ gật đầu, có chút xấu hổ nói: “Uh, xem tin tức nói cậu cha mất sớm, lúc đó mẹ vừa lại chết dưới súng của bọn cướp, tôi chỉ có chút, có chút lo lắng, cho nên có hơi nghe ngóng qua cuộc sống của cậu, biết cậu có tiền bồi thường của công ty bảo hiểm có thể sinh sống, chỉ như thế mà thôi.”

“Chỉ có như thế mà thôi?” A Đại lẩm bẩm: “Nếu không phải biết có tiền bồi thường, cậu mới hai mươi ba tuổi đã muốn đi nhận nuôi một đứa con học sinh trung học rồi.”

Quý Lạc Sơ hung hăng mà giậm chân A Đại một cái, người sau đau đến ngay cả mặt cũng vặn vẹo rồi.

Yahan cúi đầu, có chút nghẹn ngào mà nói: “Cám ơn…”

Quý Lạc Sơ cuống đến có chút nói lung tung: “Không cần khách khí đâu! Tôi, tôi cũng không làm cái gì, chỉ là cứu cậu, anh, anh hùng vốn là phải cứu người mà! Về phần chuyện nhận nuôi đó chỉ là suy nghĩ, về sau cũng không có thật sự làm, cậu ngàn vạn làn đừng nghe A Đại nói tầm bậy! Tôi không, không tốt bụng như thế đâu! Tôi cũng đã có đứa em trai Lạc Luân này rồi, còn thêm cậu chẳng phải vừa lại thêm đứa em trai, mặc dù nói thêm một đứa em trai cũng không khác lắm, chẳng qua vẫn có khác… A a a! Mình rốt cuộc đang nói cái gì vậy à!”

A Đại phá lên cười ha ha, thiếu gia cố gắng muốn nhẫn nhịn không cười, nhưng tươi cười lại càng ngày càng lớn, cuối cùng ngay cả Yahan đang cúi đầu cũng khùng khục cười lên.

“Tôi lúc trung học thì quen biết Leona và Abner, mặc dù không cùng lớp cho nên không quen lắm, chẳng qua bọn họ là rất có tiếng với cuồng thí nghiệm, toàn trường trung học đều quen biết bọn họ. Lúc đó, mẹ tôi bà ấy, bà ấy bị bọn cướp nổ súng bắn chết, người mẹ duy nhất còn lại của tôi… để báo thù, tôi xin Leona và Abner đem thuốc còn đang thí nghiệm dùng lên người tôi.”

Yahan ngừng lại một chút, thành thật thừa nhận: “Nhưng bọn họ không chịu, là tôi thừa dịp lúc bọn họ không chú ý, trộm thuốc ra, dùng ở trên người mình.”

Nghe đến đây, thiếu gia sửng sốt.

“Thì ra là thế.” Quý Lạc Sơ gật đầu, nói: “Tôi còn nhớ, lần đầu tiên Long An xuất hiện, chính là bắt được mấy tên cướp bỏ trốn kia, ném bọn chúng ở cục cảnh sát.”

“Cậu không có giết bọn chúng sao?” Thiếu gia đột nhiên hỏi câu này.

Nghe thấy lời này, Yahan ngẩng đầu lên nhìn thiếu gia, biểu tình vặn vẹo, gầm lên: “Tôi rất muốn… thật sự rất muốn giết bọn chúng! Tôi ra sức đánh bọn chúng, căn bản dừng không được, tôi muốn đánh chết bọn chúng! Nhưng, nhưng là Leona và Abner ngăn cản tôi giết người, bằng không tôi nhất định sẽ giết bọn chúng!”

“Cậu làm rất tốt.” Quý Lạc Sơ vỗ vỗ vai Yahan, an ủi nói: “Để cho pháp luật trừng phạt bọn chúng đi!”

An ủi của anh ta rõ ràng rất hữu dụng, Yahan đỏ mắt gật đầu.

Nhưng, thiếu gia lại thấp giọng nói: “Là như thế sao? Nhưng nếu như có người giết anh trai tôi, tôi nhất định sẽ giết bọn chúng, không ai có thể ngăn cản tôi.”

“A Dạ!” Quý Lạc Sơ đứng lên.

Thiếu gia ngẩng đầu nhìn Quý Lạc Sơ, lại không có ý sửa miệng, người sau mang theo biểu tình quở trách, nhưng anh ta nhìn thiếu gia một hồi, thì lại vừa lặng lẽ ngồi xuống, mặc dù biểu tình hết sức trầm trọng, nhưng vẫn một câu trách mắng cũng không có nói.

Đây khiến cho ta cảm thấy có chút đáng tiếc, bên cạnh thiếu gia gần như không có người có thể trách mắng cậu ấy. Cho dù tính cách có chín chắn, thiếu gia vẫn là cái người trẻ hai mươi tuổi đầu, hơn nữa còn không quá quen thuộc đối nhân xử thế, cho nên cậu ấy rất cần trách mắng của bề trên, nhưng vấn đề là, mặc dù mỗi một người trong nhà đều lớn hơn thiếu gia, lại đều là nhân công của thiếu gia, mà bề trên chân chính, lão gia, lại vô cùng cưng chiều thiếu gia, cho nên căn bản không có người sẽ trách mắng cậu ấy.

Lúc này, Yahan đột nhiên mở miệng hỏi: “A Dạ, cậu cũng chỉ có anh trai sao?”

Thiếu gia quay đầu nhìn cậu ta, gật đầu.

“Nhưng cậu không sợ giết người sao?” Yahan sau khi hỏi xong, vừa lại tự mình trả lời: “Đúng rồi, cậu đã từng giết người rồi… Lần đầu tiên giết người cảm giác thế nào?”

Sau khi thiếu gia trầm mặc một hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Người đầu tiên tôi giết là cha tôi.”

Mọi người đều trợn lớn mắt, ngoại trừ ta, bởi vì sớm đã nghe thiếu gia nói qua chuyện này rồi.

“Muốn nói cảm giác làm sao…” Ánh mắt của thiếu gia có chút mê mang, hình như đã lâm vào hồi ức: “Mới đầu rất đau đớn, một thời gian rất dài sau đó chỉ có ý nghĩ “không hối hận”, cuối cùng là rất buồn, rất buồn…”

“Vậy…” Yahan có chút do dự, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Bây giờ cậu hối hận rồi sao?”

“Không!” Thiếu gia đột nhiên trầm mặt, giọng điệu lạnh cứng, cứ như giọng của ‘Huyền Nhật’, cậu ấy gầm lên: “Tôi nhất định phải giết cha, để bảo vệ anh trai, nhất định phải giết ông ta! Sẽ không hối hận, không thể hối hận… tuyệt đối không hối hận!”

“Thiếu gia.” Ta đặt tay lên vai thiếu gia.

Thiếu gia chấn động, lúc này mới buông lỏng biểu tình, cậu ấy nhìn hướng Yahan và Quý Lạc Sơ, hai người đều có chút sững sờ.

Thiếu gia cúi đầu, không nhìn bọn họ nữa, thấp giọng nói: “Mặc dù rất buồn, nhưng không hối hận, cho dù cha có sống lại một lần, tôi vẫn sẽ giết ông ta một lần nữa, bởi vì nếu như cha làm hại ca ca, tôi sẽ vô cùng vô cùng buồn. Đã không có lựa chọn vui vẻ, cũng đành chọn cái đỡ buồn hơn rồi… Làm thế này đúng chứ?”

Nói đến đây, cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút cấp thiết hỏi: “Lạc Sơ ca, đúng không?”

Vừa nhận được vấn đề này, Quý Lạc Sơ lập tức hoảng lên, anh ta thoạt nhìn hết sức khó xử, vừa không gật được đầu cũng lắc đầu không được.

“Thiếu gia.”

Thiếu gia quay đầu qua, có chút ngỡ ngàng nhìn ta.

“Sữa của ngài.” Ta mang mỉm cười, bưng lên một ly sữa ấm.

Cậu ấy “oh” một tiếng, tiếp lấy sữa liền bắt đầu uống. Ta cười nói: “Thiếu gia, tôi có cái đề nghị xin ngài nghe thử xem, sau khi đi gia tộc của tôi, có thể cũng nên đi thăm hỏi lão gia?”

Thiếu gia sửng sốt, có chút chột dạ mà nói: “Đúng rồi! Suýt nữa quên phải đi gặp ca ca, khó trách lúc tôi lần trước gọi điện thoại về nhà, anh ấy cứ hỏi tôi tiếp đến muốn làm cái gì. May là có anh nhắc nhở tôi, bằng không ca ca vừa lại muốn sinh hờn dỗi rồi. Hm, tốt nhất mang thêm một chút quà về, ca ca mỗi lần nhận được qua đều thật là vui vẻ!”

Ta lập tức kiến nghị: “Đem cuốn mục lục lần trước X-Killer cho tặng cho lão gia thì thế nào?”

Vừa nghe thấy kiến nghị này, thiếu gia lập tức vui vẻ mà gật đầu.

Ta quay người qua, cầm lấy ấm cà phê, vừa giúp Quý Lạc Sơ rót thêm cà phê, vừa nhờ vả: “Vậy thì, lúc không có thiếu gia và Yahan, xin ngài trông coi Tà Dương thị nhiều hơn rồi.”

Quý Lạc Sơ cảm kích nói: “Không vấn đề… A!” Cuối cùng, anh ta lại hét lớn một tiếng.

Ta sửng sốt, Quý Lạc Sơ lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh là nói a Dạ và Yahan đều muốn đi du lịch? Vậy, vậy chẳng phải là ‘Huyền Nhật’ và ‘Long An’ đều muốn đi du lịch? Ngay cả buổi tối cũng không có Long An có thể giúp trông coi phía nam? Chính là tôi phải suốt cả ngày trông coi ba phía đông tây nam?”

Hỏi đến đây, anh ta ôm đầu, sau đó la lớn: “Các người trước khi muốn đi du lịch dứt khoát giết tôi luôn cho rồi!”

“Ủa? Thật sao?” Thiếu gia trong lúc nói, còn giơ lên tay phải, đầu năm ngón tay trong chớp mắt bắn ra móng tay màu bạc dài.

Quý Lạc Sơ trợn mắt nhìn móng tay kim loại, lắp ba lắp bắp nói: “A, a Dạ, tôi chỉ là nói đùa…”

Thiếu gia bật cười.

“Tôi cũng vậy.”

Sau khi cam kết với Quý Lạc Sơ Huyền Nhật sẽ không biến mất, chỉ là sẽ do DSII đến sắm vai, anh ta cuối cùng cũng không cam tâm tình nguyện mà đáp ứng sắp tới sẽ giúp trông coi nhiều thêm một chút, chẳng qua điều kiện là, trước khi rời khỏi, thiếu gia phải chụp quảng cáo một ngày một đêm, hơn nữa lúc bọn họ chụp quảng cáo, Long An, Melody và DSII phải giúp trông coi ba phía đông tây nam Tà Dương thị.

Ba ngày sau, lúc ta đi đón thiếu gia, cậu ấy vẫn là chạy nhảy hớn hở, trái lại là Quý Lạc Sơ và A Đại thoạt nhìn cứ như… cứ như An Đặc Khiết tiên sinh.

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của hai người bọn họ, ta có chút lo lắng nói: “Thiếu gia, không ngủ không nghỉ mà chụp ba ngày, ngài hẳn là mệt rồi đi? Có cần nghỉ ngơi một chút rồi xuất phát không?”

Thiếu gia lại lắc đầu nói: “Mỗi ngày vẫn có ngủ một giờ, chẳng qua ở ngày đầu tiên, tôi không có ngủ, bởi vì phải điều chỉnh DSII. Nhưng tôi không mệt à! Đây chỉ là vận động nhẹ mà thôi, tôi có thể năm ngày không ngủ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kỹ năng cơ thể.”

Lúc thiếu gia vẫy tay chào tạm biệt, mí mắt của A Đại chỉ mở một nửa, mà Quý Lạc Sơ đã dựa vào khung cửa ngủ thiếp rồi.

Trở về nhà, Curtis đã sắp xếp một chiếc xe buýt cỡ nhỏ, xe thoạt nhìn không xa hoa, mà là kiểu xe hết sức bình thường, mặc dù Melody vừa nhìn thấy liền đòi phải đi xe của cô ta, nhưng vẫn là bị ta khuyên nhủ, bởi vì xe của cô ta thực sự quá nổi bật, nếu như có phi nhân hoặc loài người đuổi theo, sợ rằng sẽ tạo ra phiền phức lớn.

Curtis tiến lên báo cáo: “Endless lão gia, bây giờ sau khi lên xe ra khỏi thành phố, rồi chuyển sang máy bay đến lãnh địa của gia tộc.”

Sau khi ta gật đầu, Curtis tự mình mở cửa xe, ta quay người qua, cung kính nói: “Thiếu gia, mời lên xe.”

Thiếu gia bế theo Jingji, hai người cười cười đùa đùa mà lên xe, tiếp đến là Melody, Yahan, Tiểu Yu, cuối cùng là ta và Curtis.

Trước khi lên xe, quay đầu lại nhìn cao ốc một cái, mặc dù đây cũng không phải lâu đài ta hết sức hướng về, nhưng hôm nay, ta lại cảm thấy tòa cao ốc này cũng là nơi rất không tệ.

“Charles.”

Ta quay đầu về, mang theo tươi cười dò hỏi: “Vâng, thiếu gia, có cần gì không?”

Thiếu gia lộ ra tươi cười xán lạn, thôi thúc: “Mau lên đi! Tiểu Yu nói muốn chơi xúc sắc so lớn nhỏ, bảo anh làm nhà cái đó!”

“Được.”

“Muốn đánh cược gì đây?” Thiếu gia hết sức phấn khởi.

Jingji cười hi hi đề nghị: “Hi hi, người cược thua đi hôn má của chú Curtis một cái, thế nào?”

Curtis hiển nhiên cảm thấy đây cũng không phải chủ ý hay, người trước sau bảo trì mặt vô biểu tình như anh ta lại có thể trong chớp mắt vặn vẹo một chút, nhưng anh ta vẫn không có lên tiếng phản đối.

“Vậy người thắng có thể hôn má chị Melody một cái!” Thiếu gia quay đầu hỏi Melody: “Có được không?”

Melody cong cong môi, nói: “Hôn môi cũng không vấn đề à!”

“Vậy tôi thắng chắc rồi!” Tiểu Yu nhảy dựng lên la to.

Ta lên xe, đầy xe đều là tiếng cười hi hi ha ha của thiếu gia, Jingji và Tiểu Yu; Yahan nhìn bọn họ hình như có chút bất đắc dĩ; bên cạnh, Melody đạp chân lên tay vịn chỗ ngồi, đem sơn móng màu lam quét lên móng chân.

Ta không quay đầu lại nhìn cao ốc nữa, đó chỉ là cái vỏ không mà thôi, nội dung quan trọng nhất bên trong đã ở trên xe rồi.

Khi thiếu gia đã hôn Melody ba mươi mấy lần, Jingji cũng đã hôn mười mấy lần, thậm chí ngay cả Yahan cũng đỏ mặt mà hôn ba lần, nhưng, Tiểu Yu lại như đưa đám mà hôn Curtis năm mươi mấy lần, xe buýt cuối cùng cũng đến nơi mục tiêu rồi, đây là một cái sân bay tư nhân vùng ngoại thành.

Sau khi xe buýt ngừng lại, ta từ cửa sổ vọng ra ngoài, trên đường băng không có bất cứ máy bay nào, xem ra máy bay hình như còn chưa đến. Nhưng đây là không đúng, khi chúng ta đến nơi, máy bay sớm nên ở trên đường băng chờ chúng ta rồi.

Ta nhìn hướng Curtis, anh ta vẫn mặt vô biểu tình, nhưng lại cúi đầu xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi, Endless lão gia, máy bay hình như xảy ra chút vấn đề, xin cho phép tôi liên lạc tháp chỉ huy.”

Sau khi ta gật đầu, Curtis liền lấy ra điện thoại ấn số, nhưng hình như không nhận được trả lời, anh ta lần này cuối cùng cũng nhíu mày, sau khi chào ta, liền xuống xe buýt, đi về phía tháp chỉ huy.

Thiếu gia mở miệng nói: “Môi của Curtis mím chặt 0.1cm, khoảng cách giữa lông mày còn giảm 0.2cm, anh ta hình như có chút không vui lắm! Làm sao vậy?”

“Bởi vì máy bay đến trễ rồi. Curtis thân là một quản gia, hẳn là trước khi chủ nhân đến nơi đã đem phương tiện giao thông an bài thỏa đáng, tuyệt đối không thể để lỡ thời gian của chủ nhân, cho nên cho dù lý do máy bay đến muộn là gì, đây đều là sai sót của anh ta.”

Ta khom lưng với thiếu gia, nói: “Nhưng bởi vì là tôi giao cho Curtis đi thu xếp, cho nên đây cũng coi như là sai sót của tôi, làm lỡ thời gian của thiếu gia, thật là vô cùng xin lỗi.”

“Không sao đâu!” Thiếu gia không để ý nói: “Chúng ta vừa lại không vội, chờ một chút cũng không sao.”

“Máy bay tới rồi, máy bay tới rồi!” Jingji hưng phấn vỗ vai thiếu gia, la lớn: “Nhìn bên kia, máy bay bay thật thấp!”

Thiếu gia lập tức quay đầu qua, ta cũng quay đầu nhìn theo, quả nhiên có một chiếc máy bay bay tới bên này, đây khiến cho ta thở phào một hơi, may là không để cho thiếu gia chờ quá lâu.

“Dáng vẻ của máy bay không ổn lắm!” Thiếu gia đột nhiên la lên một tiếng, sau đó vọt xuống xe buýt.

Không ổn lắm? Không thể nghĩ nhiều, ta vội vàng theo thiếu gia xuống xe buýt, lúc này, máy bay đúng lúc bay qua đỉnh đầu của chúng ta, sát đến gần như chỉ có cao bằng mấy tầng lầu, ta nhìn thấy trên bụng màu trắng của máy bay vẽ một cái nơ màu đỏ thật lớn, đó là gia huy của Alexis, cái máy bay này quả nhiên là cái chúng ta sắp lên.

“Charles!”

Ta quay đầu nhìn thiếu gia, thiếu gia đang hét lớn với ta, mặc dù ta muốn thử nghe rõ lời cậu ấy nói, nhưng tiếng máy bay thực sự quá lớn rồi, không thể nghe rõ lắm.

“Máy bay không có buông bánh xe, thế này không thể đáp xuống…”

Ta cuối cùng cũng nghe rõ lời của thiếu gia, nhưng lại đồng thời nhìn thấy chuyện càng gay go hơn so với máy bay không có hạ bánh xe, máy bay cũng không có đáp xuống đường băng, mà là thẳng tắp bay về phía tháp chỉ huy, trước khi tông vào tháp, máy bay hình như muốn quẹo, nhưng thân máy bay mới nghiêng một chút, cánh bên trái liền tông lên tháp chỉ huy, tháp chỉ huy trong chớp mắt liền sụp đổ, cánh máy bay cũng gãy thành hai nửa…

“Curtis!”

Thiếu gia kinh hô một tiếng, sau đó trong chớp mắt bắt đầu chạy, lúc này ta mới nhìn thấy phía dưới tháp chỉ huy có một bóng người đang cố gắng chạy lại, nhưng tháp chỉ huy phía trên lại sập càng nhanh… Curtis!

Không thể để cho cháu của Sadina chết! Trong đầu của ta chỉ có ý nghĩ này.

Bước trượt, bước trượt… ta xuất hiện ở trước mặt Curtis, anh ta sửng sốt, căn bản không kịp ngừng lại bước chân, trực tiếp tông vào ta, ta thuận thế ôm lấy anh ta, xoay người liền lập tức dùng bước trượt.

Không biết đã dùng mấy lần bước trượt, hai chân đột nhiên mềm nhũn, ta vấp ngã, ngay cả Curtis cũng bị ta đẩy ngã.

Ta dùng tay chống lên thân thể, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thiếu gia, cậu ấy trợn lớn mắt, dùng giọng khó có thể tin: “Charles, anh, anh thật nhanh đó!”

Cùng lúc nói chuyện, thiếu gia còn vươn tay đỡ ta và Curtis đứng lên, đứng dậy đến một nửa, ta lại lần nữa ngã xuống đất, mặc dù muốn đứng lên lại, nhưng đầu gối lại hoàn toàn không dùng được lực, cuối cùng ta chỉ có thể nửa quỳ ở đất, đang nghi hoặc mình vì sao lại đứng không nổi, bên tai ta lại truyền đến tiếng nổ liên tiếp không ngừng.

Ta nhìn hướng tiếng nổ phát ra, trong khói lửa mù mịt, chỗ gần có thể nhìn thấy tàn cốt to lớn của tháp chỉ huy, xa một chút thì là máy bay gãy thành ba khúc…

Thiếu gia trầm giọng nói: “Charles, gọi điện thoại kêu xe cứu hộ.” Nói xong, cậu ấy hướng về phía sau hô lớn: “Long An!”

Trả lời của phía sau là một tiếng rống to lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro