Chương 2: Anh chàng xe lăn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Anh chàng xe lăn?

Từ ngày mẹ tôi mất, tôi chẳng còn muốn về nhà nữa. Bà đi rồi, căn nhà đó trống trải đến quỷ dị, về nhà làm gì khi nơi đó lạnh lẽo? Về nhà làm gì khi không còn bữa cơm ngon mẹ nấu?

Tôi bắt đầu lang thang trên khắp con phố, tiền tiêu vặt mấy dì mấy cậu cho tôi, tôi cũng chẳng dám xài phung phí, chỉ dám mua một ổ bánh mì để ăn cho đỡ đói.

Đang gặm cắn ổ bánh mì thịt đầy mùi vị thơm ngon thì nhìn thấy anh chàng ngồi xe lăn ban chiều, anh ta dường như đang gặp khó khăn, chiếc xe lăn của anh đang bị vướng bởi một hòn đá to, tiến không được mà lùi cũng không được.

Tôi đây từ trước đến nay không dám tự xưng là người tốt nhưng thấy chuyện bất bình trước mắt nhất định phải ra tay giúp đỡ.

Tôi chạy lại nắm tay cầm xe lăn của anh đẩy mạnh một cái, cục đá đó quả là cứng đầu, vẫn không chịu nhúc nhích. Tôi đành ngồi xổm xuống lấy tay nạy cục đá ra, thế là xong.

Anh nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng nhìn lại, anh vẫn nhìn tôi, tôi vẫn nhìn anh, một lúc sau tôi không chịu nỗi mới gắt giọng.

"Nhìn cái gì chứ? Không cảm ơn tôi sao?"

"Ừm, cảm ơn." Anh hời hợt đáp.

"Có ai cảm ơn mà thiếu thành ý như vậy không hả?"

"Thế muốn như thế nào?"

"Cùng tôi đi dạo đi, tôi đi một mình rất buồn chán."

Gương mặt anh từ ban nãy đến giờ cũng chứa đầy phiền muộn, nghe thấy cô đề nghị như vậy cũng xao động một chút, anh lúc này thật sự không muốn ở một mình, trông thấy cô mặc đồ đồng phục của trường anh càng không ngần ngại mà gật đầu đồng ý.

Tôi rất tự nhiên nắm lấy tay cầm xe lăn bắt đầu đẩy nhẹ nhàng, thấy hành động của tôi anh vô thức nhíu mày khó chịu nhưng tôi hoàn toàn bình thản như chẳng biết chuyện gì.

Hai người đi đến bên một bờ hồ, gió mát thổi qua những lọn tóc dày đang bung xoã trên vai tôi.

Ban nãy anh có mua cho tôi một cây kem, tôi ăn rất tập trung như đã rất lâu không được nếm thử mùi vị ngọt ngào này.

"Anh lớp mười hai phải không?"

"Này, có phải hay không cũng phải trả lời chứ đừng có suốt ngày lầm lì như vậy." Tôi bất mãn trách móc.

"Biết rồi còn hỏi dong dài làm gì, phiền phức."

Tôi thật muốn bốc hoả với tên này, coi như vì cây kem này rất ngon, tôi nhịn.

Anh thấy cô hậm hực tiếp tục ăn kem thì khoé miệng cũng nhẹ câu lên, cô bé này trông cũng rất xinh xắn nhưng có điều hơi lắm chuyện thì phải.

Lòng anh chợt dịu lại, nếu không có cô tâm trạng của anh lúc này hẳn là rất tệ, kết quả xét nghiệm đó thật tệ hại...

Hôm sau đi học tôi vẫn như thói quen chạy đến sân bóng rổ nhìn ngắm mấy anh chàng cao ráo chơi bóng rổ, thật trùng hợp, anh ngồi xe lăn cũng ở đó.

Tôi chạy lại khều vai anh một cái rồi mỉm cười thay cho lời chào hỏi.

Hai người bọn tôi cũng không nói gì nhiều, phần lớn chỉ tập trung xem mấy anh chàng kia chơi.

Im lặng một lúc thì nghe thấy anh hỏi.

"Em thích bóng rổ à?"

"Không, em chỉ thích con trai chơi bóng rổ thôi."

"Tại sao?" Anh hiếu kỳ hỏi lại.

"Đơn giản là trông rất đẹp trai và nhanh nhẹn, mấy anh chàng chơi bóng rổ thường rất cao." Cứ nghĩ đến việc được một chàng trai chơi bóng rổ yêu thì tâm trạng tôi lập tức hưng phấn.

Anh nhìn thấy biểu tình mê trai của tôi cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, trầm mặc một lúc lại nghe thấy giọng nói ấm áp của anh cất lên.

"Tôi cũng thích bóng rổ."

Nội dung câu nói thì rất bình thường nhưng tôi nghe vào tai lại có phần chua xót, chắc là do tôi nghĩ nhiều quá.

"À mà anh tên gì vậy?"

"Thành, còn em?"

"Phương, đầy đủ là Ngô Phương."

Cô vừa nói vừa nở nụ cười thật tươi, nụ cười của cô tràn ngập ánh sáng hạnh phúc, cuộc sống của cô có phải rất tốt không? Mới có thể làm cô vui vẻ và ấm áp như vậy. Khi cô cười lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ xinh, hàm răng cũng đều đặn và trắng sáng. Lòng anh vô thức nhộn nhạo, không nói lời nào quay xe lăn rời đi.

Từ lúc tan học, anh đi lang thang khắp nơi, dạo gần đây ngày nào cũng vậy, anh đều canh đến tận tối muộn mới quay về nhà.

Một ngôi biệt thự màu kem đang dần hiện ra trước mắt anh, xung quanh biệt thự trồng những hàng cây xanh rậm rạp. Lá của những hàng cây lất pha lất phất chuyển động theo gió tạo ra những âm thanh xào xạc càng làm cho bầu không khí xung quanh ngôi biệt thự thêm phần tĩnh lặng.

Anh chầm chậm đẩy xe lăn vào đến tận cửa, rồi đưa tay lên nhấn chuông. Gương mặt luôn ánh lên vẻ ấm áp, bây giờ đã bị nét u buồn không thể nói thành lời bao phủ.

Không lâu sau, đã nghe tiếng của một người phụ nữ mừng rỡ vang vọng ra.

"Bà chủ ơi, Thành về nhà rồi này bà chủ."

Thành không nói lời nào tiếp tục lăn xe đi vào bên trong.

"Con đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Làm mẹ lo muốn chết." Bà vừa nói vừa nắm chặt lấy cánh tay Thành, giọng nói đầy lo lắng.

Khác với người phụ nữ ban nãy, người này trông cỡ tuổi trung niên nhưng vẫn có nét gì đó còn son trẻ, tóc được búi thấp gọn gàng phía sau. Đồ trang sức cùng quần áo trên người bà cũng được lựa chọn tỉ mỉ và hợp thời trang.

Thành mặt không cảm xúc gỡ tay bà ra, khoé miệng hơi nhếch lên rồi nhìn sâu vào đôi mắt bà.

"Xin mẹ đấy, đừng quan tâm một kẻ tàn phế như con, không đáng..."

Thành nói xong thì lạnh lùng quay mặt đi, tay nhanh chóng xoay bánh xe lăn.

Người phụ nữ thấy thế liền bật khóc, vẻ mặt không đành lòng.

"Kết quả xét nghiệm đó còn..."

Bà nghẹn ngào khó thốt nên lời.

"Xin con tha lỗi cho mẹ, coi như là mẹ vì con bé mà nợ con đi, nợ con đôi chân này, mẹ sẽ... mẹ..."

Tay lăn bánh xe của Thành không vì thế mà dừng lại, giọng anh lúc này còn lạnh lùng hơn ban nãy.

"Mẹ nói mẹ nợ con? Mẹ định trả nợ cho con bằng cách nào? Mẹ trả được sao?"

Người phụ nữ nghe anh nói xong thì gần như câm lặng, bà biết phải trả lời anh như thế nào đây? Bà phải làm như thế nào để trả cho anh một đôi chân lành lặn?

Nhìn bóng hình của con trai mình đang ngồi trên chiếc xe lăn, đôi vai dường như trở nên cô độc và tiêu điều. Bà cứ nhìn cho đến khi bóng anh khuất dạng rồi mới nhẹ nhàng thốt ra.

"Nó cũng là em gái của con mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro