#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào mọi người, tôi là Hitachi Yuki, năm nay đã qua 19 cái xuân xanh mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào. À cũng có đó chứ, tôi thích Haruko_lớp phó siêu cấp dễ thương, hình như cô ấy cũng thích tôi ( Thật đấy!).

Chúng tôi quen nhau khi vừa vào Trung học, cùng mồ côi cha mẹ lại ở gần nhau nên thân nhau vậy đó. Tôi hút gái lắm nha, xu hướng của mấy cậu trai luôn là đầu lổm chổm và khuôn mặt phi giới tính, nhưng mà tôi thì đối lập luôn ấy, tôi để đầu bổ luống, kính cận thư sinh. Tôi thích như thế, Haruko cũng vậy. Hôm nay tan học chúng tôi rủ nhau đi ăn ramen ở tiệm sau trường tên là cái gì Moshi ấy.

- Haruko, mau xếp sách vở thôi.

- Đợi một chút, nốt bài này.

-...

Sau đó, chúng tôi cuốc bộ thong thả đến tiệm Moshi ấy, trên đường đi còn gặp mấy thằng bạn chạy xe đạp ngang qua hét toáng lên:

- Thằng kia! Mày hẹn hò nhiều em thế ?

Tôi đẩy đẩy gọng kính, nhìn chúng nó bằng cằm rồi nói với Haruko:

- Haruko, cậu không cần bận tâm.

- Mình nào có.

Tôi cười, cô ấy cũng cười:

- Rất lâu rồi, không thấy Yuki cười nhiều như vậy.

- Mình từng ít khi cười lắm sao?

- Ừm, từ sau lần tai nạn ấy, cậu còn chẳng thèm nhớ mình là ai.

- Dạo gần đây sức khỏe mình đang tốt dần lên, cậu yên tâm, nhất định Yuki của ngày ấy sẽ quay trở lại.

- Nhưng mà mình...mình thì không thể nữa!

- Hả? Haruko...cậu...

- Yuki! Yuki! Mình hỏi cậu có ăn được suất lớn không?

- Nhưng mà...

- Nhanh lên, Yuki!

Cô ấy chạy đến cửa tiệm, bỏ lại tôi với cảm giác kỳ lạ, kỳ lạ ở cô ấy, cũng kỳ lạ ở bản thân mình. Nhưng rồi tôi gạt đi cảm giác ấy, chạy đến đón lấy nụ cười toả nắng của Haruko.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro