chương 102: Đứa Bé...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tốt lắm! Bắt đầu làm thôi, hai ngày sau chúng ta bỏ trốn. " Hoa Tử Khiêm nói xong, bên môi không khỏi treo lên nụ cười gian xảo.

Trợ lý nhíu mày kinh ngạc nói.

" Boss... sẽ được sao? " cái gì mà bỏ trốn... sau khi nghe câu này, anh thật sự rất thắc mắc liệu có phải anh đang nghe nhầm hay không!?

Hoa Tử Khiêm bỏ trốn!!! Oh My God đây là chuyện quái quỷ gì đây!

" Chứ cậu định xin phép lão già đó? Cậu nghĩ ông ta sẽ thật sự cho cậu đi?! " Hoa Tử Khiêm khó chịu nói.

Anh làm sao không biết trong đầu của thư ký mình nghĩ gì chứ! Cho dù muốn quang minh chính đại nhưng... ông ấy thì không thể được... người xưa có câu " gừng càng già càng cay... " hmmm và đương nhiên chính anh hiểu rõ ông nội anh cay ra sao a.

Trợ lý thở hắc một hơi, gật đầu, nhưng vẫn khẽ nói.

" Boss suy nghĩ cho thật kỹ. " nói xong anh xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi phòng, trợ lý méo mó cả khuôn mặt âm thầm cầu nguyện Hoa Tử Khiêm đổi ý... nếu không... nếu không anh thật sự phải thức hai đêm liền mới có thể làm xong mọi việc a.

Tự nhiên lần đầu tiên trong cuộc đời, anh lại cảm thấy bản thân mình lắm lời như vậy... nếu như lúc nãy nói không biết thì biết đâu Hoa Tử Khiêm sẽ không hào hứng đòi hai ngày thật... trời ơi là trời...

- ------------

La Gia.

Lisa nhu nhu thái dương nhìn bàn ăn mày anh nhíu lại hỏi.

" Đã đem cơm cho cô ấy chưa? "

Quản gia Lâm giật mình, trong lòng không khỏi thắc mắc hỏi.

" Đem cơm cho ai ạ? "

" Park Chaeyoung chứ..." chữ " ai? " còn nói xong chính Lisa cũng thật sự giật mình với câu nói của bản thân...

Đã mấy ngày rồi... anh vẫn cứ hỏi một câu này...

Chaeyoung còn có ở trong La Gia nữa đâu mà anh hỏi... nghĩ lại thời gian lúc cô ấy còn ở... Lisa lại cảm thấy ngực thắt chặt lại... một tuần trước kia... anh vẫn có thể đến bên cạnh hỏi han cô... vài tháng kia anh vẫn có thể ôm lấy cô... trước khi mang thai kia... anh vẫn có thể hôn cô, chạm vào da thịt của cô...

Chỉ là... mọi thứ đó, giờ đây đã là quá khứ... một quá khứ vừa đau thương vừa hối hận.

Quản gia Lâm mím môi, nhìn Lisa lại cúi đầu che giấu bi thương của chính mình, ông không khỏi đau lòng.

Mặc dù đau lòng nhưng ông cũng cảm thấy đáng... Chaeyoung vì cậu chủ làm biết bao nhiêu chuyện nhưng cậu chủ chưa từng để cô ấy vào mắt, và đương nhiên hiện tại có hối hận cũng muộn màng... thật sự nếu cậu chủ sớm nhìn nhận ra ai thật ai giả, ai tốt ai xấu thì Chaeyoung làm sao lại phải chịu đau khổ như vậy.

Và biết đâu, chỉ vài ba tháng nữa thôi trong nhà sẽ xuất hiện giọng non nớt của trẻ con... nhưng còn đâu nữa.

Lisa cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn áp út của cánh tay... môi anh câu lên, hôn nhẹ lên nó... cho dù đây là một chiếc nhẫn không hề có giá trị nhưng... nó đắc giá hơn những thứ khác rất nhiều đối với anh... nó là thứ duy nhất cũng đầu tiên mà Chaeyoung chạm vào đeo vào tay anh.

Chaeyoung... em đang ở đâu...

- -----------

Khách sạn.

Chaeyoung sau khi lấy được một số tiền lớn môi cô không khỏi cứ luôn nhếch lên rạng rỡ, Jikin giúp Chaeyoung đem số tiền đó gửi vào ngân hàng, sau đấy làm cái thể ATM cho Chaeyoung để cô dễ dàng rút tiền.

Chaeyoung nằm trên chiếc giường tay cầm thẻ giơ lên cao.

" Đây là lần đầu tiên cô có nhiều tiền như vậy nha! "

Chaeyoung biết hiện tại cô cần phải rời khỏi đây, sau khi rời khỏi đây thì cô phải sống tự lập... đúng vậy cô nhất định sống thật tốt... sẽ nuôi được đứa bé... sẽ cho bé con một cuộc sống trọn vẹn vui vẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro