4 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu đài chương thứ ba: Sadina, tình yêu tất tử cùng bất tử

“Yahan, Yahan cậu xem, là Long An đó!”

Mình liếc mắt, thì ra là hình nộm dòng anh hùng của cửa hàng tiện lợi tặng. “Cái này tôi cũng có, bốn con đều thu thập hết rồi, của đời năm rất dễ thu thập.”

“Đời năm?”

An Hướng Dạ trợn lớn mắt nhìn mình, như thể lời mình nói là ngôn ngữ ngoài hành tinh… Không đúng! Tôi nói chính là ngôn ngữ địa cầu, cậu mới là người ngoài hành tinh!

Anh Charles mỉm cười giải thích: “Thiếu gia, bởi vì hoạt động tặng hình nộm anh hùng rất được hoan nghênh, cho nên cửa hàng tiện lợi liền không ngừng đẩy ra dòng anh hùng mới, đều là lấy chủ đề tứ đại anh hùng, sau đó thay đổi tạo hình khác nhau, bây giờ đã ra đến dòng đời năm rồi.”

“Thì ra Yahan cậu cũng đang thu thập sao? Đời một đến năm đều thu đủ rồi?”

Mình gật đầu, mặc dù có chút không muốn thừa nhận lắm, lớn như thế còn thu thập cái này thực sự có hơi mất mặt.

“Chẳng qua không có bản ẩn giấu của Huyền Nhật đời thứ tư, cái đó quá khó rút.”

Sau đó, anh Charles cười nói với mình, anh ấy có hai bản ẩn giấu của Huyền Nhật đời thứ tư, vừa vặn có thể cho mình một con.

“Cái gì là bản ẩn giấu hả?” An Hướng Dạ vừa lại trợn lớn mắt hỏi.

Thật ra cậu mới là vampire, anh Charles là loài người đi?

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

“Đúng vậy, tạm thời không đi nữa, thiếu gia sẽ phụ trách tuần tra khu phía đông, Long An cũng sẽ đi tuần tra khu nam… Được, tôi sẽ nói rõ với thiếu gia thời gian chụp ảnh… A! Xin chờ một chút.”

Ta tạm thời bỏ điện thoại xuống, quay người hỏi: “Thiếu gia, Lạc Sơ hỏi, tiền lương của ngài làm người mẫu là muốn trả vào tài khoản hay là muốn lấy tiền mặt?”

Lúc này, thiếu gia đang kéo theo Yahan còn buồn ngủ, đem hình nộm anh hùng từng cái cầm lên chơi, cậu ấy tò mò mà hỏi Yahan đủ loại vấn đề, như là vì sao trên tay của Cô Điệp đời thứ hai lại cầm hoa màu đen.

May là, Yahan hình như hết sức hiểu rõ quá khứ của tứ đại anh hùng, cậu ta không ngừng giải đáp vấn đề của thiếu gia. Đó là bởi vì lúc đó có người giàu có theo đuổi Cô Điệp, từng tốn nhiều tiền mua rất nhiều hoa hồng đen xếp ra chữ Cô Điệp ở quảng trường Tịch Nhật.

Nghe thấy vấn đề của ta, thiếu gia ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Tiền lương?”

“Đúng vậy, đây hẳn là tiền lương đầu tiên của ngài kiếm đi?” Ta hơi chút đề nghị: “Lấy mua quà tặng lão gia, hình như sẽ là cách dùng không tệ.”

Thiếu gia vừa nghe, lập tức lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, cao hứng nói: “Được! Vậy anh nói với anh Lạc Sơ, tôi sẽ tới chỗ anh ấy lấy.”

Lúc ta nói điện thoại với Quý Lạc Sơ, chuông cửa lại vang lên, Jingji lập tức nhảy lên: “Em đi mở cửa.”

Ta cười cười, tiếp tục cùng Quý Lạc Sơ nói điện thoại, nhưng lại nghe thấy tiếng kinh hô của Jingji.

“Anh tìm ai…”

Tiếng của Jingji nghe lên vậy mà có chút sợ hãi? Ta quay đầu nhìn về cửa, ở cửa đứng một chàng trai cao khỏe đầu đầy tóc cam, trên mặt trái xăm hình xăm rồng, mặc một bộ áo ba lỗ và quần jean cũ nát, trên tay còn xách theo một cái túi hành lý lớn. Cả người thoạt nhìn gió bụi mệt mỏi cũng không lương thiện, chẳng trách lại dọa đến Jingji.

Thiếu gia nhảy dựng lên, la to: “Ezart!” Sau đó vội vàng chạy đến cửa.

“Người trong nhà cậu làm sao càng ngày càng nhiều rồi?” Ezart thuận tay ném túi hành lý cho thiếu gia, nghiêng mắt liếc một cái: “Ngay cả bé gái cũng có? Nhặt đâu ra vậy?”

Thiếu gia một tay ôm túi hành lý, tay kia còn dắt theo Jingji, đi theo phía sau Ezart tiến vào phòng khách, vừa trả lời: “Cô bé chính là Jingji đấy! Vị hôn thê mà tôi lần trước đã nói với cậu.”

“Chậc! Con bé thoạt nhìn chỉ có mười tuổi à! Cậu thật biến thái.” Ezart nhìn thấy ta, thuận miệng nói: “Quản gia, đánh một trận nhé?”

Ta cười khổ mà lắc đầu.

“Ezart, đừng bắt nạt Charles nữa! Còn có, cậu người thì đã về rồi, nhưng tôi cũng còn chưa nhận được vật lưu niệm của cậu gửi!” Thiếu gia tức giận nói: “Cậu hẳn sẽ không lại quên rồi?”

“Tôi không quên đâu!” Ezart cả người trải ra ở trên salon, nói: “Cái đó quá lớn, bưu cục không cho tôi gởi, không có cách nào khác!”

Thiếu gia ném túi hành lý lên người Ezart, chất vấn: “Vậy cậu mang đến chưa?”

“Không có.”

Cậu ấy tức giận đến ngay cả má cũng phùng lên, Ezart lập tức nói: “Quá lớn rồi, taxi cũng không chịu chở.”

“Rốt cuộc lớn bao nhiêu?” Thiếu gia không giận nữa, trái lại bắt đầu tò mò.

Ezart nhún vai nói: “Xấp xỉ cậu đi?”

“Con sâu lớn như thế?” Thiếu gia hết sức kinh ngạc.

“Đúng! Cậu nói muốn vật lưu niệm lớn một chút, tôi liền chọn con sâu lớn nhất bị đóng băng ở trong tảng băng, cho nên liền càng lớn! Kết quả không có xe chịu chở, cậu phải tự mình lái xe đi lấy.”

“Được! Tôi bây giờ liền đi mượn Xe Melody.” Thiếu gia lập tức vội vàng nói: “Jingji, Yahan, hai người theo tôi đi đi!”

“Con sâu lớn…” Jingji hiếm khi mặt lộ ra lúng túng.

Yahan cả mặt khó coi nói: “Tôi muốn ngủ!”

“Cậu có thể ngủ trên xe à!” Thiếu gia một tay kéo một người, quay đầu nói với ta: “Charles, không cần chuẩn bị cơm trưa nữa, chúng tôi ăn bên ngoài.”

“Vâng.”

Ezart lúc này uể oải từ salon bò dậy, sau khi ngáp một cái, nói với ta: “Quần áo trong túi thuận tiện giúp tôi giặt một cái nhé, cả đống máu phía trên, thật không biết làm sao giặt sạch.”

“Được, tôi sẽ xử lý tốt.”

“Vậy thuận tiện đánh với tôi một trận đi?”

Ta mỉm cười trả lời: “Thiếu gia đang gọi ngài.”

Sau khi dọn dẹp xong phòng khách và giặt quần áo, ta lại không có lập tức đi ngủ, bởi vì hôm nay là ngày túi máu gửi tới, bưu tá luôn luôn sẽ đến ở khoảng chín giờ sáng, ta phải chờ nhận đồ mới được.

Lúc chín giờ năm phút, bưu tá đúng giờ ấn chuông cửa, như mọi khi trước bảo ta ký tên, sau đó mới đưa hộp xốp cho ta.

“Cám ơn.”

“A! Xin ký thêm một cái, còn có một kiện hàng.”

Còn có một kiện hàng? Chẳng lẽ là đồ của thiếu gia sao? Hẳn sẽ không có người gửi đồ cho ta… trừ phi là Alkus. Ông ấy từng gửi một cái điện thoại hỏng hóc cho ta, còn muốn ta giúp ông ấy bảo tồn cho tốt, kết quả ông ấy lần trước tới cũng không có hỏi điện thoại, mà lúc đó ta cũng quên rồi, kết quả điện thoại đến bây giờ vẫn còn ở chỗ ta.

Ta ký tên xong, bưu tá đưa một cái túi giấy da, người nhận phía trên là tên của ta mà không phải thiếu gia.

Chẳng lẽ thật sự là của Alkus gởi tới? Sau khi đóng cửa chính, ta đi về phòng khách, sau khi bỏ hộp xốp xuống liền trực tiếp bóc cái túi giấy da, bên trong lại chỉ có một cái thẻ nhớ và một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy cũng chỉ có mấy chữ: Mở phim ra xem.

Ngay cả tên người gửi cũng không có, cách làm này vẫn thật sự rất giống chuyện mà Alkus sẽ làm. Ta thở dài mấy hơi, nhét thẻ nhớ vào tivi, sau đó ngồi ở trên salon, bắt đầu xem ông ấy rốt cuộc đã gởi cái phim gì cho ta.

Màn ảnh đầu tiên là tối om, sau đó, mặt trời mọc lên ở phía đông, tràng cảnh bắt đầu trở nên rõ ràng, đó là một cái thập tự giá khổng lồ, nhưng phía trên thập tự giá cái gì cũng không có, nếu như thật muốn nói có cái gì, vậy cũng chỉ có tiếng hô hấp thấp thoáng có thể nghe mà thôi, đó là tiếng hô hấp có chút trầm trọng.

Đây không phải của Alkus gửi cho ta, ông ấy vĩnh viễn đều sẽ không gửi loại thứ này cho ta… Đừng xem nữa! Loại thứ này không đáng xem…

Trong phim, ánh mặt trời càng ngày càng mãnh liệt, thời gian hình như gần giữa trưa rồi, lúc này, trên thập tự giá bắt đầu có chút sương khói vô cùng mờ nhạt, sương khói hình người.

Mẹ! Mẹ! Xin đừng như thế với con, con cũng không mơ xa cái gì, chỉ cầu mẹ đừng đối đãi con như thế… vì sao muốn như thế đối với con? Con là con của mẹ!

Trong phìm truyền đến tiếng khóc gọi mẹ, nhưng ta lại nhớ tới cha, khi ta hỏi về mẹ, ông ấy hiếm khi mà kích động, biểu tình lo lắng, còn có những cảnh cáo kia…

“Đừng đi tìm mẹ của con, Charles, ngàn vạn lần đừng đi tìm bà ta, bà ta là vampire, trong lòng bà ta không có loại thứ tình thân này.”

“Cha, con cũng là vampire! Nếu như bà ấy thật sự không muốn con, vì sao sinh hạ con? Bà ấy có thể đừng sinh con!”

“… Ta đã mua con.”

“Cái gì?”

“Ta đã tốn năm trăm triệu yuan mua con! Người phụ nữa đó gọi ta đến, để cho ta ghé ở trên bụng bà ta cảm giác thai động, lại nỉ non ở bên tai ta: ‘Đây là con của ngươi đấy! Ta sẽ phá thai, ngươi muốn tiêu bản phôi thai của đứa con này không?’”

“May là…” Tay của cha vỗ lên mặt ta, vui mừng nói: “Ta vốn tức đến muốn rời khỏi, nhưng lúc đó con lại đột nhiên đá ta một cái, thật giống như đang nói cho ta, con muốn sống… Bà ta không yêu con, Charles, đừng đi tìm bà ta! Ngoại trừ thương tổn, con sẽ không nhận được thứ gì từ bà ta.”

Cha, ngài vĩnh viễn đều là đúng, nhưng con luôn là không tin lời của ngài, luôn là muốn tự mình đi kiểm chứng, luôn là muốn thương tổn đến thống khổ tột cùng, mới hiểu được khổ tâm của ngài.

Cha, con không có nghe lời của ngài, vẫn có mong đợi đối với mẹ, bước vào nơi không nên đi, con lại cho rằng có thể ở trên người mẹ, ở nơi tụ tập của vampire tìm được nơi thuộc về.

Tha thứ cho con, cha…

Trên ti vi truyền đến tiếng nỉ non, tiếng sám hối quen thuộc, hình người trên thập tự giá cũng càng ngày càng rõ, không còn là khói nhẹ phiêu qua mà thôi, mà là màu nâu nhạt loang lổ.

Mới đầu còn không nhìn ra hình người, chỉ là từng mảng màu nâu nhạt, nhưng tùy theo thời gian trải qua, màu nâu nhạt càng ngày càng rõ ràng, dần dần phác họa ra hình người, hơn nữa màu sắc cũng càng ngày càng đậm, từ nâu nhạt đến nâu đậm, cứ như là bánh mì dần dần nướng cháy.

Đây là ngày thứ mấy? Thứ ba… hay là ngày thứ tư? Cho dù ta là vampire đời năm, cũng không thể thời gian dài bị mặt trời gay gắt phơi chiếu. Mặc dù bốn ngày vẫn không đủ để cho ta chết, nhưng đó đã chẳng khác gì sống ở địa ngục, môi sớm đã khô đến nứt ra, làn da lúc nào cũng rất đau, không khí mỗi một hơi hít vào đều có thể đả thương phổi của ta.

Người khiến cho ta sống ở địa ngục lại là mẹ ruột của ta, cái người mẹ chính miệng nói “hoan nghênh về nhà, con trai của ta” lại đem con ruột của mình trói lên thập tự giá, để cho mặt trời gay gắt dần dần đốt trọi da của nó.

Ánh mặt trời ban ngày nóng như thế, bỏng như thế, mỗi một tấc da trên người đều cháy rồi, căn bản không thể có tình huống càng đau đớn hơn, ta cho rằng mình đã ở địa ngục rồi, nhưng người mẹ buổi tối đến lại dùng tiếng cười đánh ta vào càng sâu trong địa ngục… Bà làm sao có thể cười được?

Nhìn con ruột cả người cháy rụi, nghe khóc lóc khẩn cầu của nó, bà lại có thể cười?

Charles, Charles… Charles?

Ai đang gọi tên của ta? Cha? Hay là Sadina? Là em sao? Em lại tới cứu ta sao? Ánh mặt trời thật chói mắt, chói đến mắt ta thật đau, ta nhìn không thấy…

“Charles? Charles? Nhìn tôi, anh nhìn thấy tôi không?”

Đối phương không ngừng hỏi, còn bắt lấy mặt của ta, giống như cha từng làm.

Lúc ta lưu lạc, cha dùng hai tay túm lấy mặt của ta, bắt ta nhìn ông ấy, gầm lên: “Không muốn theo ta về nhà cứ cắn chết ta! Cắn ngay bây giờ!”

“Con làm sao có thể cắn người? Cha…”

“Charles, anh đừng dọa tôi, tôi không phải ba của anh, tôi là a Dạ! Thiếu gia của anh!”

Thiếu… thiếu gia? Ai?

“Charles, anh làm sao rồi?” Âm thanh của cậu ấy nghe lên hình như sắp khóc rồi, nhưng đây không phải tiếng của cha.

“Xin lỗi, nhưng ánh mặt trời quá chói, tôi nhìn không thấy cậu.”

“Ánh mặt trời?” Cậu ấy hoảng loạn nói: “Căn bản không có ánh mặt trời à! Bây giờ là buổi tối, Charles, anh thử nhìn ngoài cửa sổ, là buổi tối, đó là ánh trăng!”

Ngoài cửa sổ? Ta nhìn không thấy, nhưng hẳn là rất sáng, luôn là như thế.

Lúc ta lưu lạc, rời nhà ra đi, cả đêm lưu luyến quán rượu, thường thường đến sáng mới trở về chỗ ở. Một ngày nọ, lúc ta trở về, vừa mở cửa liền nhìn thấy cha tìm đến đứng ở cửa sổ, cả người được triều dương chiếu đến phát sáng, nói với ta: “Về nhà đi, Charles.”

Ông ấy chỉ cho ta hai con đường: theo ông ấy về nhà hoặc là dứt khoát cắn chết ông ấy.

Khi ta bị cột lên thập tự giá, lúc gần như sắp chết, dưới ánh mặt trời gay gắt, Sadina so với mặt trời càng chói sáng cầm lấy hai khẩu súng, một mạch nổ chết mọi phi nhân ngăn trước mặt cô ấy, sau đó đi đến trước mặt ta, nén nước mắt ngẩng đầu nhìn ta nói: “Anh họ Charles, em đến mang anh về nhà đây.”

Cô ấy ngay cả con đường thứ hai cũng không cho ta, chỉ cho ta sống sót, không cho chết.

Thật là, vì sao loài người ta quen biết đều còn bá đạo hơn cả phi nhân đây?

“Charles, anh đang cười cái gì? Anh nhìn thấy tôi không… Charles? Charles?”

Charles, Charles, luôn là có người không ngừng gọi tên của ta, dù là lưu lạc, dù là chết, bọn họ đều không để ta rời khỏi. Cha là như thế, Sadina là như thế, ngay cả…

Thiếu gia cũng là như thế.

Tút tút —-

Ta đột ngột mở mắt, mơ màng đủ mấy giây mới hiểu đây là tiếng chuông báo thức, đây thật là quá ký quái rồi, tiếng tút tút của chuông báo thức luôn luôn vang lên ở bốn giờ chiều, nhắc nhở ta đến lúc đi mua đồ ăn, ta hẳn là rất quen rồi mới đúng, làm sao hôm nay lại mơ màng đây?

Ta bước ra khỏi khoang kim loại, đi đến phòng khách, thiếu gia đang xem ti vi. “Thiếu gia, ngài về rồi.”

Thiếu gia giật mình, ngay tiếp đến cầm lấy điều khiển ném vào tivi, đập vỡ cả màn hình tivi.

Ta sửng sốt, không hiểu thiếu gia vì sao lại đột nhiên đập tivi, cũng không biết nên làm phản ứng gì, chỉ có nói: “Thiếu gia, tivi hỏng rồi, cần tìm người tới sửa không?”

“Để cho nó hỏng!” Thiếu gia lại hét lớn một tiếng.

“Không sửa sao?” Ta có chút nhạ dị nói: “Nhưng như thể thì không thể xem tin tức rồi.”

Thiếu gia không chút lưu luyến nói: “Không xem thì không xem, tôi thà đừng xem tin tức cũng không muốn để cho anh nhìn thấy loại thứ đó!”

Loại thứ đó?

Thiếu gia cúi đầu, dùng giọng vô cùng áy náy xin lỗi: “Charles, xin lỗi, tôi lúc trước nói sai rồi, trên thế giới cũng có người mẹ không thể tha thứ! Không đúng, bà ta không phải mẹ anh, bà ta là người xa lạ!”

Mẹ… đúng rồi, bưu tá đưa đến gói hàng, ta xem phim trong thẻ nhớ, trong phim là đoạn quá khứ đó… nhưng về sau thì sao?

Đỡ lấy trán, ta không dám tin mình vậy mà quên rồi, mình là làm sao trở về khoang kim loại? Ta có chút mê hoặc, chỉ có thể lên tiếng dò hỏi: “Thiếu gia, rất xin lỗi, tôi không nhớ tôi đã làm cái gì, chỉ nhớ mình đang xem phim, nhưng về sau đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh không nhớ?” Thiếu gia nhạ dị hỏi.

Nhìn thần tình của thiếu gia, có phải là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng? Ta đã làm cái chuyện gì? Hẳn sẽ không động thủ công kích thiếu gia? Ta vội vàng nói: “Đúng vậy, tôi chỉ nhớ mình đang xem phim, chuyện về sau hoàn toàn không có ấn tượng nữa, thiếu gia, xin ngài cần phải nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe vậy, thiếu gia nhíu mày nói: “Tôi đại khái là mười giờ về nhà, vừa về nhà liền thấy anh đứng ở trước tivi, hơn nữa hoàn toàn không có chú ý đến tôi đã về, tôi gọi anh rất lâu anh mới quay về phía tôi, nhưng anh vẫn không nhận ra tôi, anh nói anh nhìn không thấy, hơn nữa còn đem tôi thành cha anh đây!”

Ta đem thiếu gia thành phụ thân đại nhân? Bọn họ chẳng những là bề ngoài lẫn tính cách đều không chút nào giống nhau, mình làm sao lại nhầm lẫn đây?

“Cuối cùng anh ngất xỉu, nhưng tôi vừa lại không thể đưa anh đi bệnh viện, đành bỏ anh vào trong khoang kim loại. Charles, anh bây giờ cảm giác thế nào? Charles?”

Nhìn thấy biểu tình lo lắng của thiếu gia, ta vội vàng nói: “Thiếu gia, tôi rất ổn, chỉ là quên chuyện sau khi xem xong phim mà thôi… Thiếu gia, ngài đã xem phim sao?” Cho nên mới đập hỏng tivi, thì ra là không muốn để cho ta nhìn thấy đoạn phim kia.

Thiếu gia gật đầu, có chút chột dạ nói: “Tôi muốn tìm ra anh đã xảy ra chuyện gì, lúc đó anh đang xem tivi, cho nên… xin lỗi, tôi không phải cố ý nhìn lén đồ của anh.”

“Không sao.” Ta cũng chỉ có thể nói như thế.

Thiếu gia phẫn nộ nói: “Nhưng mẹ anh… Avrisila phu nhân tại sao đối với anh như thế? Thật quá đáng rồi!” Sau đó cậu ấy nhìn ta, chờ ta trả lời.

Đoạn quá khứ không chịu nổi đó, nếu như có thể, ta vĩnh viễn đều không muốn hồi tưởng, cũng không hi vọng người nào biết… nhưng, thiếu gia đã xem phim, kiên trì không nói cho cậu ấy cũng vô nghĩa.

Ta nghĩ một chút, nói: “Nếu như ngài đáp ứng tôi, sau này lúc buồn rầu muốn khóc cứ trực tiếp khóc, đừng như lúc trước tìm cớ khóc lóc, tôi sẽ nói cho ngài chuyện đã qua.”

Thiếu gia do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Được, nhưng chỉ có ở trước mặt anh thôi, tôi không thích khóc ở trước mặt người khác.”

Ta biết, cho nên mới đưa ra điều kiện như thế, chỉ hi vọng thiếu gia sau này đừng luôn là đem chuyện đều sầu muộn trong lòng. Ta suy tư một chút, chọn đoạn mở đầu nói: “Đại khái ở lúc tôi chín mươi tuổi, cha qua đời, để lại cho tôi vị trí tộc trưởng, tôi ở gia tộc Alexis khoảng chừng mười năm, nhưng bởi vì tôi là vampire, cho nên không thể xuất hiện ở trường hợp công chúng, cho nên gần như là Sadina ra mặt xử lý sự việc.”

Thiếu gia vô cùng nghi hoặc hỏi: “Vì sao anh là vampire thì không thể xuất hiện ở trường hợp công chúng?”

Ta ngẩn ra, giải thích: “Thiếu gia, vẫn là có rất nhiều người có thể phân biệt ra tôi là vampire, ví dụ như giáo hội, cho nên tôi không thể xuất hiện, tránh cho bị người đời phát hiện tộc trưởng của gia tộc Alexis là một vampire.”

Thiếu gia lại nghi hoặc hỏi: “Phát hiện thì lại làm sao? Mỗi một người bên cạnh tôi đều biết anh là vampire đấy thôi! Vừa lại không có người nói bởi vì anh là vampire, cho nên không thể làm quản gia của tôi.”

Nghe vậy, ta dở khóc dở cười: “Thiếu gia, mặc dù ngài không để ý quản gia là vampire, nhưng đối với người bình thường mà nói, vampire là tượng trưng của tà ác, gia tộc của loài người làm sao có thể để cho chủng tộc tà ác thống trị đây?”

“Vì sao không được?” Thiếu gia nói như thế, ta sửng sốt, cậu ấy lại như chuyện đương nhiên mà nói: “Mọi người đã có thể để cho anh trai tôi làm Nhật Hoàng, vì sao anh không thể làm tộc trưởng? Anh trai tôi ít nhất so với anh tà ác gấp một trăm lần đi!”

Thiếu gia, mặc dù tôi đồng ý lão gia cũng không phải người tốt, nhưng ngài nói anh trai mình như thế, hình như không tốt lắm đi?

Cậu ấy như chuyện đương nhiên nói: “Anh tôi anh ấy chỉ tốt với tôi mà thôi, người khác đối với anh ấy mà nói, vampire, người sói, thiên sứ hoặc là loài người, tất cả đều là thứ như nhau, dù sao toàn bộ đều phải khuất phục anh ấy là được rồi.”

… Có lẽ lão gia so với tưởng tượng của ta càng nguy hiểm.

“Chẳng qua, anh tiếp tục nói đi! Tôi biết mình có đôi khi không giống người khác lắm. Tóm lại, chính là người khác không chịu để cho vampire làm tộc trưởng, cho nên không thể bị phát hiện anh là vampire.”

Thiếu gia, ngài là “gần như” đều không giống người khác. Ta tiếp tục nói: “Vâng, thực ra tôi cái tộc trưởng này chỉ là danh nghĩa mà thôi, cho nên về sau, tôi muốn giao vị trí cho Sadina, nhưng cô ấy lại không chịu tiếp nhận chức vị tộc trưởng, cuối cùng tôi đành đáp ứng không nhường vị trí, chỉ là để cho cô ấy làm tộc trưởng đại điện, cô ấy mới chịu để cho tôi rời khỏi.”

“Anh vì sao muốn rời khỏi? Làm tộc trưởng không phải rất tốt sao?” Thiếu gia có chút thắc mắc hỏi.

Ta cười hỏi ngược lại: “Thiếu gia, ngài vì sao muốn rời khỏi bên cạnh Nhật Hoàng đây?”

Thiếu gia lặng đi một chút, sau đó gật đầu.

Ta cười một chút, tiếp tục nói: “Khi tôi rời khỏi gia tộc Alexis, Avrisila phu nhân liền xuất hiện, bà ta hoan nghênh tôi trở về gia tộc Endless, tôi không có nghĩ quá nhiều, lúc đó cha đã chết mười năm, người mẹ tôi chưa từng thấy đã xuất hiện, bà ta là một vampire, bà ta nói hoan nghênh tôi về nhà, cho nên tôi không có nghĩ quá nhiều, liền đi theo bà ấy đến lâu đài của gia tộc Endless.”

Nói đến đây, ta nhìn hướng thiếu gia, cậu ấy ra sức gật đầu nói: “Nếu là tôi cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, đó là mẹ mà!”

Không có nghĩ quá nhiều? Cha đã cảnh cáo ngươi, cảnh cáo ngươi cả đời, ngươi lại vẫn đi theo Avrisila, đáng đời ngươi!

Ta hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Tôi đã qua một khoảng thời gian của vampire chân chính, lại hoàn toàn không thể thích ứng, cho nên tôi nói cho bà ta, tôi không muốn sống như thế, tôi muốn rời khỏi, nhưng bà ta lại phẫn nộ tột cùng, lúc tôi xoay người rời khỏi, bà ta phóng đến, đánh tôi một trận, sau đó hỏi tôi còn dám đi không.”

Đánh một trận, chỉ là như thế sao? Bà ta quất roi đánh ngươi, lấy hình cụ nung đỏ đóng dấu lên người ngươi, lấy đinh đóng vào mười đầu ngón tay ngươi…

“Charles?” Thiếu gia nghi hoặc gọi một tiếng.

Ta lắc đầu, tiếp tục nói: “Tôi nói cho bà ta: ‘đúng vậy, con muốn đi.’ Sau đó bà ta nói: ‘đưa lưng vào ta, nơi ngươi duy nhất có thể đi chỉ có địa ngục.’”

Nói đến đây, ta trầm mặc, tiếp đến xảy ra chuyện gì, tin rằng thiếu gia đã từ phim biết được rồi, mặc dù phim không chụp được vampire… nhưng ta lần đầu tiên biết được, da của vampire nếu như đốt trọi rồi, vậy có thể bị chụp được.

Trên phim đương nhiên không có bóng dáng của Avrisila phu nhân, nhưng có âm thanh, lúc đó bà ta còn nói mấy câu cộng với tiếng cười.

Dù cho bị đánh, ta cũng không muốn ở lại, cho nên bà ta liền đem ta gần như trần trụi mà trói ở trên thập tự giá, để cho ánh nắng từng giọt từng giọt mà hủy diệt ra… Mãi đến khi Sadina đến tìm ta.

Sadina suất lĩnh gia tộc Alexis công tiến pháo đài của gia tộc Endless, Avrisila thậm chí không dám chính diện quyết đấu với cô ấy, trực tiếp dẫn theo vampire của gia tộc từ mật đạo chạy trốn.

Chuyện xảy ra đến hôm nay đã có bốn mươi năm rồi đi? Nhưng hôm nay, Cung Phượng Hương lại xuất hiện trước mặt ta, tuyên bố Avrisila nhớ ta… ta làm sao có thể tin tưởng loại lời này?

Thiếu gia vỗ vai ta, nói: “Không sao, Charles, anh còn có cha rất yêu anh, giống như tôi, có anh trai rất yêu tôi.

“Cha qua đời rồi.” Ta bình tĩnh nói: “Đã có sáu mươi năm rồi.”

Thiếu gia sửng sốt, có chút không biết làm sao nói: “Vậy, vậy còn có Sadina phu nhân! Bà ấy cũng rất yêu anh, đúng chứ?”

“Tương lai, cô ấy cũng sẽ chết! Hơn nữa đối với tôi mà nói, tương lai đó cũng không xa…”

Ta đang nói cái gì? Những lời này căn bản không cần nói với thiếu gia, chỉ cần nói rõ hết chuyện của Avrisila là được rồi, chuyện khác căn bản không cần nói… Nhìn đi! Thiếu gia đã bắt đầu căng thẳng rồi.

“Chung, chung quy vẫn sẽ có người yêu anh!” Thiếu gia có chút căng thẳng nói: “Ờ thì! Tôi bây giờ cũng rất thích Charles đó! Mặc dù vẫn không có yêu nhiều bằng anh trai và ba, nhưng tương lai nhất định…”

Ta ngắt lời cậu ấy: “Chúng ta chỉ là chủ tớ.”

Thiếu gia trợn lớn mắt nhìn ta, thoạt nhìn hình như có chút thảng thốt, tiếp đến, cậu ấy cúi đầu nhỏ giọng nói: “Oh, vậy à, tôi tưởng rằng…”

Thấy thiếu gia lộ ra thần tình buồn bã, ta không khỏi giải thích: “Tôi không phải ý đó, thiếu gia.”

Thiếu gia ngẩng đầu lên nhìn ta, thần sắc bi thương lui đi, cười nói: “Tôi suýt nữa quên Charles anh đều nói chủ nhân và quản gia chính là phải như thế, vẫn không chịu trực tiếp gọi tên của tôi đây! Cũng không sai, chúng ta vốn chính là chủ tớ, Charles chính là quản gia tôi rất thích, Charles đối với tôi chủ nhân này cũng rất tốt…”

“Đừng nói như thế…”

Cậu ấy ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”

Thiếu gia là thật sự rất thích ta, cậu ấy coi ta là quản gia chân chính, xung quanh có rất nhiều người được gọi là bạn, tất cả đều là loài người mà không phải phi nhân, nhưng bọn họ lại đều không để ý thân phận vampire của ta… cuộc sống bây giờ vậy mà tốt đẹp như thế!

Tốt đẹp đến khiến ta sợ hãi.

Ta dùng âm thanh trống rỗng của vampire rít lên: “Đừng nói yêu tôi! Đừng nói thích tôi! Đừng để cho tôi quen sự tồn tại của các người! Sinh mạng của loài người ngắn ngủi như thế, cậu có thể sống bao lâu? Một trăm năm? Một trăm năm mươi năm?”

Thiếu gia nhìn ta, khuôn mặt kinh ngạc thoạt nhìn trẻ tuổi như thế, lấy kỹ thuật y học hiện tại, loại người tùy tiện đều có thể sống đến một trăm hai mươi năm đến một trăm năm mươi năm, cộng thêm thiếu gia từng nói cậu ấy có thể phá vỡ kỷ lục sống lâu của loài người, vậy cậu ấy thật sự còn có rất lâu để sống, chỉ là cái “rất lâu” này lại là đối với loài người mà nói.

Đối với một vampire mà nói, một trăm năm mươi năm thậm chí không đủ cho ta trở thành vampire trưởng thành chân chính. Cha thậm chí không thể nhìn thấy ta trưởng thành!

Không nhịn được, ta vươn tay vỗ khuôn mặt thiếu gia, ở trên mặt cậu ấy, lại nhìn thấy rất nhiều người… cha ở lúc mười tám tuổi đã có ta, bởi vì ông ấy vô cùng trẻ tuổi, người lần đầu quen biết luôn là không tin ông ấy là cha ta, tưởng rằng ta là em trai của ông ấy, tình huống này thậm chí kéo dài đến ông ấy bốn, năm mươi tuổi.

Nhưng tiếp đến liền không có người hiểu lầm như thế, cuối cùng, người vừa mới quen biết luôn là tưởng rằng ông ấy là ông nội của ta, thậm chí là cụ cố.

Sadina từng còn trẻ hơn thiếu gia, ta ở lúc cô ấy mười tuổi đã quen biết cô ấy rồi, lúc đó cô ấy lớn giống như Jingji.

Ta nhìn cô ấy lên trung học, mười lăm tuổi cô ấy vui vẻ mà nói với ta cô ấy kết được bạn trai đầu tiên; nhìn cô ấy bởi vì không muốn làm quản gia, muốn đi học trung học phổ thông, cho nên cãi nhau một trận với mẹ; nhìn cô ấy học hai năm trung học phổ thông, lại thôi học trở về gia tộc, khóc xin lỗi với mẹ, cô ấy vẫn là muốn làm quản gia; nhìn cô ấy bởi vì liên tiếp tống hai tên chủ thuê háo sắc vào bệnh viện, nhận được danh hiệu nữ quản gia nóng nảy.

Bọn họ đều từng trẻ tuổi như thế, sau đó, thời gian qua thật nhanh, bọn họ đều đã già, sau đó một người đã chết, một người sắp chết… Ta lại thậm chí còn chưa thật sự trưởng thành!

“Charles, tôi còn có thể sống rất lâu…” Thiếu gia nhìn ta, muốn nói như lại thôi.

“Rất lâu?” Ta cay đắng cười một cái: “Đối với tôi mà nói đó rất ngắn ngủi! Các người dùng thời gian ngắn ngủi đó yêu tôi, sau đó tùy hứng chết đi, để cho đau khổ vĩnh viễn vô tận hành hạ tôi… Xin tha thứ cho tôi, nhưng tôi thật sự không thể lại đặt quá nhiều tình cảm ở trên bất cứ người nào nữa, tôi không muốn lại trải qua một lần nỗi đau của cha chết đi.”

Hơn sáu mươi năm qua, phụ thân đại nhân, con rốt cuộc lúc nào mới có thể quên nỗi đau mất đi ngài? Trước kia tình yêu ngài đối với con, mọi nỗ lực vô điều kiện… hôm nay đều trở thành nỗi đày đọa.

Đã không còn tình thân, cũng rời xa tình yêu, cái gọi là tình bạn đối với ta loại vampire sống ở thế giới loài người này mà nói, cũng thật xa vời.

Ta cho rằng như thế đã được rồi, nhưng lại quên cha từng nói cho ta, giữa chủ tớ chung sống nhiều năm sẽ sản sinh cảm tình sâu đậm… trước khi gặp thiếu gia, ta gần như không kỳ vọng có thể tìm được chủ thuê thật sự coi ta là quản gia, ta làm sao sẽ nhớ được?

Đầu tiên là cha, Sadina cũng hơn tám mươi tuổi rồi, ta cũng không biết mình có thể chịu đựng được nỗi đau mất đi cô ấy hay không, nếu như về sau vẫn còn phải cộng thêm thiếu gia… Đau! Vì sao chỉ là tưởng tượng đã đau như thế?

Có lẽ, ta nên ở lúc hợp đồng hai năm đến kỳ hạn liền rời khỏi đi?

“Charles, anh đừng nói như thể, tôi thật sợ…”

“Sợ?” Ta có chút thắc mắc nhìn thiếu gia. Cậu ấy sợ cái gì? Sợ ta rời khỏi sao?

Thiếu gia lại không có nói cậu ấy sợ cái gì, chỉ là đột nhiên ôm lấy ta, sau đó ghé ở ngực ta liên tục khóc, liên tục khóc… Cho đến khi Melody đi đến, trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu gia và ta.

Cô ta kéo giọng cao tám bậc, gần như rít lên hô: “Quản gia, đừng nói tôi không cảnh cáo anh, cho dù anh và thiếu gia là lưỡng tình tương duyệt, một khi bị lão gia biết anh và thiếu gia làm đồng tính luyến ái, ngài ta vẫn sẽ khiến anh thành tro bụi như thường!”

“…”

Thiếu gia phá lên cười, trách mắng: “Melody, cô đang nói cái gì vậy! Tôi mới không phải đồng tính luyến ái đây, Jingji là con gái đấy thôi!”

“Vậy thiếu gia cậu tới ôm tôi thử!”

Thiếu gia mặc dù thoạt nhìn rất nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo, cậu ấy đi tới ôm lấy Melody, Melody cũng ôm lại cậu ấy, nũng nịu hỏi: “Thế nào hả? Thiếu gia, là ôm tôi thoải mái hơn, hay là ôm Charles thoải mái hơn?”

Thiếu gia hết sức nghiêm túc trả lời: “Tôi cảm thấy ôm Jingji thoải mái nhất, nhất là lúc Jingji vừa mới tắm xong, nhỏ nhỏ mềm mềm còn thơm thơm.”

“… Thiếu gia, cậu hay là cùng quản gia làm đồng tính luyến đi! Ít nhất yêu đồng tính không phạm pháp, nhưng đối với bé gái mười hai tuổi thế nhưng là tội nặng!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro