Chương 3: Trời xanh, mây trắng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Trời xanh, mây trắng...

Kể từ mấy lần gặp gỡ êm đẹp ấy, tôi và anh dường như thân thiết hơn, ra chơi nào cũng hẹn gặp nhau ở sân bóng rổ. Có hôm anh sẽ mua cho tôi đồ ăn và nước uống, lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được sự ấm áp khi được người khác quan tâm.

Bước vội từ căn tin ra, trên tay cầm hai ly mì nóng hổi thơm ngon, hôm nay tôi quyết định bỏ một chút tiền để mua tặng anh một ly mì. Không phải tôi ki bo đâu, chỉ là khả năng túi tiền của tôi chỉ cho phép mua cho anh mì ly.

Vừa bước ra liền đụng phải một người, hai ly mì rơi xuống đất, nước mì bắn tung toé lên áo tôi, nước nóng làm tôi luống cuống, cả áo sơ mi trắng đều dính nhiều vết dầu trông thật bẩn.

Nghĩ trong lòng, xem như hôm nay mình xui xẻo chỉ uổng là không thể mua mì cho anh ăn. Lòng đang buồn man mác thì nghe tiếng chửi chanh chua của người đụng phải tôi.

"Đi không có mắt nhìn à, lỡ làm tao phỏng mày đền tiền thuốc nỗi không?" Cô bạn đó vừa nói vừa phủi chiếc áo thẳng băng không dính một hạt bụi.

"Bạn à, hình như bạn nhầm lẫn rồi, là bạn đụng mình trước." Tôi nhanh chóng phân trần.

"Nhưng thôi, coi như là xui xẻo, mình xin phép đi trước."

Từ lúc mẹ tôi mất, tôi rất ngại dính đến chuyện phiền phức, nói dứt lời liền bước thẳng nhưng vừa đi ngang qua bạn nữ đó thì tay bị giữ lại.

"Mày ăn nói kiểu gì đó? Mày nên nhớ mẹ mày chỉ là một con ma mê cờ bạc, còn ở đây mà nói giọng đỏng đảnh."

Máu nóng lập tức sôi trào, tôi hất mạnh tay cô ta ra, vì quá bức xúc nên dùng lực có hơi nhiều làm cô ta lảo đảo vài bước.

"Đừng có hỡ một chút thì đem chuyện của mẹ tôi ra mà nói. Đủ rồi đấy!" Tôi như hét lên.

Cô ta có vẻ hơi sửng sốt vì hành động quyết liệt của tôi nhưng rất nhanh chóng tiến tới, cánh tay giơ lên, bất cứ lúc nào một cái tát cũng có thể giáng xuống mặt tôi.

Tôi nhanh chóng chụp tay cô ta lại, cô ta dường như không thể thoát khỏi tay tôi liền thẹn quá hoá giận.

"Con đĩ này, mày buông ra cho tao, mày không cho tao nhắc à, tao cứ nhắc đấy, con mẹ mày là con điếm mê cờ bạc, bà ta chết rồi, tự tử rồi, mày có học giỏi có xinh đẹp cũng không còn ai thích mày đâu, mày không còn nổi tiếng như trước đâu."

"Bốp."

Bàn tay của tôi trở nên nóng rát, nhưng cái tát thứ hai liền nhanh chóng giáng xuống. Lời nói thô tục đó, cái miệng dám xúc phạm mẹ tôi, tôi thật muốn vã nát nó. Tay giơ lên chuẩn bị tặng cho cô ta cái tát thứ ba thì tôi chợt khựng lại.

Trong đám người vây quanh xem chuyện, Thành đang nhìn tôi.

Cánh tay đang giơ cao chợt run rẩy, tôi từ từ hạ tay xuống rồi buông cô ta ra, mắt không thể nào rời khỏi khuôn mặt Thành.

Ánh mắt anh nhìn tôi như thế là có ý gì? Có phải đang xem thường tôi không? Xem thường tôi có xuất thân thấp kém?

Thành từ trong đám người tiến lại gần tôi, mọi người xung quanh như ngưng đọng nhìn tôi và anh. Nhưng tôi chẳng biết làm gì ngoài run rẩy cúi đầu, anh tốt như vậy sẽ không chịu làm bạn với người như tôi đâu đúng không?

Khoé mắt bắt đầu nóng lên nhưng lệ chưa kịp tràn khoé mi, bàn tay lại truyền đến cảm giác ấm áp. Thành nắm chặt tay tôi, bàn tay của anh mềm mại và ấm áp đến lạ thường.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt anh không hề có sự ghét bỏ như tôi nghĩ, mà là sự sẻ chia.

"Đứng đó làm gì nữa? Mau đến đẩy anh ra sân bóng rổ." Anh nhẹ nhàng nói.

"Còn mấy người nữa, đứng ở đây làm gì? Đợi giám thị đến hốt hết cả đám sao?" Anh lia mắt về phía đám người đang đứng hóng hớt cười đùa, lạnh giọng nói.

"Đi thôi." Đám đông lần lượt giải tán.

Đưa anh tới tận sân bóng rổ, tôi vẫn không thể nói được lời nào. Trong đầu cứ đang loạn cào cào, tôi thích anh, nhưng tôi muốn dùng một thân phận lành lặn để thích anh, không muốn cho anh biết về một quá khứ đau lòng kia. Bây giờ thì hay rồi, anh có lẽ sẽ thương hại tôi.

"Cảm giác bị người khác biết hết chuyện đau lòng khó chịu lắm đúng không?"

Tôi vẫn giữ im lặng, tay nắm chặt xe lăn đẩy từ từ về phía trước.

"Anh cũng vậy, giây phút ngồi trên chiếc xe lăn này, anh cũng rất sợ bị người khác thương hại." Giọng nói anh đều đều nhưng tôi biết lòng anh không bình thản như lời anh nói.

Tôi dừng lại để tập trung nghe anh nói, vì đây là lần đầu tiên anh chia sẻ suy nghĩ của mình.

"Em còn nhớ lúc em chủ động đẩy xe lăn cho anh không? Lúc đó anh rất khó chịu, anh tự nhủ cho dù có phải ngồi xe lăn cả đời cũng không để người khác phải đẩy tới đẩy lui, dù ngồi xe lăn anh vẫn có thể tự đi được. Nhưng đó cũng chỉ là sự tự ti cố chấp mà thôi, kỳ thật, không phải ai cũng thương hại mình." Anh ngoái đầu lại nhìn tôi, khoé miệng câu nhẹ lên ý cười ấm áp.

Trời xanh, mây trắng, ngày hôm đó mọi thứ cũng không đẹp bằng nụ cười của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro