Chương 2: Đàm phán và thuyết phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi những binh lính của Alexander đưa Seraphina ra khỏi căn phòng, không khí hỗn loạn trong cung điện Eirenthal dần lắng xuống. Tiếng vũ khí va vào nhau dần trở nên thưa thớt, chỉ còn lại những âm thanh đứt quãng của tiếng bước chân nặng nề. Quân lính của Drakovia, sau khi tràn vào cung điện, đã thiết lập sự kiểm soát tuyệt đối. Giữa những hành lang lạnh lẽo và tối tăm, một cơn gió lạnh thoảng qua, mang theo sự báo trước về số phận của vương quốc này.

Ngay giữa trung tâm cung điện, vua Everleigh người cha già yếu của Seraphina cuối cùng đã xuất hiện. Dù tuổi tác đã khiến ông trở nên cằn cỗi và suy yếu, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự cương nghị, ẩn chứa ý chí sắt đá của một vị vua không dễ dàng khuất phục. Ông bước đi giữa những lính gác và hầu cận, đôi vai gồng lên như gánh trọn sức nặng của cả vương quốc đang trên bờ vực diệt vong. Mỗi bước chân của ông đều nặng nề, mang theo nỗi đau của một người cha, một vị vua bất lực.

Đến gần đại sảnh, ông thấy Alexander Ravenscroft – người đàn ông trẻ trung nhưng toát lên sự lạnh lùng và uy quyền của kẻ chiến thắng. Alexander đứng đó, đầy ngạo nghễ giữa đám lính của mình, áo giáp sáng lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, thanh kiếm vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi vỏ, như lời cảnh báo ngầm về sức mạnh tàn khốc mà hắn sẵn sàng giáng xuống bất kỳ ai dám chống lại.

Vua Everleigh dừng lại, đối diện với Alexander, người đàn ông đã đẩy vương quốc của ông vào cảnh tang thương. Ông nén hơi thở, rồi lên tiếng, giọng nói khẽ run nhưng đầy quyết liệt.

"Công tước Alexander Ravenscroft."

Alexander khẽ nghiêng đầu, đôi mắt xám lạnh của hắn không chút lay động.

"Ta đến đây để cầu xin một cuộc đàm phán" vua Everleigh tiếp tục, giọng trầm xuống nhưng kiên định.

"Hãy ngừng cuộc tấn công này. Đất nước của ta không thể chống lại lực lượng mạnh mẽ của ngài. Chúng ta thừa nhận sự thất bại và sẵn sàng chịu thua. Nhưng ta xin ngài, hãy dừng lại bạo lực này. Hãy để cho dân chúng của ta được sống yên bình."

Alexander lặng lẽ quan sát vị vua già nua. Hắn không có phản ứng gì trong giây lát, rồi ánh mắt sắc lạnh lướt qua khuôn mặt già nua khắc khổ của Everleigh.

"Ngươi nghĩ rằng chỉ cần một lời cầu xin là đủ để ta dừng lại sao?"

Giọng hắn trầm và đầy mỉa mai, như lưỡi dao đâm vào trái tim Everleigh.

"Ta không chỉ muốn một vương quốc yếu đuối chấp nhận đầu hàng. Tham vọng của ta lớn hơn thế."

Vua Everleigh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh trước sự tàn nhẫn của kẻ thù.

"Chúng ta sẽ bồi thường. Vàng bạc, tài nguyên – tất cả những gì ngài yêu cầu, chúng ta sẽ dâng lên. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu nhỏ... hãy tha cho dân chúng của ta, và... tha cho con gái ta, công chúa Seraphina."

Khi tên Seraphina được nhắc đến, Alexander thoáng hiện một tia thích thú trong đôi mắt sắc sảo. Nhưng hắn nhanh chóng che giấu cảm xúc đó, quay sang nhìn vị vua già với vẻ mặt trầm ngâm. Hắn suy tính trong giây lát, trước khi trả lời.

"Ta sẽ chấp nhận lời đề nghị của ngươi, nhưng với một điều kiện. Công chúa Seraphina sẽ là con tin của ta cho đến khi vương quốc Eirenthal hoàn thành toàn bộ cam kết bồi thường. Hơn thế nữa, để đảm bảo sự liên minh giữa hai vương quốc, cô ấy sẽ phải thành hôn trên danh nghĩa với anh trai ta, Vua Alexander của Drakovia."

Vua Everleigh khẽ run rẩy trước điều kiện khắc nghiệt này. Giao con gái mình cho kẻ thù là một nỗi đau lớn hơn bất kỳ trận chiến nào ông từng đối mặt. Nhưng tình thế bắt buộc, và ông không còn lựa chọn nào khác. Trái tim ông thắt lại, nhưng ông buộc mình phải chấp nhận sự thật cay đắng này.

"Ta... đồng ý," ông nói, giọng khàn đi vì đau đớn.

"Nhưng ngài hãy giữ lời hứa và đối xử tử tế với con gái ta."

Alexander chỉ khẽ gật đầu, không cam kết điều gì ngoài vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ.

---

Seraphina được lính Drakovia đưa trở lại phòng. Căn phòng của cô vẫn giữ nguyên vẻ xa hoa, nhưng giờ đây, ánh sáng từ những ngọn nến dường như mờ nhạt hơn, không còn đủ sức xua tan bóng tối dày đặc trong lòng cô. Những cánh cửa sổ mở toang, để lộ bầu trời đêm lạnh lẽo. Tiếng ồn ào của chiến tranh đã biến mất, thay vào đó là sự tĩnh mịch đến rợn người.

Seraphina mở mắt, cảm nhận được sự mềm mại của chiếc giường quen thuộc, nhưng tâm hồn cô vẫn bị cuốn vào cơn lốc của sự hoảng loạn và bất lực. Trái tim cô đập loạn nhịp, dường như không thể điều khiển được. Cô biết mình giờ đây đã trở thành con tin của Alexander – người đã hủy hoại mọi thứ cô từng yêu thương. Cảm giác lo sợ tràn ngập trong tâm trí, bóp nghẹt ý chí yếu ớt của cô.

Những bước chân nặng nề vang lên bên ngoài cửa, và một người lính Drakovia bước vào, đặt một mâm thức ăn xuống bàn. Anh ta không nói một lời, chỉ liếc nhìn cô thoáng qua rồi rời đi. Seraphina ngồi dậy, nhưng không chạm vào thức ăn. Đôi mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi khu vườn hoa hồng trắng đang chìm trong bóng tối. Đó từng là nơi yên bình nhất của cô, giờ chỉ còn lại một ký ức mờ nhạt.

Suy nghĩ của Seraphina quay về với cha cô. Mặc dù từ nhỏ, cô không nhận được nhiều tình thương từ ông bằng anh trai, cô vẫn luôn kính trọng và yêu thương ông. Việc mẹ cô qua đời vì băng huyết sau khi sinh ra cô đã để lại vết thương sâu trong lòng vua Everleigh, khiến ông dường như trở nên xa cách với cô. Cộng thêm việc cô bị câm, điều này càng khiến cô trở thành một nhân vật gần như vô hình trong cung điện. Nhưng dù vậy, trái tim cô vẫn gắn bó với người cha, và nỗi lo sợ rằng Alexander có thể giết chết ông nếu mọi thứ diễn ra không suôn sẻ làm cô không ngừng day dứt.

Seraphina quay trở lại giường, đôi mắt đẫm lệ. Cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Số phận của cô giờ đây nằm trong tay kẻ thù và tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi trong lo âu, hy vọng rằng Alexander không tìm ra được anh trai và cha cô.

Hết chương 2

Mình đã làm thêm audio cho bạn nào lười đọc trên tiktok

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro