NÔ LỆ TÌNH YÊU_CHAP 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả quãng đường đi, mặt cậu cứ đỏ mãi, cậu cũng không nói câu nào cả. Tự nhiên anh tăng tốc, khiến cậu theo quán tính mà ôm chầm lấy anh rồi giật mình thả ra. Anh kéo tay cậu ôm lấy eo mình ý bảo cứ ôm đi, đừng ngại, kẻo ngã ra thì...
Thế là cậu cũng ôm eo anh suốt quãng đường còn lại làm cho mặt cậu giờ chẳng khác nào quả cà chua.Về đến nhà.
"Cảm ơn anh nha! Anh tốt thật đấy! Nếu cần gì cứ bảo tôi, tôi sẽ giúp"- cậu cười thật tươi rồi nói với anh.
Khó ai có thể thấy trên môi anh cũng khẽ nhếch lên một nụ cười, tuy ngắn ngủi nhưng nụ cười ấy thật đẹp và cũng thật hiếm hoi.
Nói rồi, anh rút điện thoại ra, đưa cho cậu ý bảo lưu số cậu vào.
Cậu bấm một lúc rồi đưa lại cho anh, anh nhận lấy rồi phóng xe đi luôn. Anh đi khuất rồi cậu cũng bước vào nhà rồi tự thắc mắc:
"Sao mình lại lưu số cho anh ta nhỉ?"
Tối đến, sau khi tắm rửa xong, BaekHyun ôm bụng đói vào bếp lục đồ ăn.
"Anh LuHan thật quá đáng, đi chơi để mình ở nhà một mình thế này. Đã biết mình không biết nấu ăn mà. Lại phải ăn mì rồi"- cậu vừa nói vừa lấy gói mì ra nấu.
Ăn uống xong xuôi đã là 9h, cậu leo lên giường nằm, mở điện thoại ra, cậu thấy có dòng số lạ nhắn tin cho mình.
"Ăn chưa? ChanYeol"- câu nhắn cụt ngủn nhưng đối với cậu lại có cảm giác quan tâm.
"Tôi ăn rồi, còn anh?"
"Chưa. Định rủ cậu đi ăn cùng nhưng cậu ăn rồi thì thôi"
"Ừ. Mà sao anh ăn muộn thế?"
"Bận chút việc ý mà. Mai chủ nhật, cậu rảnh không?"
"Mai tôi rảnh, có chuyện gì à?
"Thế mai hẹn ở công viên A nhé"
"Cần tôi giúp gì sao?"
"Không. Rủ cậu đi chơi thôi, dù gì mai cũng là chủ nhật"
"Ok. Thế mai mấy giờ?"
"7h sáng mai tôi qua đón cậu"
"Thôi không cần đâu, tôi tự đi được rồi không cần đón đâu"- cậu nhớ đến việc ngồi sau anh lại đỏ mặt.
"Ừ. Thế hẹn mai nhé. Cũng muộn rồi, ngủ ngon"
"Ừ, anh cũng ngủ ngon"
Xong cậu lưu số anh vào điện thoại với tên "Yeolie"
(Vừa mới nói chuyện mấy câu đã gọi người ta thân mật thế rồi :3)
Cậu tắt máy đi cũng đúng lúc có tiếng gõ cửa, ra mở cửa, cậu thấy SeHun đang cõng LuHan trong tình trạng say xỉn. Đưa được LuHan vào giường, SeHun chào tạm biệt BaekHyun rồi phóng xe đi cũng không quên dặn dò:
"Khi nào anh ấy tỉnh, bảo anh ấy đến gặp tôi"
"Ừ, tôi sẽ báo lại cho anh ấy"
Đóng cửa lại, cậu nhìn LuHan một cách chán nản:
"Chắc lại nói linh tinh gì với cậu ấy rồi, anh say làm gì không biết"
Flask Back~
Sau khi SeHun đưa LuHan đi xem phim, cậu lại đưa LuHan đi ăn ở các quán ăn vặt rồi cuối cùng họ vào một quán ăn đêm, dù biết tửu lượng của mình rất kém nhưng LuHan mới chỉ uống mấy chén đã say mèn và nói ra điều không ai ngờ cậu lại nói ra những lời đó.
"SeHun à, cậu đã thích ai bao giờ chưa?"
"Chưa"
"Thế cậu có biết như nào là thích người khác không?"
"Ờ... thì quan tâm đến người ta, người ta làm gì mình cũng thích hay cảm thấy tức khi người mình thích đi cạnh người khác..."
"..."
"Thế anh thích ai à?"
"Ừ, hình như anh thích cậu ấy"
"Anh ngốc thế, sao không tỏ tình đi"
"Anh sợ người ta không đồng ý"
"Anh lại ngốc rồi, người như anh ai mà không đồng ý thì còn ngốc hơn cả anh"
"Ừ. Thế SeHun à"
"Hử?"
"Hình như anh thích em"- cậu nói nhỏ
"Anh nói gì cơ?"
"Hình như anh thích em"- giờ thì lại hét lớn lên"
"Anh ngốc thật, sao giờ mới nói, em cũng thích anh nhiều lắm"
"Thật sao SeHun?"
"Thôi, anh say rồi về thôi, em đưa anh về"
"Không anh không say mà, anh nói thật đấy. Anh thích em nhiều lắm"
"Anh say rồi, để em đưa anh về. Chủ quán, tính tiền... Không phải trả lại đâu"- SeHun vừa dìu lấy LuHan vừa lấy tiền từ trong túi đưa cho chủ quán.
Trên đường đi về, tay thì ôm lấy eo, đầu thì dựa vào tấm lưng rộng còn miệng thì cứ luôn miệng nói:
"Anh thích em thật đấy!"
Chỉ được một lúc thì âm thanh đó cũng tắt hẳn vì anh đã chìm vào trong giấc ngủ rất ấm áp vì được ôm ai đó và được dựa vào ai đó.
~End Flask Back~
Hôm sau, cậu thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị. Đánh răng rửa mặt xong, cậu mở tử quần áo và bắt đầu lựa đồ. Dù chỉ là đi chơi nhưng cậu cứ có cảm giác như hẹn hò vậy. Loay hoay một lúc lâu, cậu không biết phải mặc gì, rồi quyết định chọn cho mình một chiếc áo phông đen cùng với chiếc quần ngố qua đầu gối một chút. Cậu ngắm mình trong gương rồi thấy rất hài lòng. Trước khi đi, cậu vào phòng LuHan đánh thức anh dậy:
"LuHan, anh có dậy không thì bảo, muộn lắm rồi đấy"
"Mới có 6 rưỡi mà, cho anh ngủ thêm tí nữa"
"Thôi tùy anh, mà tối qua trước khi về, SeHun dặn em bảo anh rằng có chuyện muốn nói"
"Cậu ấy bảo thế à?"- LuHan ngồi bật dậy.
"Ừ. Chắc tối qua say rượu anh lại nói linh tinh gì đúng không? "
"Anh nói gì thế, sao anh chẳng nhớ?"
"Em không biết, có gì thì anh hỏi lại cậu ấy. Mà thôi em phải đi đây, hôm nay em có hẹn"
"Hẹn ai vậy, BaekHyun?"
"Là ChanYeol, cậu ấy rủ em đi chơi"
"Đã thân thế rồi cơ à"- LuHan nói vẻ ngạc nhiên.
"Đâu có, anh cứ đùa, chỉ là đi chơi cùng nhau thôi. Em đi đây"- cậu nói trong khi mặt đã hơi đỏ rồi mở cửa đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro