Chương 7: Nữ nô lệ của Ravenscroft

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi tiệc hoàng gia xa hoa và đầy nhục nhã, Seraphina bị đưa về căn phòng tạm bợ trong cung điện của Hoàng đế Magnus, anh trai của Alexander. Những ánh mắt khinh thường, những lời cười nhạo không lời văng vẳng trong tâm trí cô. Cô không còn là một công chúa, chỉ còn là một con tin bị đẩy qua lại, vô giá trị trong cuộc đàm phán chính trị.Buổi tối hôm ấy, sau khi tiệc tàn, Alexander đột ngột xuất hiện trong căn phòng nơi Seraphina đang ngồi. Ánh mắt hắn sắc lạnh, không chút cảm xúc. Hắn không hề tỏ vẻ thương hại, cũng chẳng buồn che giấu sự khinh miệt trong lòng."Đứng dậy," Alexander ra lệnh, giọng hắn đầy uy quyền. "Ngươi sẽ về lâu đài của ta, ngay bây giờ."Seraphina ngước mắt lên nhìn hắn, không nói gì, chỉ thể hiện sự bối rối và sợ hãi qua ánh mắt yếu ớt của mình. Cô không thể nói, chỉ có thể lặng lẽ tiếp nhận mệnh lệnh.Alexander bước tới gần, đôi môi cong lên đầy mỉa mai. "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi trở thành quân cờ của ai khác sao?" Giọng hắn trầm nhưng sắc bén, từng từ vang lên như lưỡi dao cắt vào tâm trí cô. "Ngươi sẽ thuộc về ta, dưới sự kiểm soát của ta, và chỉ ta mới có quyền quyết định số phận của ngươi."Không để Seraphina có cơ hội phản ứng, hắn túm lấy tay cô, kéo mạnh về phía cửa. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc bước theo hắn, đôi chân mệt mỏi nhưng không dám dừng lại. Bên ngoài, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, và hành trình trở về lâu đài của Alexander Ravenscroft bắt đầu.---Tại lâu đài của Alexander, không còn chút vinh dự hay danh phận công chúa nào sót lại. Seraphina bị đối xử như một nô lệ thấp kém nhất, buộc phải làm những công việc nặng nhọc không phù hợp với thể trạng yếu đuối của cô. Từ giặt giũ, mang nước từ giếng xa về lâu đài, dọn dẹp từng ngóc ngách, không có nhiệm vụ nào là quá nhỏ nhặt hay khắc nghiệt. Cô đã kiệt sức, đôi tay run rẩy và cơ thể rã rời, nhưng ánh mắt sắc lạnh và lời đe dọa của Alexander không cho phép cô dừng lại.Căn gác mái nơi cô được "ưu ái" ngủ là một nơi tối tăm, ẩm mốc, với những bức tường nứt nẻ và sàn gỗ mục. Không khí ở đó nặng nề, tiếng gió rít qua những khe hở càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo. So với những nô lệ khác, cô chỉ được "ưu đãi" vì không phải ngủ chung trong khu tập thể. Nhưng căn phòng nhỏ bé ấy chẳng khác gì nhà tù.Mỗi đêm, sau khi hoàn thành công việc, Seraphina ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao. Bầu trời ấy mang đến chút yên bình, nhưng cũng là sự nhắc nhở cay đắng về tự do mà cô không bao giờ có được. Cô đã mất đi tất cả—gia đình, vương quốc, danh dự—và giờ đây, ngay cả sự tự do tối thiểu cũng không còn.Một buổi chiều, khi Seraphina đang quét dọn trong một căn phòng tối tăm, cánh cửa đột ngột bật mở mạnh mẽ. Alexander bước vào, vẻ mặt hắn đầy giận dữ. Hắn tiến tới gần cô mà không nói lời nào, đôi mắt lạnh lùng như thể hiện rõ rằng hắn sẵn sàng trút mọi cơn thịnh nộ lên người cô."Công chúa của Eirenthal," giọng hắn rít lên, đầy mỉa mai. "Hay bây giờ ngươi chỉ là một nô lệ hèn mọn? Ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn còn chút giá trị nào sao?"Seraphina cúi đầu, đôi tay nhỏ bé của cô run lên. Cô không nói gì, không thể phản kháng, cũng không muốn. Sự im lặng của cô chỉ khiến Alexander càng thêm tức giận. Hắn túm lấy cánh tay cô, kéo mạnh cô đứng dậy, ép buộc cô đối mặt với ánh mắt đầy đe dọa của hắn."Ngươi nghĩ rằng sự im lặng của mình sẽ làm ta buông tha ngươi sao?" Hắn nói, giọng đầy đắc ý. "Ngươi chỉ là một con rối, vô giá trị. Thứ anh trai ta không cần nữa lại vứt sang cho ta. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ chấp nhận điều đó dễ dàng sao? Không, ta sẽ khiến ngươi phải quỳ gối trước ta, không chỉ về thể xác mà cả tinh thần."Alexander ném cô xuống sàn, ánh mắt hắn không có một chút thương hại. Hắn nhìn Seraphina, ánh mắt đầy sự hài lòng khi thấy cô run rẩy trước hắn. Dù cô có cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nỗi sợ hãi vẫn bao trùm lấy cô mỗi khi Alexander tiến lại gần. Cô không thể trốn thoát, không thể thoát khỏi sự tàn nhẫn của hắn.---Ngày qua ngày, Seraphina tiếp tục chịu đựng cuộc sống như một nô lệ trong lâu đài. Công việc nặng nhọc khiến cơ thể cô mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng không gì so sánh được với sự đe dọa tinh thần từ Alexander. Hắn không ngừng tìm cách hạ nhục cô, biến cô trở thành kẻ yếu đuối nhất, không còn bất kỳ phẩm giá nào. Những công việc mà cô phải làm ngày càng khó khăn hơn, và sự áp bức từ hắn càng trở nên nghiêm trọng hơn.Căn gác mái tối tăm là nơi duy nhất cô có thể tìm thấy chút yên tĩnh, nhưng nó cũng là nơi giam cầm tinh thần cô. Mỗi đêm, Seraphina lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra xa. Bầu trời đầy sao là thứ duy nhất mang lại chút an ủi, nhưng sự bất lực khi bị giam cầm dưới tay Alexander khiến cô cảm thấy mình không còn là chính mình.Seraphina không còn là công chúa của một vương quốc nữa. Cô không còn quyền lực, không còn sự tự do, và không còn hy vọng nào cho tương lai. Tất cả những gì cô có là sự chịu đựng và lòng kiên trì hy vọng một ngày nào đó, cô có thể tìm thấy một lối thoát khỏi địa ngục mà Alexander đã tạo ra. Hết chương 7 Mong mọi người ủng hộ cho mình ạ. Mình cần cái share và lời bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro