Chương 3: Cô là con tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seraphina bị giam lỏng trong căn phòng u ám, không biết gì về tình hình bên ngoài. Đột nhiên, cánh cửa mở ra, Alexander bước vào, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

Alexander bước vào phòng, không để ý đến vẻ yếu ớt của Seraphina. Hắn ngồi xuống ghế đối diện cô và nói thẳng:

"Cha cô đã bị bắt. Ông ta đang ở đây, trong cung điện này."

Seraphina nghe thấy tin đó, đôi mắt mở to, ngạc nhiên và hoảng loạn. Cô cố gắng mở miệng để nói, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại. Alexander tiếp tục, không hề thay đổi giọng điệu:

"Cô có thể gặp ông ta nếu điều đó giúp cô yên lòng. Nhưng đừng nghĩ điều đó sẽ thay đổi bất kỳ điều gì. Cuộc đàm phán đã được quyết định."

Seraphina lặng lẽ gật đầu, chuẩn bị đối diện với sự thật không thể thay đổi. Khi Alexander rời khỏi phòng, một người lính tiến đến và dẫn cô đi. Cô bước qua những hành lang rộng lớn, trong lòng đầy lo lắng.

Trong đại sảnh lớn của lâu đài, không khí u ám bao trùm. Vua Everleigh, cha của Seraphina, ngồi trên ngai vàng, với vẻ mặt mệt mỏi và sầu muộn. Sự suy tàn của vương quốc hiện rõ trên gương mặt ông, nhưng ánh mắt ông vẫn chứa đựng một tia cương nghị, mặc dù bên trong là vô vàn nỗi đau đớn.

Seraphina bước vào đại sảnh, ánh mắt cô chạm vào vua Everleigh, và cô thấy ông nhìn mình bằng một ánh mắt đầy sự trách nhiệm và đau đớn. Vua Everleigh khẽ thở dài, giọng nói khàn đặc vang lên, pha trộn giữa sự đau khổ và trách nhiệm:

"Con biết rằng ta đã chiến đấu bao nhiêu năm để giữ cho vương quốc này không sụp đổ. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."

Ông ngừng lại, nuốt xuống cảm giác nghẹn ngào, rồi tiếp tục:

"Ta đang đàm phán với vương quốc Drakovia. Để bảo vệ nhân dân, con sẽ phải kết hôn với hoàng tử của họ. Đó là sự hy sinh cần thiết."

Seraphina nghe xong, cô lặng đi. Đôi mắt cô mở to, ngập tràn kinh ngạc và phẫn uất. Không thể thốt ra lời nào, cô nắm chặt hai bàn tay, cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt. Nước mắt dâng lên, nhưng cô không khóc thành tiếng, chỉ lắc đầu quyết liệt, biểu lộ sự phản đối trong tuyệt vọng.

Nhìn con gái, vua Everleigh cố gắng giữ vững lòng mình, nhưng giọng nói run rẩy của ông cho thấy nỗi đau đớn sâu kín:

"Seraphina, đừng nhìn ta như vậy. Ta hiểu con không muốn điều này, nhưng... con phải hiểu. Đây là vì đất nước. Hàng ngàn con người đang sống dựa vào quyết định này. Chiến tranh đã tàn phá tất cả, và chỉ có hôn nhân liên minh mới cứu được chúng ta khỏi sự hủy diệt."

Seraphina không thể thốt nên lời, cô chỉ biết đặt tay lên ngực mình, như cố gắng giữ lấy trái tim đang vỡ vụn. Đôi mắt cô đỏ ngầu vì kìm nén nỗi đau. Cô từ từ quỳ xuống trước cha, không nói một lời, nhưng ánh mắt không ngừng nhìn ông, như muốn cầu xin một lối thoát khác.

Vua Everleigh nhìn cô, trong lòng ông cũng đau đớn không kém. Ông vươn tay ra, nhưng rồi lại thu lại, không thể chạm tới nỗi đau mà ông đang áp đặt lên con gái mình:

"Con có thể không nói, nhưng ta hiểu con. Ta là cha con, và đây không phải là điều ta muốn. Nhưng hãy nhìn vào thực tế tàn nhẫn này. Nếu con không chấp nhận liên hôn, vương quốc Eirenthal của chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Đây là hy sinh cuối cùng mà con có thể làm cho đất nước."

Seraphina đứng dậy, ánh mắt cô đã không còn sợ hãi mà giờ đây chứa đầy sự phản kháng. Cô quay người, hướng bước ra khỏi đại sảnh. Nhưng ngay khi cô bước đi, giọng nói của vua Everleigh lại vang lên, như một mũi tên xuyên qua lòng cô:

"Con có thể ghét ta, Seraphina, nhưng hãy nhớ, quyết định này không phải vì ta, mà là vì vương quốc. Con chỉ còn giá trị trong cuộc liên hôn này. Liên hôn hay tù binh, đó là cách duy nhất để bảo vệ vương quốc này."

Seraphina dừng lại, đôi vai nhỏ bé của cô run lên, nhưng cô không quay đầu lại. Cô đứng im trong giây lát, cảm nhận rõ ràng sự bất lực của mình, rồi bước tiếp. Mỗi bước chân của cô như nặng thêm bởi gánh nặng của sự tuyệt vọng và mất mát. Cô hiểu rằng mình không có sự lựa chọn, không có con đường nào khác ngoài việc trở thành công cụ chính trị trong tay những kẻ mạnh mẽ hơn.

Những ngày sau đó, Alexander Ravenscroft xuất hiện trước phòng Seraphina. Hắn nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy sự kiểm soát.

"Cô muốn gặp cha mình?" Giọng hắn trầm và uy quyền, như không để lại bất kỳ chỗ trống nào cho sự phản đối.

Seraphina, dù yếu đuối và không thể nói, nhưng ánh mắt cầu khẩn của cô đã nói lên tất cả. Alexander liếc nhìn cô một lúc, rồi quay lưng ra lệnh cho đám lính canh.

"Đưa cô ấy tới gặp cha. Nhưng hãy nhớ canh giữ cẩn thận."

Khi Seraphina bước vào đại sảnh một lần nữa, trái tim cô chùng xuống khi nhìn thấy cha mình, vua Everleigh, bị xiềng xích trên ngai vàng. Ông ngước lên nhìn con gái, đôi mắt ngập tràn nỗi buồn.

"Seraphina, cha xin lỗi... Nhưng ta không thể làm gì khác. Ta đã đàm phán, nhưng giờ ta chỉ là tù nhân. Và con... là hy vọng cuối cùng để vương quốc này được cứu."

Seraphina cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nước mắt chực trào nhưng cô không khóc thành tiếng. Cô bước nhanh về phía cha, ôm lấy đôi tay gầy guộc của ông. Cô không thể nói, chỉ biết nhìn ông bằng ánh mắt đầy sự hoang mang và đau khổ.

"Con gái của ta," vua Everleigh khẽ thì thầm, giọng nói đầy mệt mỏi, "con đã trở thành con tin, và bây giờ con phải đối mặt với số phận của mình. Chỉ có cách này... con mới có thể cứu chúng ta."

Alexander đứng từ xa, đôi mắt sắc lạnh quan sát hai cha con. Hắn không nói gì, chỉ đơn giản là chứng kiến sự đau đớn của họ. Trong lòng hắn, có chút cảm giác khác lạ nhưng rất nhanh chóng bị dập tắt bởi ý thức trách nhiệm và quyền lực.. Hắn thấy cái thứ tình cảm anh em, bạn bè trong hoàng tộc này thật nực cười máu đào thì lợi ích, quyền lực sẽ khiến con người ta trở nên dối trá.

Seraphina cuối cùng buông tay cha ra, cô quay đi với một trái tim nặng trĩu. Cô biết rằng số phận của mình đã được định đoạt, và cô không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó.

Hết chương 3.

Mình đang có ý định là đọc sách này trở thành audio nếu các bạn thấy hay thì bình luận ủng hộ mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro