Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Haechan mệt mỏi vươn vai, vừa xoay người một cái thân dưới liền truyền đến cảm giác đau thấu tâm can. Cậu cũng không nhớ rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng để mà nói cho đúng thì sau những đêm kịch liệt như thế cậu đều cố gắng muốn quên nó đi. Thật sự cảnh tượng đó luôn khiến cho Haechan rất xấu hổ.

Ở dưới nhà, Lee Jeno mang tạp dề đứng trong bếp nấu ăn. Lee Haechan bước xuống nhìn một màn như thế liền không tránh được có chút xao động.

"Nhìn rất có phong thái đó nha".

Lee Jeno không quay đầu, tay chăm chỉ mang thức ăn đổ ra đĩa

"Cậu dậy rồi đấy à?"

Lee Haechan rót một cốc nước uống, khẽ bĩu môi, "Cậu bớt nói mấy câu thừa thãi lại đi".

Jeno chỉ cười nhẹ, sau đó mang thức ăn bày ra bàn ngồi xuống cùng Haechan dùng bữa.

"Cũng rất lâu rồi chúng ta chưa đến thăm ba mẹ, ăn xong rồi tôi chở cậu đi".

Lee Haechan chỉ cắm đầu ăn không đáp nhưng Lee Jeno ngầm hiểu tính cậu rất rõ. Im lặng là đồng ý.

Kết thúc bữa sáng đã là chuyện của hai mươi phút sau, xong xuôi, cả hai sửa soạn tươm tất rồi ra xe. Trên đường đi, Lee Haechan chỉ biết ngủ, có lẽ bởi vì dư chấn của việc tối hôm qua. Thế nên lúc hắn ghé vào mấy chỗ mua quà cáp cậu cũng chẳng hay biết gì.

Lúc Lee Haechan tỉnh lại thì bên ngoài trời đã xế chiều, xe cũng dừng trước cổng nhà khang trang. Lee Jeno định vòng qua mở cửa xe cho cậu nhưng cậu theo thói quen tự mình mở cửa ra rồi bước xuống.

Mẹ Haechan nghe tiếng xe, từ trong nhà ngóng ra thì ngay lập tức vô cùng hồ hởi, lật đật chạy lại

"Jeno à, con rất lâu rồi mới đến chơi đó nha".

Lee Jeno cầm mấy túi quà lớn bước đến, ngại ngùng cúi đầu mỉm cười, "Con xin lỗi, mấy nay con bận quá, đến giờ mới có thể sắp xếp thời gian tới thăm ba mẹ".

"Con đến đã là phước phần lắm rồi".

Lee Haechan từ đầu đến cuối cảm thấy bản thân như người vô hình, khẽ bĩu môi, phụng phịu, "Mẹ, con đến cùng anh ấy".

"Được rồi, được rồi. Con rể mau mau vào nhà".

"Mẹ, con mới là con ruột của mẹ đó". Lee Haechan thống khổ kêu lên.

Bà Lee chỉ biết cười lớn, cốc đầu cậu một cái rồi sóng vai cùng Lee Jeno vào nhà mặc cho Lee Haechan không ngừng lầm bầm. Vào tới nơi, đập vào mắt là hình ảnh ông Lee đang ngồi ở phía bàn tròn đọc báo, Lee Jeno thấy thế liền vội cúi đầu lễ phép chào hỏi, giọng nói cũng hạ tông đi mấy phần

"Thưa ba".

Ông Lee lúc này mới đem tờ báo đặt xuống, vẻ mặt nghiêm nghị không nói lời nào, đứng dậy chắp tay bước đến bàn ăn đã được dọn chờ sẵn.

Ông Lee từ trước đến nay nổi tiếng là một người rất khó tính, lúc hay tin Haechan sẽ kết hôn với Jeno thì ông chính là người đầu tiên phản đối kịch liệt, còn nói tên đàn ông này nhìn là biết lười nhác chẳng làm nên trò trống gì. Ai dè đâu, lúc cả hai vừa kết hôn, hai tuần sau Lee Jeno liền được thăng chức.

Một trong những lý do khiến Jeno rất sợ khi phải đến thăm gia đình Haechan, đó chính là đối mặt với ba của cậu.

Trên bàn ăn, chẳng ai dám nói câu nào, bầu không khí theo đó cũng nặng nề không kém. Bà Lee thấy Jeno có vẻ căng thẳng nên vội gắp thức ăn cho hắn, trấn an.

"Con ăn nhiều vào, mẹ không biết con thích nhất món nào nên chỉ đành nấu theo khẩu vị của Haechan".

Lee Jeno cười cười, "Khẩu vị của con cũng giống em ấy ạ".

Lee Haechan nghe vậy liền có chút đắc ý, gắp một viên xá xíu cho vào chén của hắn, mỉm cười nói, "Đúng vậy, anh ấy rất giống con, rất thích ăn xá xíu đó mẹ".

Bà Lee thấy thế cũng gắp liên tục ba bốn viên xá xíu cho vào chén của hắn, khiến hắn chỉ biết ước bản thân mình bây giờ có thể đột nhiên mất vị giác thì tốt biết mấy. Nghĩ đến việc phải ăn hết tất cả mấy viên xá xíu này thật thì hắn chỉ muốn nôn hết ra. Lee Jeno âm thầm tặng cho cậu một ánh mắt không mấy thiện cảm, rõ ràng là cậu biết hắn không thích ăn xá xíu nhưng lại cố tình nói như thế. Muốn chơi hắn đó à? Ngược lại, Lee Haechan lại rất thản nhiên mà tận hưởng ngon lành.

"Ba, Jeno đã mua bộ cờ mới cho ba đó". Haechan quan sát nãy giờ ba cậu có vẻ không vui vẻ gì bèn kiếm chút chuyện để nói tạo bầu không khí, "Vô cùng đắt luôn nha".

Ông Lee gắp một ít rau, không hề ngẩng đầu, mặt cũng không hề thay đổi biểu cảm, giọng nói cứ đều đều phát ra.

"Bộ cờ hiện tại ba dùng quen rồi, cũng không có ý đổi".

Haechan biết ba mình đối với Jeno là không thích cũng không ghét. Vả lại Haechan từ nhỏ đến lớn lại thân thiết với ba nhất, cũng chỉ có cậu mới dám nói được những lời này.

"Bộ cờ của ba đã cũ lắm rồi, đem ra chơi người ta còn tưởng nhà mình thiếu thốn lắm. Con trai mình là người nổi tiếng, chí ít thì ba cũng phải dùng thứ gì đó đắt tiền một chút chứ. Nhiều người không biết lại đánh giá xấu con là không biết lo cho gia đình".

Ông Lee đúng thật là rất yêu thương và chiều chuộng Haechan, vẫn biết là cậu muốn tốt cho ông nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của Lee Jeno lại không kiềm chế được mà cảm thấy lòng mình khó chịu

"Khi trước không nghe lời ba mà tự ý kết hôn, bây giờ còn muốn quản chuyện ba sử dụng đồ gì, con thật là".

Lee Haechan gắp thịt cho vào bát của ông, ôm tay ông phồng má nũng nịu, "Ba, đã hai năm rồi ba chẳng lẽ vẫn chưa nhìn thấy tài cán của anh ấy".

"Đúng là chưa nhìn thấy".

Bà Lee cũng vội vàng tiếp lời nói đỡ, "Tiền gửi về nhà hàng tháng là tiền con rể quý của ông gửi về đó".

"Vậy thì sau này kêu cậu ta đừng gửi nữa".

Nói xong, ông Lee liền một mạch đặt đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Tôi no rồi".

Bà Lee nhìn theo bóng lưng của ông mà không ngừng lắc đầu, chậc lưỡi, "Con đừng có để bụng, ông ấy vốn là người xấu tính như thế đấy".

Lee Jeno vội xua tay, chưa kịp đáp lại thì đã bị Lee Haechan cướp lời, "Mẹ, con muốn ăn hoa quả".

"Được rồi, để mẹ đi cắt cho hai đứa".

Buổi tối, Lee Haechan ở trong phòng cùng mẹ tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Bên ngoài sân, ở băng ghế đá ông Lee một mình ngồi đánh cờ, phía trên còn có mấy chú đom đóm bay lượn lờ quanh đèn tròn đang tỏa thứ ánh sáng vàng nhạt. Lee Jeno chậm rãi bước đến, trên tay đúng thật là cầm một bộ cờ mới toanh, bộ dạng có chút khép nép.

"Ba, con có thể ngồi đây không ạ?"

Ông Lee ngẩng đầu, nhìn một cái liền hạ mắt xuống, chỉ tay về phía đối diện

"Ngồi đi, kẻo người ta lại nghĩ tôi đối đãi không tốt với cậu".

Lee Jeno hơi khúm núm ngồi xuống, cẩn thận quan sát từng nét mặt của ông. Vừa vặn, bà Lee cùng với Haechan cũng ra đến. Bà Lee mang bộ ấm trà đặt ở giữa bàn, quay ra đấm bóp vai cho ông.

"Con rể, nghe nói con đánh cờ rất giỏi đúng không?"

Lee Jeno không có trả lời ngay, mắt ngước nhìn lên Lee Haechan một cái thấy cậu khẽ gật đầu hắn mới có một chút tự tin đáp lại.

"Dạ cũng tạm thôi thưa mẹ".

"Thế thì tốt rồi, sẵn đây ông nhà cũng có người bầu bạn. Nào, con chơi với ông ấy một ván đi".

Ông Lee nghe vậy, những ngón tay đặt trên quân cờ có hơi thả lỏng, không nhanh không chậm lên tiếng, "Không cần".

Dứt lời, liền đem một con mã đi đến đường chiếu tướng. Lee Haechan thấy ba mình cố chấp không chịu mở lòng với Lee Jeno thì quả thật bất lực không nói thành lời. Đành vươn tay, đem mấy quân cờ xáo trộn vị trí, cuối cùng là xếp lại chúng ngay ngắn trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

"Được rồi, Jeno anh cùng chơi đi".

Ông Lee vốn định mắng Haechan một cái, nhưng nhìn thấy Jeno đi trước một quân cờ, ông cũng không thể cứ thế mà làm ngơ được.

Đánh cả một buổi trời, tướng của ông Lee cuối cùng cũng hết đường lui. Haechan ở một bên quan sát cũng cảm thấy vui sướng thay cho hắn. Ông Lee lúc này mới thả lỏng người, nhìn hắn với một ánh mắt có phần bớt khắc nghiệt hơn một chút nhưng giọng nói vẫn cứ nghiêm nghị.

"Tôi cùng cậu một ván nữa".

Lee Haechan liền nhân cơ hội mang bàn cờ đó gấp lại, lấy bàn cờ của Lee Jeno mang đến đặt lên. Đã giúp thì phải giúp cho trót.

"Ba, thử bàn cờ mới này xem, coi có thắng nổi anh ấy không?"

"Trận trước chỉ là nhường, trận này tôi không nương tay với cậu nữa đâu".

Cứ như thế, cả bốn người quây quần bên nhau đến tận tối muộn. Đèn tròn treo phía trên tường vẫn sáng trưng, đổ lên bóng cả bốn người bọn họ. Lee Haechan vừa xem vừa đem trái cây đã ướp lạnh đút cho Lee Jeno, chua ngọt đủ loại. Duy chỉ có lòng Lee Haechan cậu vẫn bình lặng như thế, không chút đổi thay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro