4 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu đài chương thứ hai: Yue Gang, mạnh nhất của yếu nhất

Bốn người cùng chơi trò chơi, tổng cộng cũng mới chơi năm mươi lần, một mình An Hướng Dạ đã thắng ba mươi mấy lần, đây là chuyện làm sao? Đây chỉ là chơi xúc sắc so lớn nhỏ, chỉ là may rủi, vừa lại không cần kỹ xảo gì.

An Hướng Dạ, cậu quả nhiên là người ngoài hành tinh!

Chẳng qua, không một lần thắng biết đâu so với ba mươi mấy lần còn lợi hại hơn…

Anh Tiểu Yu, anh cũng là người ngoài hành tinh đi?

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Ta gọi điện thoại kêu xe cứu hộ, gọi xong, lần nữa thử đứng lên, lần này cuối cùng cũng đứng lên rồi, chỉ là vẫn cảm giác thấy hai chân có chút dị trạng, giống như đã chạy một cự ly siêu dài, cho nên có chút mềm nhũn.

“Endless lão gia, ngài không sao chứ?”

Ta quay đầu qua, nhìn thấy Curtis có chút thần sắc kinh hoàng, ta nghĩ mỉm cười hẳn là có thể vỗ về tâm tình của đối phương, nhưng lại cười không nổi, chỉ có thể dứt khoát bỏ cuộc, trực tiếp hỏi: “Anh không sao chứ?”

Curtis lắc đầu nói: “Tôi đã liên lạc với gia tộc, Sadina phu nhân bây giờ vô cùng phẫn nộ, phu nhân rất lo lắng cho ngài, muốn cùng ngài nói chuyện.”

Anh ta đưa điện thoại lên, ta tiếp lấy vừa nghe, trong đó lập tức truyền đến tiếng la hét cuống cuồng: “Charles? Anh họ?”

Ta vội vàng nói: “Tôi ở đây, không sao, Curtis cũng rất ổn.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng thở phào của Sadina, lúc này, ta có chút lo lắng nhìn quanh, liếc mắt liền nhìn thấy Long An đang chuyển đi một khối tàn cốt lớn của tháp chỉ huy, Tiểu Yu cũng đi lại gần đó, bọn họ hình như đang tìm người sống sót, nhưng, ta lại không có nhìn thấy bóng dáng của thiếu gia, trái lại là ở bên cạnh Curtis nhìn thấy Jingji, cô bé bám vào bên hông Curtis, thoạt nhìn hết sức sợ hãi, trên má còn để lại vệt nước mắt.

Cô bé vừa nhìn thấy ta, lập tức nhào vào trong lòng ta, ta vừa vỗ vỗ lưng cô bé, vừa hỏi: “Jingji, thiếu gia và Melody đâu?”

Jingji nhỏ giọng nói: “Anh a Dạ và chị Melody đến chỗ máy bay rồi, bọn họ muốn em đừng xem…”

Ta lập tức nhìn về phía máy bay biến thành ba khúc, nhưng khoảng cách xa xôi cộng thêm khói bụi tràn ngập, căn bản nhìn không thấy thiếu gia và Melody ở đâu. Mặc dù thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ, nhưng, lấy thân thủ của bọn họ, ta nghĩ hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Ta nhẹ vỗ về sau đầu của Jingji, một mặt là an ủi cô bé, mặt khác cũng là vùi mặt của cô bé vào trong lòng mình, tránh cho cô bé nhìn thấy hình ảnh gì không tốt.

“Anh họ?”

Ta cầm lấy điện thoại, có chút tiếc nuối nói: “Tôi đây. Sadina, người trên máy bay sợ rằng lành ít dữ nhiều rồi.”

“Vậy không cần lo, anh không sao là được, anh thế nhưng là Alexis cuối cùng, nếu như anh xảy ra chuyện, tôi thật sự không biết phải làm sao nói rõ với cha anh và người mẹ đã qua đời của tôi rồi.”

Nghe lời này, ta có chút không biết nên làm sao phản ứng rồi.

“Còn có, ngàn vạn lần đừng qua cứu viện, máy bay rơi vỡ nhất định không phải sự cố, nói không chừng là phi nhân gây ra, máy bay rơi chưa chắc có thể giết chết bọn chúng, nói không chừng có mai phục…”

Nghe đến đây, ta lập tức ném điện thoại cho Curtis, đồng thời căn dặn Curtis: “Chăm sóc Jingji, ngàn vạn lần đừng qua!”

Curtis sau khi kéo Jingji vào, ta lập tức bước trượt rời khỏi, nhưng mới dùng một lần bước trượt, liền nhũn chân suýt nữa ngã, chỉ có thể đổi lại dùng chạy bộ.

Trên dọc đường đều là linh kiện máy bay rải rác, đến khi ta chạy tới nơi rơi vỡ, khói bụi dày đặc, ánh lửa bốn phía, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng nổ vang lên, ta chỉ có thể lớn tiếng la hét: “Thiếu gia? Thiếu gia?”

Ugh…

Thiếu gia? Ta tìm kiếm khắp nơi, phát hiện tiếng động hẳn là từ phía dưới miếng xác máy bay nào đó truyền tới, ta vội vàng đẩy ra miếng xác máy bay này, phía dưới đích xác có người, nhưng lại không phải thiếu gia, đây khiến cho ta thở phào nhẹ nhõm, vừa lại có chút căng thẳng, không biết thiếu gia có thật sự gặp phải mai phục hay không.

Nhưng cũng không thể bỏ mặc người này, anh ta là người của gia tộc Alexis, tộc nhân của ta.

Ta cẩn thận lật thân của người đó qua, sau đó từ phía dưới xác máy bay kéo ra, nhưng vừa kéo ra liền phát hiện nửa bên trái người này bị thương vô cùng nghiêm trọng, vai trái gọt đi hơn nửa, cả cánh tay trái đều biến mất, chân trái thì là từ nửa đùi trở xuống đều đứt rồi.

Ta cảm thấy có chút tiếc nuối, mặc dù người này còn chưa chết, nhưng sợ rằng cũng sống không quá lâu rồi. Ta nhìn một chút quần áo anh ta mặc, mặc dù dơ bẩn tàn phá, nhưng đích xác là đồng phục tiêu chuẩn của gia tộc Alexis.

“Phản bội…”

Ta sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

Anh ta quay đầu nhìn ta, ánh mắt đã bắt đầu tan rã, nhưng anh ta há to miệng, cố hết sức muốn nói cho xong: “Gia tộc… có… phản bội, không thể để cho hắn…”

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, ta đột ngột quay người lại, đồng thời, cũng vươn dài móng tay.

“Charles?” Thiếu gia mặt lộ nhạ dị nhìn ta, nhưng sau đó vừa lại nhìn về phía sau ta: “Ủa? Có người sống sót… gay rồi!”

Thiếu gia vọt tới, tiếp lấy người trên tay ta, bắt đầu làm hồi sức tim phổi, nhưng chỉ làm mấy cái, cậu ấy liền ngừng lại, nhìn thương thế của người đó, thở dài, chầm chậm đem thi thể mất đi sinh mạng để xuống mặt đất.

“Thiếu gia!” Ta vội vàng nói hết suy đoán của Sadina.

Thiếu gia lại lắc đầu nói: “Loại phương thức rơi vỡ máy bay này, cho dù là phi nhân cũng rất khó sống sót, sống sót cũng nhất định bị trọng thương, căn bản không thể mai phục. Tôi vừa mới đến khoang điều khiển của máy bay, ngay cả cơ trưởng và phó cơ trưởng đều bỏ mình rồi, hơn nữa tôi vẫn không tìm được cái hộp đen.”

“Cái hộp đen?” Ta lặng đi một chút.

“Ghi chép đối thoại trên máy bay, nếu có cái đó, liền có thể suy đoán sơ lược nguyên nhân tai nạn máy bay rồi.”

Thì ra là thế.

“Thiếu gia!” Melody chạy tới.

“Có người sống sót không?” Thiếu gia hỏi như thế, nhưng cậu ấy hình như cũng không chờ mong nhận được trả lời tích cực.

Quả nhiên, Melody lắc đầu, nói: “Chỉ có năm cỗ thi thể.”

“Uh. May là người trên máy bay hình như không nhiều lắm, tôi chỉ nhìn thấy mười cỗ thi thể, còn có Charles cũng tìm được một cỗ…” Thiếu gia ngừng một chút, mới nói tiếp: “Một người vừa mới chết. Đúng rồi, anh ta có nói với anh nguyên nhân tai nạn máy bay không?”

Anh ta nói gia tộc có phản bội… Đây hẳn là không liên quan đến tai nạn máy bay đi? Ta do dự một chút, nhưng vẫn là lắc đầu.

“Vậy thì không có biện pháp rồi.” Thiếu gia gật đầu nói: “Đi thôi, chúng ta đi giúp Long An, tháp chỉ huy bên kia có lẽ có người sống sót… hm, xem ra hình như cũng không cần nữa, xe cứu hộ tới rồi.”

Chúng ta chầm chậm đi về chỗ xe buýt. Hiện trường là một mảnh hỗn loạn, tiếng bí bo của xe cứu hộ hết sức ồn ào, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu lái đi, thoạt nhìn như là người của nhân viên cứu hộ đang phủ vải trắng lên từng cỗ thi thể, xem ra tháp chỉ huy cũng không có người sống sót rồi.

Ngoại trừ xe cứu hộ, hiện trường còn tới ba cỗ xe cảnh sát, cảnh sát đang thẩm tra Curtis, Long An người có thân hình khổng lồ đã biến mất tăm rồi, Tiểu Yu thì dắt theo Jingji đứng ở bên cạnh.

Cảnh sát khác vừa nhìn thấy chúng ta, liền vọt tới, còn lớp lớp vây quanh chúng ta, cảnh sát vũ trang đầy đủ có khoảng mười người, gầm lên: “Các người là ai?”

“Chúng tôi là cùng với bọn họ.” Ta vội vàng chỉ Curtis.

Cảnh sát hết sức không khách khí hỏi: “Các người đã đi đâu?”

“Đến chỗ máy bay xem thử có thể giúp được gì không.”

“Đến chỗ máy bay? Các người không biết đó rất nguy hiểm sao? Rất có thể sẽ lần nữa nổ tung, các người nói không chừng còn phá hỏng hiện trường…”

Dưới tình huống những cảnh sát tiên sinh thoạt nhìn rất muốn trực tiếp tóm chúng ta vào nhà giam, ta đành lấy điện thoại, sau đó gọi số của Yue Gang.

Điện thoại vừa thông, liền truyền đến tiếng bực mình của Yue Gang: “Thế nào? Lần này lại là người nào của cậu chọc phải phiền toái rồi? Lần trước là em trai bị người sói bắt đi, thoáng cái lại là mình bị coi là vampire, cậu có phải là năm nay quên cúng thái tuế rồi không? Đi nhà thờ amen một chút đi?”

Cúng thái tuế và nhà thờ hình như là hai tín ngưỡng tôn giáo khác nhau… hơn nữa, hình như đều không quá thích hợp vampire.

Ta cười khổ nói: “Người lần này đông hơn một chút, tôi, em trai tôi, còn có cô em năm của tôi…”

“Đến ngay!”

Anh ta vừa nói xong liền cúp điện thoại, nhưng gần như là vừa cúp liền vang lên tiếng chuông điện thoại, ta tiếp điện thoại, Yue Gang liền cười “hơ hơ” hai tiếng, nói: “Quên hỏi địa chỉ cậu rồi, cô em năm cậu… ý tôi là các cậu bây giờ ở đâu?”

Ta có chút bất đắc dĩ báo chỗ ở, sau đó lần nữa bị Yue Gang cúp điện thoại, chỉ hi vọng lát nữa, Yue Gang đừng không ngớt quấy rầy với Melody, nếu để cho Melody không vui, ta sợ rằng không có biện pháp đảm bảo an toàn sinh mạng của anh ta.

Lúc này, một cảnh sát đột nhiên kinh hô: “Ủa? Cậu, cậu chẳng phải là thiên sứ sao?”

Anh ta vừa kinh hô như thế xong, tầm mắt của mọi người đều tập trung lên thiếu gia, thiếu gia cũng có chút hoảng rồi, cậu ấy căng thẳng nói: “Nếu như anh là nói quảng cáo… uh, tôi chính là người mẫu đóng vai “thiên sứ cuối cùng”.”

Địch ý của những cảnh sát trong nháy mắt lui đi hơn nửa, mỗi một người đều tò mò mà đánh giá thiếu gia, còn có người hỏi: “Vậy cậu rốt cuộc là nam hay là nữ? Bây giờ thoạt nhìn như là con trai, chẳng qua tấm áp phích tô son kia thật giống con gái.”

Thiếu gia vội vàng nói: “Tôi là con trai!”

“Tôi đã nói là nam mà!” Một nữ cảnh sát kiêu ngạo mà nói với cảnh sát khác xong, liền từ trong lòng móc ra bóp da, vừa lại từ trong bóp lấy ra một xấp phiếu nhỏ, nhiệt tình mà đưa cho thiếu gia xem: “Cậu xem, là ảnh chụp của cậu đó! Tôi lấy từ trên mạng xuống, cậu có thể giúp tôi ký tên ở trên không?”|

“Ơ?” Thiếu gia có chút hoảng loạn nói: “Kí tên? Phải, phải ký cái gì?”

“Mấy người đang làm cái gì?”

Một tiếng rống to truyền đến, mọi cảnh sát đều sửng sốt, sau đó vội vàng khôi phục thần sắc căng chặt, toàn bộ đều đứng nghiêm, sau đó nhìn một cảnh sát đi tới, anh ta là cảnh sát vừa rồi vặn hỏi Curtis.

Cảnh sát đó lạnh lùng mà nhìn quanh hiện trường một vòng, sau đó dùng giọng không khách khí hỏi: “Mấy người đang làm cái gì?”

Nữ cảnh sát kiên trì báo vào: “Đội trưởng Tạ Uy, chúng tôi chỉ là đột nhiên phát hiện, phát hiện một ngôi sao!”

Đội trưởng cảnh sát gọi là Tạ Uy này thoạt nhìn còn muốn trẻ tuổi hơn Yue Gang, nhưng ta nghĩ trên thực tế hẳn là không phải như thế, chỉ là Yue Gang thực sự quá lôi thôi lếch thếch, râu ria cả mặt, thoạt nhìn so với hai mươi tám tuổi còn già hơn nhiều, mà Tạ Uy lại để đầu húi cua, chỉ có một dúm tóc bên trái phía trước khá dài một chút, còn nhuộm thành màu nhạt, cộng thêm vẻ mặt lãnh khốc, nếu là người trẻ tuổi đương thời, đại khái sẽ nói anh ta rất cool đi?

“Đội trưởng Tạ Uy, anh xem, chính là cậu ta!” Nữ cảnh sát có chút hưng phấn chỉ thiếu gia.

Tầm nhìn của Tạ Uy chuyển đến thiếu gia, thiếu gia lập tức mỉm cười với anh ta.

“Oh, cậu chính là cái tên dở nam dở nữ trên áp phích?” Tạ Uy cười lạnh một tiếng, nói: “Người thật trái lại so với dáng vẻ trên áp phích giống nam hơn.”

Thiếu gia sửng sốt, lúc này, Curtis, Tiểu Yu và Jingji đã đi qua theo rồi, Tiểu Yu vừa đi đến bên cạnh thiếu gia, Jingji anh ta dắt theo lập tức nhào vào trong lòng thiếu gia.

Jingji vùi đầu vào trước ngực thiếu gia, nhỏ giọng nói: “Anh a Dạ, em nhìn thấy người chết rồi, thật đáng sợ.”

Thiếu gia có chút trách cứ nói: “Anh không phải bảo em đừng nhìn cũng đừng ngẩng đầu sao?”

Jingji hết sức tội nghiệp nói: “Là chú cảnh sát bảo em ngẩng đầu nhìn, chú ấy muốn hỏi em, nhưng lúc em nói chuyện, vô tình quay đầu nhìn thấy rồi.”

Nghe vậy, thiếu gia trừng Tạ Uy một cái, sau đó cúi đầu an ủi Jingji: “Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em mà!”

Ta có chút lo lắng nhìn về phía Tạ Uy, anh ta thoạt nhìn hình như không phải người tốt tính, sợ rằng sẽ không để yên với chuyện thiếu gia trừng anh ta một cái.

Tạ Uy quả nhiên cũng trầm mặt, nhưng anh ta cũng không có tức giận, chỉ là quay đầu qua, rống lên với mọi cảnh sát: “Còn không mau đi làm chuyện nên làm! Riva, cô phụ trách soát người, nếu trên người bọn họ có bất cứ một mảnh vụn máy bay nào, liền còng tay lại hết mang về cục cảnh sát cho tôi!”

Riva chính là nữ cảnh sát nhận ra thiếu gia, cô ta vô cùng cao hứng lớn tiếng đáp “vâng”, tiếp đến, cô ta tốn năm phút đã soát xong hết mọi người, lại tốn đến hai mươi phút để tỉ mỉ soát thân thiếu gia, cho đến khi Melody dùng giọng mỉa mai nói: “Có cần dứt khoát kêu cậu ấy cởi sạch cho cô sờ?” Cô ta mới chịu kết thúc hành động soát người.

Tiếp đến, Yue Gang tới rồi, còn nổi lên xung đột không lớn không nhỏ với Tạ Uy, Yue Gang muốn mang chúng ta đi, nhưng Tạ Uy lại yêu cầu chúng ta đến cục cảnh sát làm biên bản.

“Làm biên bản?” Yue Gang nhíu mày, nói: “Tôi thế nhưng không nghe nói người nhìn thấy máy bay rơi xuống phải đến cục cảnh sát làm biên bản, phi trường này mặc dù nhỏ, nhưng máy theo dõi cũng nhất định sẽ không ít, anh nhìn màn hình theo dõi là đủ rồi đi? Những người này cũng chỉ là hỏi một chút là được, anh đã hỏi chưa? Hỏi rồi tôi sẽ mang người đi đây! Sau này còn có cái gì muốn hỏi tìm tôi sau đi, dù sao những người này là anh em của tôi và người nhà của họ, gọi đến lúc nào cũng được!”

Tạ Uy vẫn bảo trì trầm mặc, nhìn sắc mặt của anh ta, hình như vẫn không muốn thả chúng ta đi, nhưng Yue Gang lại không để ý anh ta, tự ý cùng chúng ta nói chuyện: “Các cậu nhiều người như thế, xe cảnh sát của tôi có thể ngồi không đủ, tự có xe đi? Có thì tốt, tôi cùng lên xe với các cậu, để cho đồng bạn lái xe cảnh sát mở đường cho các cậu. Các cậu cũng sợ rồi nhỉ, về nhà nghỉ ngơi sớm đi!”

Dưới ánh mắt chòng chọc tràn đầy địch ý của Tạ Uy, chúng ta trở về xe buýt, chỉ là vừa vừa lên liền phát hiện Yahan ngồi trên xe. Lúc vừa phát hiện trên xe có người, Yue Gang cũng là sửng sốt, nhưng anh ta cũng không nói thêm cái gì, chỉ là gọi những người khác mau lên xe.

Chúng ta ngồi ở trên xe buýt, vị trí giống như lúc xuất phát, chỉ là nhiều thêm Yue Gang, nhưng lần này, tâm tình của mọi người đã không phải thoải mái vui vẻ như vừa rồi.

“Ôi! Vừa nhìn thấy người sói, vừa bị giáo hội tìm đến, bây giờ còn nhìn thấy máy bay rơi, cái nhà các người cũng thật là nhiều tai nạn!”

Trong lúc Yue Gang nói chuyện, còn ra sức xoa xoa đầu thiếu gia, khen ngợi: “Chẳng qua thấy cậu hình như không làm sao sợ hãi, em trai, cậu tuổi còn trẻ, nhưng vẫn thật có can đảm!”

“Nhưng Jingji bị dọa sợ rồi.” Thiếu gia hết sức không vui nói: “Những cảnh sát đó lại có thể hỏi Jingji ở bên cạnh thi thể!”

Nghe vậy, Yue Gang gãi đầu, hỏi: “Không sao chứ? Em gái.”

Jingji mặc dù lắc đầu, nhưng sắc mặt cô bé lại không dễ coi lắm, nhìn ra được là đang ra vẻ kiên cường.

Yue Gang hừ lạnh một tiếng, nói: “Đáng tiếc tôi và những người đó không quen lắm, nếu là quen biết, tôi chắc chắn táng hắn một cái! Có biết làm việc không hả! Thật là!”

“Thì ra cũng có cảnh sát anh không quen thuộc sao?” Ta cười nói: “Tôi tưởng rằng toàn cảnh sát của toàn Tà Dương thị đều là “những anh em” của anh.”

Yue Gang gãi đầu, có chút hao tâm tổn trí nói: “Ôi! Đó là tiểu đội mới tới cấp trên phái, nghe nói là tiểu tổ đặc biệt, hỏa lực cường đại, thân thủ rất cao… chẳng qua thật là quy củ gì cũng không hiểu! Mấy ngày trước còn lục soát tiệm của một nhà nào đó không nên đụng vào, suýt nữa gây nên xung đột lớn, thật là phiền!”

Tiệm của một nhà nào đó không nên đụng vào? Hẳn sẽ không là…

“Tiểu đội cảnh sát mới?” Thiếu gia đột nhiên hỏi: “Vì sao muốn phải tiểu đội mới tới?”

“Còn chả phải chuyện lúc trước ở quảng trường lớn Tịch Nhật, cấp trên nói trị an của Tà Dương thị quá kém, cho nên phái thêm cảnh lực.” Nói đến đây, Yue Gang trầm mặt xuống, dùng giọng khinh thường nói: “Các cậu biết, nơi ngoài Tà Dương thị là làm sao nói chuyện lần đó không?”

Đây trái lại thật sự không biết. Trên thực tế, ngoại trừ ngày hôm sau chuyện xảy ra, truyền thông đã ra sức tường thuật, những ngày sau gần như chưa từng tường thuật qua chuyện đó.

Đây thực sự vô cùng khác thường, bởi vì cho dù là loài người sớm đã mơ hồ phát hiện tồn tại của phi nhân, ít nhất, bọn họ vẫn sẽ không đem tồn tại của vampire coi là chuyện đương nhiên, nhưng trên quảng trường lớn Tịch Nhật, đông đảo chủng loại phi nhân cứ như thế xuất hiện trực tiếp ở trước mắt bọn họ, đây tuyệt đối không thể là tin tức nhỏ chỉ phát một ngày là biến mất.

Thiếu gia có chút tò mò hỏi: “Nói làm sao?”

“Tà Dương thị là có hai tổ chức xã hội đen lớn bắn giết nhau, dân chúng tuyệt vọng đến xuất hiện chứng loạn trí tập thể, tưởng rằng ác ma hiện thân, tận thế sắp tới.”

Nghe vậy, chúng ta toàn bộ đều trợn lớn mắt, Yue Gang tiếp tục nói: “Cấp trên vốn hạ lệnh tin tức của Tà Dương thị cũng phải báo như thế, chẳng qua không ai dám báo như thế, quá nhảm rồi mà! Cái phóng viên tôi quen biết cũng sắp khóc tới nơi rồi! Anh ta nói đây nếu như là nói ra, không bị dân chúng cười đến chết mới lạ! Cho nên bọn họ dứt khoát đều không muốn báo nữa, coi như không có tin tức đó.”

“Dân chúng không khủng hoảng sao?” Ta khẽ mở miệng hỏi: “Về những chủng tộc vốn không nên tồn tại…”

“Khủng hoảng cái gì?” Yue Gang kỳ quái nhìn ta một cái, như chuyện đương nhiên mà nói: “Huyền Nhật sớm đã bay khắp nơi rồi! Thêm con không đâu vào đâu biết bay thì có làm sao?”

Không đâu vào đâu… là chỉ Đại Thạch tiên sinh sao? Ta có chút bất đắc dĩ, mà thiếu gia lại bật cười.

Yue Gang tiếp tục giơ ví dụ nói: “Long An cũng sớm ở 5 năm trước đã chạy loạn khắp nơi rồi! Người sói cũng còn nhỏ con hơn anh ta, chỉ là nhiều lông thêm một chút mà thôi!”

Yahan lộ ra mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

“Muốn dân chúng của Tà Dương thị chúng ta khủng hoảng?” Yue Gang hừ lạnh một tiếng, tự hào mà nói: “Đó thế nhưng thật phải tận thế mới làm được!”

Ta từ đáy lòng nói: “Vô cùng xin lỗi, tôi thật là quá coi thường dân chúng Tà Dương thị rồi.”

Yue Gang khinh khỉnh liếc ta một cái, khó chịu nói: “Nói như thể anh không ở Tà Dương thị! Nói đến cùng, anh và cái nhà này của anh mới là to gan lớn mật! Chuyện quái quỷ gì cũng có thể chạm vào! Nghe tôi nói không sai đâu! Gần đây…”

“Ở trong nhà, khóa cửa cho chặt, có chuyện thì gọi điện thoại nói với anh, còn phải nói ngắn gọn hùng hồn.” Ta nói tiếp cho xong, có chút bất đắc dĩ nói: “Yue Gang, nếu như làm theo ý anh, tôi sợ rằng vĩnh viễn đều không cần ra ngoài nữa.”

Yue Gang sờ sờ mũi, lại vừa biện giải: “Đành vậy, ai bảo cậu dáng vẻ bị thịt? Đừng nói không phải người, tôi thấy dù là phụ nữ cũng có thể đánh bẹp cậu xuống đất! Cậu không ngoan ngoãn ở trong nhà khóa cửa cho chặt, tôi liền suốt ngày phải đi cứu cậu, đây cũng thật là phiền!”

“Anh quả nhiên hiểu anh ta!” Melody khen ngợi Yue Gang một câu.

Thiếu gia, Jingji và Tiểu Yu cười thành một đống. Ta chỉ có bất đắc dĩ cười khổ.

Yue Gang nhìn ngoài cửa sổ xe, nói: “Cuối cùng cũng trở về nội thành rồi, tôi tiếp tục đi tuần tra với đồng bạn, mấy người cứ trực tiếp về nhà đi! Đừng lại gây chuyện cho tôi đấy!”

Câu cuối cùng vì sao muốn nhìn ta nói đây? Ta chưa từng gây chuyện.

Tiểu Yu vỗ vai ta, ra vẻ thâm thúy nói: “Anh hai, anh phải ngoan, đừng gây chuyện đó! Phải làm gương tốt cho em trai em gái mà!”

“Đúng vậy!” Yue Gang còn gật đầu.

Thiếu gia cười đến rúc ở trong lòng Jingji co giật không ngớt.

Sau khi xe buýt và cảnh sát đều đậu vào bên lề, Yue Gang liền xuống xe, ta chào thiếu gia rồi cũng xuống xe theo.

Sau khi gọi lại Yue Gang, ta hết sức khéo léo hỏi: “Anh gần đây có tiền ăn cơm chứ? Khẩu súng này bên hông anh hình như lại là mới…”

“Đây không phải của tôi mua, khẩu này là cấp trên thống nhất phát xuống, chứa trong đó là đạn bạc, họ nói đây đối với vampire và người sói đều hữu hiệu, cho nên cho một người một khẩu.”

Thì ra như thế, nhưng đây trái lại là thừa thãi, súng năng lượng cũng không thua kém đạn bạc.

“Chẳng qua…” Yue Gang từ trong lòng móc ra một cái hộp sắt, vừa mở ra, trong đó là từng viên con nhộng kim loại cỡ ngón tay cái, anh ta cười hơ hơ hai tiếng rồi nói: “Đồ chơi mới nhất, bom năng lượng, cách dùng giống như lựu đạn, chẳng qua thế nhưng dùng dễ hơn nhiều! Cho dù là vampire, động vào đồ chơi này thế nào cũng phải nổ tan bành!”

“… Không rẻ chứ?” Hơn nữa, anh không thể lấy phi nhân nào ngoài vampire làm ví dụ sao?

Yue Gang cười khan mấy tiếng, đặt tay lên vai ta, nhỏ giọng nói: “Mượn năm nghìn đồng để chống chọi nhé?”

Ta móc ra bóp, vừa lấy tiền vừa nói: “Cũng đã nói với anh rồi, thiếu tiền thì cứ mở miệng mượn tôi. Dù sao anh luôn là lúc phát lương liền trả tôi rồi, cho nên không sao cả, lần này làm sao không mở miệng trước đây?”

Yue Gang đảo mắt khinh khỉnh, nói: “Em gái anh ở ngay trên xe, tôi làm sao không biết ngượng mà mở miệng mượn tiền hả?”

Thì ra như thế. Ta đưa lên một xấp tiền mặt, đúng 10000 yuan. Yue Gang chính là như thế, anh ta nếu như nói muốn mượn năm ngàn yuan, vậy phần lớn cần mười ngàn yuan mới thật sự có thể đủ ăn cơm.

Yue Gang không khách khí tiếp lấy tiền, mở cửa xe cảnh sát, vừa lại quay người qua, nói với ta: “Gần đây thực sự bớt ra ngoài một chút, thằng cha Tạ Uy đó không biết quy củ, khắp nơi đấu đá lung tung, gây ra không ít rắc rối, nhưng cấp trên tôi cũng không quản được hắn, hậu thuẫn của hắn quá mạnh rồi.”

Ta có chút muốn hỏi, Tạ Uy rốt cuộc đến tiệm nào không nên động vào, nhưng vừa lại không thể mở miệng, dù sao tiệm không nên động vào hẳn là không phải nơi người bình thường sẽ biết.

Cảnh sát ở chỗ lái xe cảnh sát ló đầu ra, hô lớn: “Charles, giúp tôi nói với thiên sứ, quảng cáo trang phục mới nhất của cậu ấy thật là đẹp đấy! Đừng nói vợ tôi có bao nhiêu cuồng cậu ấy, ngay cả cái đàn ông như tôi cũng sắp yêu cậu ấy mất rồi!”

Ta còn chưa kịp trả lời, thiếu gia liền từ cửa sổ xe buýt ló đầu ra, có chút ngượng ngùng nói: “Cám ơn!”

“Oh oh oh! Thiên sứ kìa!”

“Đi thôi!” Yue Gang ngồi lên xe, khó chịu nói với đồng đội: “Hay là muốn tôi bây giờ gọi điện thoại nhắc nhở vợ cậu một chút, cậu bởi vì thiên sứ nói câu “cám ơn”, cho nên định ly hôn với cô ấy theo đuổi thiên sứ rồi?”

“Vậy vợ tôi có lẽ sẽ bảo tôi cút sang một bên, thiên sứ là của cô ấy…”

Ta mỉm cười nhìn xe cảnh sát lái đi, xoay người đang muốn bước lên xe buýt, thiếu gia lại đột nhiên nói: “Charles, tôi đói bụng rồi, chúng ta có thể trước ăn cơm rồi về nhà không?”

Ta thuận theo tầm mắt của thiếu gia nhìn qua, phát hiện xe buýt đúng lúc đậu ở trước mặt một tiệm thịt nướng, tiệm thịt nướng này cũng không xa lạ, một dĩa thịt 100 yuan, thiếu gia từng ở đây ăn hết 5000 yuan.

Ta vội vàng nói: “Được.” Đồng thời thầm trách sơ sót của mình, bây giờ cũng đã qua giữa trưa rồi, nhưng ta vậy mà quên thu xếp cơm trưa, nếu như để cho phụ thân đại nhân biết, chắc chắn sẽ khiến ta trở về trùng tu giáo dục quản gia thêm mười năm.

Mọi người reo hò mà xuống xe, Curtis vội vàng mà đi đến bên cạnh ta, lập tức khom người xin lỗi: “Hết sức xin lỗi, Endless lão gia, tôi quên thu xếp cơm trưa.”

“Không sao, tôi cũng sơ sót rồi, anh trước đi tới quầy nhờ cửa tiệm thu xếp chỗ ngồi tương đối vắng, sau đó bảo bọn họ đem mọi món ăn đều trước mang lên một lượt, mọi loại thịt đều mang lên ba phần.

“Vâng.”

Vừa ngồi vào bên bàn, mọi người thoạt nhìn đều đói rồi, ngay cả món phụ cửa tiệm mang lên trước đều ăn hết sạch, ta và Curtis phụ trách nướng thịt không ngừng, mặc dù tốc độ nướng thịt đã vô cùng nhanh rồi, nhưng tốc bộ thịt biến mất lại càng nhanh.

Lượng ăn của thiếu gia cùng tốc độ ăn cơm đều rất kinh người, Yahan mặc dù gầy nhỏ, nhưng lại có lượng ăn hoàn toàn không khớp với thân hình; bởi vì có tồn tại của hai vị trước, Tiểu Yu thoạt nhìn hình như không thể ăn như thế, nhưng thực tế, anh ta thực ra cũng là người bao tử lớn… nếu như so với người bình thường.

Cửa tiệm vừa mới mang xong mọi món ăn, ta liền không thể không gọi món lần thứ hai, lúc này, ông chủ thậm chí có chút căng thẳng mà yêu cầu tính trước một nửa tiền.

Ta vừa tính tiền xong trở về, lại nhìn thấy thiếu gia bỏ dụng cụ ăn xuống, nói: “Charles, Curtis, hai người cũng đói rồi đi? Hai người trước ăn cơm, đổi lại tôi nướng thịt đi!” Nói xong, cậu ấy liền vươn tay muốn lấy kẹp nướng thịt trên tay Curtis.

Curtis sửng sốt, lại đem kẹp nướng thịt lấy đi, đồng thời nghiêm túc thanh minh: “An thiếu gia, phục vụ ngài là chức trách của quản gia, tuyệt đối không thể để cho ngài tự mình nướng thịt.”

“Tôi có thể vừa nướng vừa ăn à! Dù sao vừa lại không vội, từ từ ăn mà!”

Thiếu gia, mặc dù lời ngài nói là đúng, nhưng ba chữ “từ từ ăn” này từ trong miệng ngài nói ra, thật sự không có tí lực thuyết phục.

Thiếu gia như chuyện đương nhiên mà nói: “Hơn nữa lúc trước tôi cùng ăn với Ezart, đều là tôi cùng cậu ấy vừa nướng vừa ăn, Charles thì ở bên cạnh uống máu đấy thôi!”

Curtis do dự nhìn ta, ta gật đầu với anh ta, anh ta mới chịu đưa kẹp nướng thịt cho thiếu gia, đồng thời nói: “Vâng, vậy thì phiền ngài rồi.”

Mặc dù Curtis là đúng, thân là một quản gia, tuyệt đối không có đạo lý để cho chủ nhân tự mình động tay nướng thịt, mình lại ở bên cạnh ăn cơm, nhưng phụ thân đại nhân nhiều lần tuyên bố, quy củ là chết, chủ nhân là sống.

Thiếu gia rất thích vừa tự mình nướng thịt, vừa cùng Ezart trò chuyện, cho nên ta cũng không nên phá hỏng hứng thú của cậu ấy.

Thiếu gia vừa lật miếng thịt, vừa nói: “Nói đến Ezart, không biết cậu ta lúc nào mới muốn trở về? Cậu ấy sau khi không đánh lôi đài liền thường xuyên không gặp, lần trước trước gọi điện thoại chỉ nói muốn đi leo núi, lần trước là nói muốn đi trượt tuyết… sau đó liền mất hút mấy tháng, ngay cả điện thoại gọi cũng không được.”

Thiếu gia, không phải leo núi, là đu núi đá, cũng không phải trượt tuyết, là thám hiểm cực địa, mặc dù Ezart đích xác là nói leo núi và trượt tuyết.

Ta vội vàng nói: “Thiếu gia, tạp chí địa lý thế giới sắp xuất bản rồi, tôi nghĩ ngài hẳn có thể từ trên đó nhìn thấy ảnh chụp của Ezart.”

Từ sau khi không đánh lôi đài, Ezart liền được nhân viên của tạp chí thế giới mời đi làm thành viên của đội thám hiểm, chuyên môn thăm dò các vùng nguy hiểm của thế giới. Đối với cái công việc mới này, cậu ta hình như đang trong thích thú, đến bây giờ đều không có trở lại Tà Dương thị.

Thiếu gia gật đầu nói: “Uh! Không biết cậu ấy có mang vật lưu niệm về cho tôi không. Lần trước cậu ấy nói muốn gửi nham thạch về cho tôi, kết quả quên mất tiêu, lần này cậu ấy vừa lại nói muốn gửi cho tôi con sâu rất xấu, nếu như cậu ấy lại quên tôi sẽ…”

Thiếu gia nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó hung hăng nói: “Lần sau cậu ấy trở về, tôi cũng không giới thiệu Yahan cho cậu ấy biết!”

Ta không khỏi mỉm cười một cái, Ezart vẫn luôn rất muốn gặp Long An, lý do đương nhiên là muốn khiêu chiến đối phương rồi.

Yahan sửng sốt, nghi hoặc nhìn thiếu gia, sau đó mở miệng hỏi: “Ezart là ai?”

“Là bạn học trung học của tôi.” Thiếu gia trả lời xong, nhìn Yahan, có chút lo lắng nói: “Không biết cậu sẽ có thích Ezart hay không đây! Charles mỗi lần nghe thấy phải đi ăn khuya cùng Ezart, mày sẽ nhíu lại, bởi vì Ezart rất thích đánh nhau, cậu ấy mỗi lần nhìn thấy Charles đều muốn khiếu chiến anh ta, nhưng Charles ngay cả một lần cũng không nhận, cho nên Ezart liền cứ bắt nạt Charles, nói cái gì mà muốn chọc cho Charles tức giận, như thế Charles sẽ đánh với cậu ấy.”

Jingji hết sức tò mò nói: “Vậy anh Charles có thật sự tức giận không?”

“Không có.” Thiếu gia cười hi hi nói: “Chuyện Ezart làm ngay cả anh cũng sẽ không tức giận, Charles làm sao có thể sẽ tức giận chứ!”

“Cậu ta đã làm cái gì?” Yahan đột nhiên hỏi một câu.

“Rất nhiều à! Như là cả đêm đều gõ đầu Charles, cố ý đổ coca, nước tương và tương ớt lên quần Charles, nói cái gì mà không được lãng phí đồ ăn liền bắt anh ta ăn hết thịt nướng cháy, còn có nói máu nhất định không dễ uống, cho nên nêm nếm giùm anh ta, liền bỏ một đống gia vị vào trong túi máu…”

Tiểu Yu lẩm bẩm: “Thế này vẫn không tức giận? Nếu là tôi, tôi sẽ giết hắn!”

Tiểu Yu vừa nói xong, Yahan lập tức liền đồng ý.

“A! Không được đâu! Yahan, cậu không thể giết Ezart!” Thiếu gia lo lắng nói: “Đáp ứng tôi, được không?”

Yahan nhìn thiếu gia, gật đầu nói: “Được.”

Nhận được đáp ứng dễ dàng như thế, thiếu gia hình như có chút nhạ dị, nhưng cậu ấy lộ ra tươi cười, thoạt nhìn hình như rất vui vẻ.

Thấy vậy, ta mỉm cười, cầm lấy bình bảo ôn, muốn giúp thiếu gia thêm một chút sữa, nhưng chỉ rót nửa ly liền phát hiện sữa vậy mà hết rồi.

“Thiếu gia, tôi đi cửa hàng tiện lợi gần đây mua một chút sữa.”

Thiếu gia gật đầu với ta.

Ta vừa đứng lên, Curtis lập tức đứng lên theo, ta cười nói với anh ta: “Anh ngồi xuống cùng thiếu gia ăn cơm đi.”

“Vâng.” Anh ta liền ngoan ngoãn ngồi xuống rồi.

Ta từ trong tủ ướp lạnh lấy ra ba bình sữa lớn, thiếu gia là uống không được nhiều như vậy, nhưng Jingji và Yahan đều thích uống trà sữa, trà sữa pha từ sữa tươi thuần túy là khá tốt cho sức khỏe.

Hay là thuận tiện mua một chút hồng trà đi, mặc dù tiệm thịt nương có cung cấp trà miễn phí, nhưng chất lượng trà có thể nghĩ cũng biết…

“Charles thiếu gia, ngài lúc nào thì muốn trở về gặp Avrisila bá tước phu nhân đây?”

Giỏ mua hàng trên tay rớt xuống đất, ta quay người qua, nhìn thấy một cô gái có phong cách phương đông.

“Cung Phượng Hương…”

Cô ta lộ ra tươi cười hết sức bất đắc dĩ, xin lỗi: “Thật là xin lỗi, thiếu gia, tôi không từ mà biệt, nhưng gia tộc Alexis muốn tôi lập tức rời khỏi, hơn nữa cũng không được bước vào phạm vi 10km của khu nhà ở đó, cho nên tôi thật là không có biện pháp đây! Nhưng không ngờ lại có thể ở đây gặp được ngài, thật là tốt quá!”

Mặc dù cô ta nói như thế, ta lại hoàn toàn không tin đây là trùng hợp, bây giờ là ban ngày, vampire bình thường tuyệt đối sẽ không ở loại thời gian này xuất hiện ở trên đường, nhất là trong cửa hàng tiện lợi.

“Ngài lúc nào thì muốn trở về gặp Avrisila phu nhân đây?”

Avrisila phu nhân vì sao muốn gặp ta như thế? Bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta nhìn Cung Phượng Hương, lần đầu tiên trước mặt cự tuyệt: “Ta sẽ không trở về.”

Cung Phượng Hương ngẩn ra, thu lại tươi cười, có chút khó xử nói: “Phu nhân là thật sự rất nhớ ngài, có lẽ phu nhân lúc trước thật sự làm sai rồi, nhưng phu nhân bây giờ thật sự rất hối hận, cũng rất muốn nhìn thấy ngài…”

“Cô không phải thật sự cho rằng ta sẽ tin lời thế này chứ?”

Ta ngắt lời cô ta, hơi giận nói: “Xin đừng nói loại lời này nữa! Cô và ta đều biết không phải chuyện như thế, ta cũng không hiểu Avrisila phu nhân vì sao đột nhiên muốn tìm ta, nhưng, đây và nhớ nhung cũng không có quan hệ, bà ta tuyệt đối sẽ không nhớ ta… trừ phi, bà ta muốn lợi dụng ta đi làm cái gì?”

Cung Phượng Hương kích động hô lên: “Charles thiếu gia, ngài làm sao nói như thế? Phu nhân là mẹ của ngài!”

“Bà ta không phải!” Ta cố gắng bình tĩnh, nói: “Ta chỉ có cha. Bà ta không phải mẹ của ta, bà ta chỉ là vampire sinh ra ta.”

Sau khi nghe thấy lời ta, Cung Phượng Hương từ kích động khôi phục bình tĩnh, ta nhìn không ra cô ta có cảm giác gì đối với bị cự tuyệt, cô ta chỉ là tiếc nuối nói: “Vậy thì, vô luận thế nào, ngài đều sẽ không tự nguyện trở về gia tộc Endless sao?”

Ta lạnh lùng trả lời: “Họ của ta có lẽ là Endless, nhưng ta là người của gia tộc Alexis, nói đến trở về, cũng chỉ có gia tộc Alexis mới là nơi ta nên đi.”

“Người của gia tộc Alexis?” Cung Phượng Hương bật cười, khanh khách cười nói: “Charles thiếu gia à! Ngươi là một vampire, vampire bẩm sinh, ngươi cho rằng loài người thật sự sẽ tiếp nhận ngươi sao? Nhìn thử cái nhân viên kia, hắn đã bị ngươi dọa sợ đến trốn dưới quầy hàng rồi.”

Ngay cả cái tôn xưng “ngài” này cũng không dùng nữa sao? Có lẽ là lúc ngửa bài rồi… mặc dù không muốn làm theo lời cô ta, nhưng ta vẫn nhìn thấy, nhân viên cửa hàng trốn ở phía sau quầy hàng, vẻn vẹn chỉ lộ ra một nửa đầu lén nhìn ta và Cung Phượng Hương.

Cho dù chỉ có lộ ra nửa khuôn mặt, ta vẫn có thể nhìn ra hoảng hốt lo sợ của anh ta, sau khi ánh mắt ta quét qua, anh ta thậm chí cả người đều chui vào quầy hàng, ngay cả nhìn lén cũng không dám nữa.

Thế này cũng tốt, nếu ta và Cung Phượng Hương đánh lên, mới sẽ không ngộ thương đến anh ta.

“Charles!”

Ta và Cung Phượng Hương đều sửng sốt, nhìn về phía âm thanh truyền tới, lúc này mới phát hiện thiếu gia đang đứng ở cửa tiệm, cậu ấy mặc dù hô tên của ta, nhưng lại thẳng tắp mà nhìn vào Cung Phượng Hương, thần tình nghiêm túc, lại mang theo chút ý cảnh cáo.

“Rất lâu không gặp rồi, An thiếu gia.” Cung Phượng Hương lại làm như không thấy cảnh cáo, còn cười chào hỏi.

Thiếu gia nghiêng đầu nói: “Uh! Rất lâu không gặp rồi, cô tìm Charles sao?”

Cung Phượng Hương ngọt ngào cười nói: “Vâng, có thể cho tôi mượn Charles thiếu gia mười phút không đây?”

“Không được!” Thiếu gia lại một hơi cự tuyệt, còn không vui nói: “Anh ta phải giúp tôi nướng thịt! Charles, anh mua sữa quá lâu rồi đấy! Tôi sắp đói chết rồi, anh còn không mau mang đồ đi tính tiền, sau đó trở lại giúp tôi nướng thịt!”

Ta sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Vâng, thiếu gia.”

Ta vội vàng nhặt lên giỏ mua hàng, sau đó mang đến quầy tính tiền, chỉ là đi đến quầy mới nhớ tới, nhân viên cửa hàng đã nghe thấy lời của Cung Phượng Hương nói, anh ta biết ta là vampire, hơn nữa đang sợ hãi trốn ở phía sau quầy, vậy làm sao giúp ta tính tiền đây?

Ta có chút không biết làm sao, có lẽ có thể trực tiếp bỏ tiền mặt ở trên quầy, sau đó lấy đồ đi?

Mở ví, ta liền phát hiện tiền mặt trên người đều đã cho Yue Gang, chỉ có thẻ tín dụng có thể tính tiền mà thôi, lần này nên làm sao đây?

Nhân viên đột nhiên lộ ra nửa cái đầu, kinh hoảng nói: “Tính, tính tiền sao?”

Ta giật mình, vội vàng trả lời: “Phải.”

Anh ta do dự một chút, mang theo sắc mặt tái nhợt đứng lên, đem từng thứ quét mã vạch. “Tổng cộng là 1252 yuan, xin hỏi quét, quét thẻ hay là trả tiền mặt?”

“Quét thẻ, mặt khác xin giúp tôi đánh số thứ tự, mã số là 7653…”

Nhân viên lặng đi một chút mới nói: “Được.”

Ta ký xong, nhân viên đưa hóa đơn, lúc ta nhận lấy hóa đơn lại phát hiện thiếu một ít thứ, vội vàng hỏi: “Không có phiếu thu thập điểm sao?”

Nhân viên lộ ra thần sắc hết sức quỷ dị, hỏi: “… Anh có thu thập điểm?”

“Đúng vậy.” Ta lấy ra phiếu thu thập điểm cho nhân viên, nói: “Hình như đúng lúc thu thập đủ rồi, trực tiếp đổi với anh đi!”

Nhân viên đờ đẫn mà nhận lấy phiếu thu thập điểm, sau đó từ dưới quầy lấy ra một cái hộp nhỏ cho ta.

Thiếu gia tới gần, tò mò hỏi: “Charles, đây là cái gì?”

Ta đưa hộp cho cậu ấy, đồng thời giải thích: “Đây là hoạt động thu thập điểm của cửa hàng tiện lợi, mua sắm đủ 500 yuan là có thể thu thập một điểm, thu đủ năm điểm là có thể rút một lần búp bê anh hùng, tôi đã có hai Cô Điệp, bốn Long An và ba Sơ Phong rồi, nhưng vẫn đều không rút được Huyền Nhật, nếu như lần này có thể rút được thì tốt rồi.”

Thiếu gia mở hộp ra, sau khi “A” một tiếng, đem một người to lớn tỷ lệ cơ thể là 3 đầu đang giương nanh múa vuốt đưa cho ta, nói: “Là Long An.”

“Ớ…”

Nhân viên đột nhiên xen miệng nói: “Nghe nói lúc giao hàng vô tình đem Huyền Nhật phát đi cửa hàng phía nam rồi.”

“Thì ra như thế, tôi hiểu rồi, hôm nào đi khu phía nam mua đồ vậy.” Ta mỉm cười nói: “Cảm ơn nói cho tôi biết.”

Nhân viên có chút ngượng ngùng nói: “Không, không cần khách khí!”

Ta và thiếu gia bước ra cửa hàng tiện lợi, phía sau truyền đến tiếng kêu hưng phấn của nhân viên cửa hàng: “Tiểu Hồng, nói cho cô biết nè, thì ra vampire cũng có thu thập phiếu điểm đó! Cái gì? Tôi không điên đâu! Nói cho cô biết, vừa rồi có một vampire đến mua đồ… nam, là nam… đẹp trai hay không? Nói với cô nè đẹp chết người! Ha ha ha! Ngưỡng mộ chứ?”

Bước ra cửa hàng, ta cảm giác có chút buồn cười, Yue Gang nói đúng, muốn để cho dân chúng Tà Dương thị khủng hoảng, sợ rằng thật phải tận thế mới làm được. Không biết Cung Phượng Hương sau khi nghe thấy lời nhân viên nói, sẽ lộ ra biểu tình gì đây?

“Charles.” Thiếu gia gọi một tiếng.

“Vâng, thiếu gia.”

Thiếu gia ngừng lại bước chân, có chút do dự nhìn ta nói: “Anh thật sự không về gặp mẹ anh sao?”

Ta mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, tôi nghĩ không cần thiết như thế Avrisila phu nhân không phải người mẹ sẽ nhớ con.”

Thiếu gia lại không có tiếp tục đi về cửa hàng thịt nướng, cậu ấy chần trừ một chút, thấp giọng nói: “Charles, tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, anh vì sao luôn là nói ‘Avrisila phu nhân’? Bà ấy là mẹ của anh đi? Nhưng anh cứ như đang nói đến người xa lạ…”

“Thiếu gia, tôi là cha nuôi lớn, mãi cho đến hơn một trăm tuổi, mới thấy Avrisila phu nhân, đối với tôi mà nói, bà ta đích xác là người xa lạ.”

“Vậy anh thật sự không đi gặp mẹ anh sao?” Thiếu gia thấp giọng nói: “Cung Phượng Hương nói bà ấy rất hối hận, muốn gặp anh… nếu như là thật đây?”

Ta cười lắc đầu nói: “Tôi không cho rằng như thể, Avrisila phu nhân là sẽ không hối hận…”

“Charles, mẹ cũng sẽ làm sai mà!”

Thiếu gia đột nhiên kích động lên: “Mẹ tôi cũng đã làm sai, bà ấy muốn lợi dụng tôi để báo thù cha, nhưng, nhưng bà ấy thật sự hối hận rồi! Bà ấy cuối cùng vẫn không có bỏ mặc tôi, bà ấy muốn mang theo tôi trong bụng bỏ trốn… chỉ là thất bại rồi, đây không thể trách bà ấy! Bà, bà ấy thật sự đã cố hết sức rồi…”

Ta nắm lấy vai của thiếu gia, khẽ hô một tiếng “thiếu gia”, cậu ấy lúc này mới từ trong trạng thái kích động tỉnh lại, cậu ấy nhìn ta, hình như không biết nên làm sao, ta nhàn nhạt cười nói: “Hình như chưa từng nghe ngài nói qua chuyện về mẹ, thì ra ngài yêu bà ấy như thế.”

Thiếu gia lại lộ ra biểu tình khó xử, nói: “Thật ra tôi chưa từng nhìn thấy mẹ, bà ấy lúc sinh ra tôi đã chết rồi, nhưng trong thư bà ấy để lại vẫn luôn nói xin lỗi… tôi rất muốn nói với bà ấy, tôi không trách bà ấy, nhưng, nhưng là… Charles, nếu như mẹ anh thật sự hối hận rồi, anh hãy tha thứ cho bà ấy, có được không?”

Thiếu gia ngẩng đầu nhìn ta, thoạt nhìn hết sức mong đợi.

Ta chỉ cần đáp ứng là được, thiếu gia sẽ không biết ta có thật sự tha thứ hay không.

“Thiếu gia, mẹ của ngài cũng không phải mẹ của tôi, có một số chuyện vĩnh viễn đều không thể tha thứ.” Nói xong, ta mới đột nhiên hiểu mình nói cái gì, ta vậy mà nói lời thật? Đây là chuyện làm sao?

Thiếu gia xem ra có chút thất vọng, cậu ấy vừa đi vừa thấp giọng nói: “Mặc kệ làm cái gì, bà ấy chung quy cũng là mẹ anh, anh chung quy không thể vĩnh viễn đều không đi gặp bà ấy chứ?”

Ta đích xác hi vọng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro