Chương 4: Cô gái này có hợp với tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Cô gái này có hợp với tôi không?

Chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, học sinh từ các lớp như đàn ong vỡ tổ ào ra ngoài.

Thành cùng một chàng trai cao ráo đi dọc theo hành lang lớp mười.

Chàng trai nhìn ngó xung quanh, lâu lâu lại dừng mắt tại mấy em gái lớp mười xinh đẹp.

"Chà chà, đúng là đàn em của mình vẫn là tốt nhất, người nào trông cũng đáng yêu ngây thơ, không như mấy đứa con gái lớp mình, toàn là cọp cái." Anh chàng đó vừa nói vừa cười cười, giọng điệu hết sức giễu cợt.

"Thành, xem xem có em gái nào xinh không? Cua luôn đi chứ." Anh ta vừa nói vừa vỗ vai Thành.

Thành đẩy nhẹ tay anh ta ra, định quay sang trả lời là chỉ có đồ háo sắc nhà cậu mới thích dụ dỗ mấy em gái nhà lành. Thì trông thấy Phương đang từ đằng xa vẫy tay chào anh, bước đi rất vội làm cho mái tóc dài được cột đuôi ngựa đung đưa qua lại, lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần.

Đợi Phương tiến lại gần mình, Thành mới quay qua nhìn anh chàng kia rồi đưa tay chỉ Phương.

"Vậy cậu thấy em gái này có hợp với tớ không?" Như là một câu trêu đùa bình thường nhưng không hiểu sao Thành lại cảm thấy có chút gì đó nhộn nhạo, nói xong liền đưa mắt nhìn biểu hiện của Phương.

"Cậu nói hợp thì dĩ nhiên là hợp rồi, haha, mà trông xinh gái thật." Anh chàng kia nghe bạn mình nói vậy thì vô cùng hí hửng đáp lại.

Phương vừa nghe xong câu hỏi của Thành, chẳng hiểu sao gương mặt có chút nong nóng.

Ngập ngừng một hồi mới cất lời: "Chào hai anh..."

Phương vô thức liếc nhìn anh, thấy anh nhìn mình chằm chằm còn nở nụ cười như là chọc ghẹo làm cô vô cùng xấu hổ.

"Nếu không có việc gì thì em đi trước nha." Không đợi hai người đó đáp lời, Phương bước đi luôn.

Thành biết ngay là cô bị trêu đến xấu hổ nên mới đi vội như vậy, lại càng muốn trêu cô tiếp, bồi thêm mấy câu.

"Người đẹp, đi từ từ thôi coi chừng vấp ngã đó, em ngã thì anh sẽ đau lòng lắm." Anh vừa nói vừa cười ra tiếng, nhìn thấy bóng hình cô khi nghe tiếng anh nói lại càng bước nhanh hơn, hai bàn tay cô áp sát vào mặt không thèm quay đầu lại trông thật đáng yêu.

-----

Nỗi sợ của cả đời học sinh là gì? Chính là thi học kỳ! Tôi tuy có thành tích học tập tốt nhưng cũng không phải dạng thiên tài bẩm sinh, thi đâu đỗ đó được. Nhân ngày nắng đẹp mây bay, tôi quyết định đi đến thư viện tự học và giải quyết hết tất cả số đề ôn thi.

Thư viện của trường rất lớn, vừa bước vào đã thấy những kệ sách lớn cao quá đầu xếp san sát nhau, khỏi phải nói lượng sách trên đó đúng thật là nhiều đến doạ người.

Tôi nhanh chóng chọn một vị trí có ánh sáng tốt ngồi vào, bắt đầu lấy từng xấp đề cương ra chiến đấu.

Lâu lâu buồn chán lại ngẩng đầu ngắm ngía xung quanh, phòng thư viện rõ là rất lớn nhưng lại vô cùng vắng người. Tôi thầm thở dài trong lòng, học sinh bây giờ đều thích lãng phí tài nguyên của nước nhà.

Lướt qua từng ngóc ngách của thư viện, tôi chợt cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, dường như người đó nhìn mình đến không chớp mắt, cảm giác thật là khó chịu.

Tôi từ từ nhìn xem người đó là ai, thì thấy một anh chàng tóc xoăn xoăn đang ngồi cách tôi không xa, đôi mắt ti hí dưới gọng mắt kính dày như đích chai đang nhìn mình chằm chằm.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, chàng trai đó bối rối quay đi, cúi mặt xuống gãi gãi đầu. Tôi vờ như không có việc gì cúi đầu cặm cụi làm tiếp đống bài tập còn dang dở.

Được một lúc sau, cảm thấy tầm nhìn phía trước bị che khuất ánh sáng, tôi ngẩng đầu lên thì thấy anh chàng ban nãy từ lúc nào đã đứng trước bàn học của tôi.

Mái tóc xoăn của anh ta trông hơi ngố tàu, thế lại còn thêm phong cách đóng thùng áo sơ mi, quần kéo lên thật cao như thế, làm tôi hơi buồn cười.

"Bạn à, bạn... bạn tên Phương đúng không?" Giọng anh ta ấp úng, khi nói còn theo thói quen xoắn những ngón tay. Tôi nghĩ thầm, xưng mình là bạn thì chắc cùng khối rồi.

"Đúng rồi bạn, có việc gì thế?" Tôi đáp lại hết sức thân thiện.

"Chuyện đó... thật ra... thật ra... mình rất thích bạn."

"Khụ khụ."

Âm thanh này? Người nào lại ho đúng lúc thế? Tôi nhìn quanh rồi xoay người lại phía sau, liền thấy Thành đang bị sặc, ho khụ khụ, biết mình đã bị phát hiện. Anh nhanh chóng ngồi thẳng lưng nở nụ cười thật tươi.

"Hi, chào em." Còn giơ hai ngón tay hình chữ V ra lắc lắc.

Anh chàng tóc xoăn dường như không quan tâm lắm đến sự hiện diện của Thành, tiếp tục công cuộc cách mạng thổ lộ tình cảm của mình.

"Vậy bạn đã có bạn trai chưa?"

Vẫn không có câu trả lời...

"Bạn ơi, Phương ơi..." Cậu ta quơ quơ tay để lấy lại sự chú ý của tôi.

"Hả? Sao?" Tôi lúc này mới quay người lại nhìn cậu ta.

"Cái đó... thật ra... bạn đã có bạn trai chưa?" Cái cô gái này thật là, có biết người ta tỏ tình run đến thế nào không? Thế mà lại chẳng tập trung gì cả. Cậu ta kiên nhẫn hỏi lại.

Sau khi nghe xong, tôi liền như phản xạ chuẩn bị trả lời "mình chưa có" thì chữ mình mới phát ra được một nửa đã bị người nào đó chặn họng.

"Có rồi, lại còn rất đẹp trai nữa, nhóc con, anh nghĩ em không giành lại người ta đâu." Thành thản nhiên đẩy xe lăn tiến lên phía trước ngồi kế bên tôi, ngẩng mặt nhìn chăm chăm anh chàng tóc xoăn đang vô cùng quẫn bách.

Tuy anh ngồi trên xe lăn nhưng khí chất cùng dáng dấp lại đặc biệt nổi bật hơn người khác, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy mười phần hơn chứ không có một chút kém cạnh nào.

Anh chàng tóc xoăn lúc này mới để ý đến Thành, thầm nguyền rủa, chuyện tốt của người khác sao cứ thích xen vào, lườm anh một cái rõ nét rồi quay mặt lại tươi cười với tôi.

"Anh chơi bóng đá giỏi lắm..."

"Cô ấy không thích bóng đá."

"Cuối tuần anh muốn mời em đi xem phim..."

"Cô ấy thích xem kịch hơn."

"Em không thể cho anh chút cơ hội nào sao?"

"Không thể."

"Anh..." Anh chàng tóc xoăn có vẻ bực mình, quay qua trợn mắt nhìn anh.

Cả quá trình diễn ra liền mạch lại còn vô cùng tự nhiên, cái con người này, khi nói tim không đập tay không run à? Tôi ngẩn ra trước cuộc đối thoại của hai người, dường như nhân vật chính không phải là mình vậy. Thấy bầu không khí dường như rơi vào bế tắc lúc này tôi mới lên tiếng.

"Thật ra, tâm ý của bạn mình vô cùng cảm động. Nhưng, mình muốn tập trung vào việc học nhiều hơn nên, thật xin lỗi..." Tôi vô cùng áy náy từ chối cậu ta.

"Mình sẽ không bỏ cuộc đâu..." Cậu ta không đợi tôi đáp lời liền xoay người bỏ chạy, khi chạy tay còn giơ lên như đang lau nước mắt. Haiz, tôi cũng hết cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro