Chương 1: Tàn tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tàn tâm

Mọi thứ xung quanh thật ồn ào, ồn ào chết đi được.

Từ lúc tôi bước chân qua cánh cổng này những tiếng xì xào bàn tán dường như không dứt.

Tay nắm chặt quai cặp sách, cố giữ cho thần kinh không để ý đến những lời xì xầm đó. Nhưng khốn khiếp, tôi lại nghe thấy một giọng nói rất to, rất chua chát.

"Mẹ nó ghiền cờ bạc, mượn vay lãi nặng trả không nổi nên tự tử chết rồi."

Cõi lòng chợt lạnh đi, có những thứ bạn không muốn nhớ người khác sẽ nhắc cho bạn nhớ.

Có những nỗi đau bạn không muốn chạm vào thì người khác lại hung hăng đâm nát nó.

Tôi của hai tuần trước là một cô gái vô lo vô ưu, tôi đỗ đạt vào trường cấp ba trọng điểm của quận, được mọi người ca tụng là có sắc lẫn tài.

Tôi chính là không có cha, ông ấy bỏ mặc mẹ con tôi đi theo một người phụ nữ khác, họ có gia đình riêng rồi sống rất hạnh phúc.

Nhưng những thứ đó chẳng là gì cả, tôi được sống trong tình yêu thương của mẹ là đủ, mẹ yêu chiều tôi không khác gì một cô công chúa, tôi yêu thương bà, tôi cố gắng học thật tốt, tôi muốn cải thiện cuộc sống của tôi và bà.

Mọi thứ đều như một giấc mộng mà tôi mãi không muốn thức dậy.

Bà đánh bài, đánh rất hăng tay. Leo lên bảy tầng lầu của một chung cư cũ kỹ rách nát, tôi đứng trước cửa phòng mà tay đã túa mồ hôi lạnh. Giọng nói của người hàng xóm vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Mẹ con đánh bài trả không hết tiền bị người ta giữ lại rồi, mới gọi cho chú đây."

"Mẹ con sao lại đánh bài được hả chú? Trước nay bà ấy không có đụng qua thứ đó."

"Đi, chú dẫn con đi tìm người bên ấy thương lượng."

Tôi không dám tin, người mẹ mà tôi hết mực yêu thương lại vướng vào hai chữ đỏ đen. Tuy nhà tôi không khá giả nhưng tôi chưa bao giờ đòi hỏi bà phải chi nhiều tiền gì cho bản thân, bà cần tiền đến mức phải dấn thân vào con đường canh bạc kia sao?

Tôi chậm rãi đẩy cánh cửa kia ra, một mùi thuốc lá hỗn tạp xộc thẳng vào mũi. Căn phòng rất nhỏ nhưng lại có thể chia thành mấy tốp người đánh bài tiến lên, ai ai cũng đánh hăng say đánh tới mức không nhìn thấy sự tồn tại của tôi.

Tôi lướt qua đám người đó thật nhanh, đi được vài bước thì thấy mẹ tôi đầu tóc bù xù đang ngồi trên một chiếc ghế xếp, mặt cúi gằm.

"Mẹ."

Bà lập tức ngẩng mặt lên, đôi mắt bà đã đỏ ngầu chứa đầy tơ máu.

Một tên đàn ông đi tới túm tóc bà kéo ngược về phía sau, bà đau đớn rên lên vài tiếng.

"Có gì từ từ nói." Chú hàng xóm lập tức tiến lên ngăn cản.

"Con mẹ nó, nó thiếu tiền tao đã nhiều lắm rồi, tao đây nhân từ cho nó thời gian rủng rỉnh lại không biết điều trả lại, thế mà càng đánh càng nợ tiếp."

"Mẹ tôi thiếu bao nhiêu?" Tôi run rẩy hỏi lại.

"Cả vốn lẫn lãi, ba trăm triệu, không hơn không kém."

Ba trăm triệu, ba trăm triệu, cổ họng tôi như nghẹn lại thốt không nên lời, mẹ cô đánh bài nợ người khác tận 300 triệu sao?

Từ ngày hôm đó trở đi, tôi rất mệt mỏi, không biết làm gì để kiếm ra được số tiền lớn như vậy trả cho người ta, căn bản không ai dám cho hai mẹ con vay với số tiền lớn như vậy, tôi cũng không thể làm được cái gì để kiếm ra tiền. Đành phải tới đâu hay tới đó.

Biết được sự thật, tôi cũng không oán không trách gì bà chỉ là tôi chưa chấp nhận được điều đó nên có ít lời đi với bà một chút. Ngày ngày bà cũng ủ rũ, hai mẹ con chúng tôi thật sự lâm vào hoàn cảnh bế tắc.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, đêm hôm ấy trời mưa rất to, tôi quên mang dù nên người ướt sũng về nhà.

Vừa vào nhà, nhìn thấy cả căn phòng tối om, tôi gọi bà một tiếng rồi bật đèn lên.

Không một tiếng đáp lại, nghĩ thầm có lẽ bà đi ra ngoài. Khi tôi đẩy cửa nhà tắm ra thì tôi nghe rất rõ tiếng hét như xé rách cổ họng của mình.

Bà ngồi ở đó, trong xô đựng nước đầy máu, máu tươi như đâm thủng mắt tôi.

Môi bà tím ngắt, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt hiền từ đã nhắm nghiền.

Tôi khóc đến xé rách tim gan, tôi nghĩ cả đời mình đây là lần tôi khóc thê thảm nhất, tôi không dám lại gần, tôi sợ không cảm nhận được hơi thở của bà, tôi vừa gào vừa khóc cho đến khi hàng xóm chạy vào, tôi thấy mọi thứ trước mắt tối đen.

Khi tôi lờ mờ tỉnh dậy, trước cửa nhà, hàng xóm đã đứng đầy, họ xì xầm bàn tán, không ngừng chen chúc hóng chuyện. Tôi bật dậy tìm kiếm xung quanh, tôi thấy bà rồi nhưng bà đang bị một tấm chiếu đắp lên.

Trái tim tôi quặn thắt, nước mắt không ngừng tuôn ra như đê vỡ. Bà lại có thể nhẫn tâm bỏ lại một mình tôi, bà sao có thể như vậy?

Tôi cất lại những hồi ức đau lòng, xoay đầu nhìn chằm chằm người vừa mới lớn tiếng nói.

Cô ta lập tức im bặt, ánh mắt láo liên không dám nhìn thẳng.

Tôi bước thẳng về lớp học, khi đến trước cửa lớp, lau nhẹ khoé mắt, vẫn có nước mắt, tôi vẫn là không quên được những hồi ức đau đớn.

Sân trường giờ ra chơi lại ồn ào náo nhiệt như mọi ngày, những tin tức về tôi cũng đã nhanh chóng lắng xuống, ban đầu có lẽ vì thành tích của tôi quá tốt nên bị người khác chú ý, bây giờ tôi thảm như vậy, họ tiệt nhiên không còn thấy hứng thú nữa.

Tôi đưa ánh mắt về phía xa xăm, nhìn bọn con trai đang chơi bóng rổ rất hăng say nhưng tầm mắt tôi đột nhiên lại chú ý đến một người đang ngồi trên xe lăn.

Bóng lưng của người đó trông thật thanh thoát, tóc ngắn cắt gọn gàng, làn da cũng thật sạch sẽ trông rất có sức sống. Ánh mắt của anh ta đang nhìn theo sự di chuyển của trái bóng rổ cùng những người đang chơi.

Tôi thấy anh bỗng lắc nhẹ đầu rồi xoay xe lăn rời đi, lúc anh đi ngang qua tôi mắt cũng chẳng nhìn, chỉ có tôi nhìn anh không chớp mắt, đúng là một người con trai có khí chất. Nhưng tại sao lại ngồi xe lăn nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro