Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi tỉnh dậy thì đó là chuyện của ngày hôm sau, đầu tôi đau quá, tay cũng đau, sờ trên trán thì thấy băng bó tùm lum, tôi mệt rã rời nhìn quanh phòng thì mới phát hiện mình đang ở bệnh viện và ... chị đang ngồi ngủ cạnh giường tôi , Bây giờ tôi mới có cơ hội ngắm nhìn chị thật kỹ, chị thật xinh đẹp, mái tóc đen dài, mũi cao, môi trái tim mắt to, đẹp quá..
- Chị  "tôi lay chị"
- King em tỉnh rồi hả "chị vui mừng"
- Dạ em ở đây bao lâu rồi chị?
- Hôm qua giờ á
- Nay chị không đi làm sao?
- Hôm nay chị xin nghỉ rồi

-Em thấy trong người sao rồi, có đau nhức chỗ nào không?
Chị ân cần hỏi thăm tôi, còn tôi thì tránh ánh mắt của chị cố giả vờ nói "không sao".
-Hôm qua sao chị có mặt ở đó vậy?
-Sáng chị tính qua hỏi em cho rõ thì thấy em vừa chạy xe ra nên chị chạy theo xem sao, đến quán cafe thì thấy 2 đứa chạy ra đây ,linh tính bảo có chuyện không lành nên đi theo ra đây thì thấy Pi nó đánh em.. haizz ..
-Chị đã nói như vậy với nó thật sao?
-Thà nói ra sớm để nó từ bỏ sớm còn hơn cứ giấu diếm rồi kéo dài.
Tôi không biết nói gì nữa, chị vì tôi mà phải nghỉ làm, tôi thấy có lỗi quá,ở được một ngày thì tôi xin bác sĩ cho tôi về, mọi thứ đều là chị lo cho tôi, tôi bảo không cần tự tôi lo được nhưng chị lại không nghe.
Một tuần sau đó tôi xin nghỉ ở cty tôi về quê, được một ngày thì tôi nhận cuộc gọi từ chị
-"King em gửi định vị cho chị đi"
-" Để làm gì?"
-" Thì cứ gửi đi"
- "chị không nói sao em gửi"
chị im lặng hồi lâu rồi mới nói " chị xuống tìm em"
- "Chi, thôi chị ở trển làm đi đừng xuống "
- "Chị đang trên xe rồi sắp tới Vĩnh Long rồi "
- " Chị...
-" chị không biết đường đâu chỉ hỏi được tới Vĩnh Long thôi, em ra rước chị đi "
- "thôi được rồi, nào tới nhắn em ra rước "
Kết thúc cuộc gọi tôi chỉ biết thở dài, tôi không biết sao nữa, từ hôm ở bệnh viện tôi biết tôi có tình cảm với chị rồi, nhưng tôi không thể chấp nhận vì còn nhiều điều khó nói. 1 tiếng sau chị nhắn tin bảo tới Vĩnh Long rồi, tôi bảo chị kiếm quán cafe nào đó ngồi đi rồi gửi định vị tôi ra đón. 30 phút sau tôi có mặt tại quán cafe chị đang ngồi, thấy tôi chị vui vẻ lên tiếng
Cuối cùng cũng gặp được em rồi .
Tôi cười gượng rồi nhanh chóng giúp chị để balo trên xe rồi đưa chị về nhà tôi. Trên đường về tôi không nói điều gì, chị thì luyên thuyên nói đủ thứ, bỗng nhiên chị ngưng nói và ôm chặt lấy hông tôi, dựa đầu vào lưng tôi, tôi không phản ứng gì, như nhận được sự đồng ý từ tôi , chị càng siết chặt hơn.. Về đến nhà tôi không biết phải giải thích làm sao với gia đình vì có sự hiện diện của chị ở đây, tôi chỉ cười cười rồi lẳng đi. Cũng thật may chị hoà nhập vào gia đình tôi rất nhanh, cả nhà tôi vui vẻ với chị, chị còn cùng mẹ tôi nấu ăn , buổi tối hôm đó, tôi chị và thằng cháu tôi ngủ chung một giường, tôi để nó nằm ở giữa tôi và chị vì tôi ngại, nhưng đời đâu như là mơ, nó ngủ mà quậy quá, đạp trúng tôi và chị hoài khiến chị không ngủ được, tôi đành bấm bụng bảo chị vào phía trong tôi còn tôi nằm giữa. Được một lúc thì chị lên tiếng
- Em ngủ chưa?
- Em chưa!
- Cho chị ôm em ngủ được không? không có gối ôm chị không quen!
- Gán đi chị mai em mua cho chị gối ôm !
Chị không nói gì mà vòng tay qua ôm tôi úp mặt chị vào vai tôi, chị bảo
- Tại sao em không chấp nhận chị vậy, có phải em đã có người yêu rồi không??
- Em không!
- Vậy tại sao?
- Không tại sao hết.
Hic. "chị bắt đầu khóc rồi"
- Vậy tại sao không chấp nhận chị em không có tình cảm với chị sao??
Tôi đưa tay lau những giọt nước mắt cho chị, sao mà tôi thấy đau lòng quá.,
- Nín đi đừng khóc nữa!
- Em nói đi tại sao vậy hả King?
- Là tại em chưa mở lòng được thôi chị à!
- Chị sẽ đợi em mà,. chị đợi em 3 năm rồi thì sẽ còn đợi được mà
Chị càng khóc lớn hơn ôm tôi siết chặt hơn mà thút thít.
- Có đáng không chị ?
- Vậy em nghĩ chị bỏ ra 3 năm để yêu em là chị đùa giỡn sao?
Tôi không nói gì nữa và cũng ôm lại chị, được thế chị càng siết tôi hơn, úp mặt vào ngực tôi mà thút thít cả đêm. Sáng hôm sau khi ngồi ăn cơm cùng gia đình thì thằng cháu tôi nói nói một câu làm tôi ngượng chín mặt
- Hồi tối con nhớ con nằm ở giữa mà sao sáng thức dậy con nằm ở ngoài, út với dì này còn ôm nhau ngủ nữa!
Chị ngại ngùng đỏ mặt, cả nhà tôi ai cũng nhìn tôi cười cười, tôi la nó
- Mày nói gì tào lao vậy, ăn đi con nít con nôi.
Nó phụng phịu phồng má mà giận dỗi tôi.. Một tuần sau tôi với chị là chở về Bình Dương làm việc lại. Một hôm vào buổi tối chị sang phòng tôi.
- Cho chị ngủ ké ở đây được không??
- Sao vậy , chị bị sao à?
- Không chị chỉ muốn ngủ cùng em một ngày cuối thôi.
- Ngày cuối? chị định đi đâu à?
- Cho chị ngủ ké nghe?
- Ờ nếu chị thích.
Thế là đêm đó tôi và chị ngủ ở phòng tôi, tôi vẫn vậy giữa khoảng cách với chị, còn chị thì không, luôn muốn được ôm tôi ngủ.
- King cho chị ôm em lần nữa được không?
- Hôm nay chị lạ quá.
- Một lần nữa thôi.
Tôi "ừ" một tiếng là chị liền ôm chặt tôi.
- Mai chị phải về quê , ba mẹ chị bắt chị đi xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc rồi.
Tôi có chút giật mình, một chút buồn trong lòng, chị lại khóc
- Bao giờ chị đi?
- Tuần sao, giờ về quê chuẩn bị.
- Bao lâu chị về?
- Ba năm.
Tôi không nói gì nữa nằm đó ôm chị chặt hơn như sợ mất chị vậy, tôi  thật không hiểu nổi tôi, lúc nào cũng tìm cách trốn tránh chị mà giờ khi nghe tin chị đi thì lại buồn và sợ mất chị.
- King em có thương chị không?
Chị nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh nước mắt.
Im lặng một hồi tôi bảo
- Khi chị đi Hàn về, nếu chị đợi được em sẽ trả lời cho chị nghe.
- Thương chị bộ khó nói lắm sau em?
- Không phải khó nói mà chưa đến lúc nói.
Chị nhìn tôi hồi lâu rồi bảo
- Chị...em có thể hôn chị một lần được không?
Tôi ngạc nhiên nhìn chị, chị lại nói tiếp:
- Coi như món quà, hoặc lời hứa của em cũng được .
Tôi suy nghĩ một hồi lâu, tôi không đáp mà trực tiếp cúi xuống hôn vào môi chị, chị chờ có thế nhanh tay ghì đầu tôi xuống và hôn tôi, một đêm thật ý nghĩa, và tất nhiên chỉ có hôn thôi.
                             ........
Thấm thoát trôi qua cũng đã được 2 năm chị đi, mỗi ngày chị đều dành thời gian rảnh cho tôi, nhấn tin gọi điện kể cho tôi nghe những gì ở bên đó chị gặp phải, tôi chỉ biết cười rồi cười, tôi cảm nhận tình cảm chị dành cho tôi không hề phai.. Rồi bỗng một hôm tôi nhận tin nhắn từ chị với nội dung:
"King chị xin lỗi, có lẽ chị đã lỡ hẹn với em rồi, 5 năm qua chị luôn là người yêu em chờ em , thanh xuân của chị dành cho em.. 2 năm ở Hàn chị nhiều lúc rất mệt mỏi cũng không biết chia sẻ cùng ai, một tháng trước, trong một lúc không kiềm được lòng chị đã đồng ý hẹn hò với một người bạn đi cùng nhóm qua đây. Chị xin lỗi em , một thân một mình ở nơi đất khách quê người như thế này chị cũng cần một người chia sẻ và anh ấy đã làm điều đó cho chị. Chị xin lỗi vì không thể đợi tới ngày về để được em nói yêu chị,. chị xin lỗi "
Đọc xong tin nhắn đó tôi chỉ biết cười buồn, cũng đúng mà 5 năm thanh xuân chị dành cho tôi mà tôi chưa một lần nói yêu chị, giờ thì tôi có tiếc nuối cũng đã muộn rồi. Thật ra đêm hôm đó lúc ngủ cùng nhau lúc chị hỏi tôi có yêu chị không thì tôi muốn nói là có nhưng tôi không thể nói vì tôi biết sau khi chị đi chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi, tình cảm cũng không ngoại lệ, tôi sợ chị bên đó phải lòng ai đó rồi lại mang tiếng phụ tình tôi, tôi muốn khi chị về chính miệng tôi nói ra câu đó với chị và sẽ cùng chị xây dựng hạnh phúc nhỏ của riêng mình, có thể bạn nói tôi ngu, ừ tôi chịu, nhưng nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi và biết suy nghĩ bạn sẽ hành động như tôi thôi..Ai không muốn được hạnh phúc? chỉ là tôi muốn hạnh phúc trọn vẹn hơn nhiều người chứ không muốn hạnh phúc một nửa rồi chia ly....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro