Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Haechan vẫn như mọi ngày, với thái độ làm việc chuyên nghiệp ngồi ở trước máy quay bày ra bộ mặt vô cùng vui vẻ. Hôm nay, cậu có một buổi phỏng vấn nhỏ. Xong xuôi, Lee Haechan trở ra xe, được trợ lý Zhong đưa đến phòng thu âm.

Bài hát lần trước, Lee Haechan đã suy nghĩ qua, nếu có thể cũng nên phát hành ra để tặng các fan hâm mộ của mình chứ nhỉ.

"Anh Haechan, anh làm tốt lắm đó". Trên đường trở về nhà, Zhong Chenle vừa lái xe, vừa nói.

Lee Haechan ngồi ở ghế sau, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại.

"Em nghĩ anh nên phát hành chúng vào thời điểm nào nhỉ?"

Bởi vì cả hai trước đó đã là tiền bối - hậu bối thân thiết từ hồi cấp ba, thế nên chuyện gì cậu cũng tâm sự và hỏi ý kiến Chenle.

"Để em xem đã, có thể sớm nhất là cuối tuần sau".

Lee Haechan cho điện thoại vào trong túi quần, để cả người ngả ra phía sau, mắt nhắm nghiền, đầu hơi nghiêng sang bên trái, "Ừ, tất cả giao hết cho em".

Chenle nhìn qua cửa kính trong xe thấy cậu hình như đang muốn nghỉ ngơi nhưng đoạn đường phía trước lại chỉ còn rất ngắn, thấy vậy đành hỏi Haechan một câu

"Anh Jeno dạo gần đây đối với anh như thế nào?"

Lee Haechan vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, không mặn không nhạt đáp lại.

"Bình thường"

"Em nghe Na Jaemin nói anh ấy vẫn còn giữ nhẫn cưới".

Nói đến đây, Lee Haechan vẫn không thay đổi gì nhiều, cậu im lặng, hai mắt mở hờ nhìn lên phía trước. Cậu suy nghĩ rất lâu, nhưng thực chất trong đầu lại chỉ trống rỗng. Đến cả bản thân Haechan cũng không rõ mình đang nghĩ ngợi điều gì.

Lee Haechan lê tấm thân mệt mỏi bước vào nhà, trời cũng đã tối, cậu mặc cho bụng đói cồn cào nhưng vẫn ưu tiên đi lên phòng trước, muốn đánh một giấc thật đã trước còn mấy chuyện khác thì tính sau.

Lee Haechan đẩy cửa, theo phản xạ đưa tay bật đèn, lúc này phát hiện là đèn đã được bật từ bao giờ. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt chạm tới tấm lưng to lớn của người kia đang đứng chắn ngang bàn làm việc, động tác giống như đang lục lọi thứ gì đó.

"Này, ai cho cậu đụng vào quyền riêng tư của người khác".

Haechan chạy tới giật lại cuốn sổ trên tay Jeno. Hắn vẫn mang ánh mắt thản nhiên nhìn cậu, sau đó quay trở lại giường, đợi cậu cất nó vào lại trong tủ mới mở miệng hỏi một câu mà Lee Haechan cho rằng là rất vô tri.

"Cậu về rồi à?"

Lee Haechan mặt quạu đeo, không vui vẻ gì trả lời, "Không thấy sao còn hỏi".

Cậu cau mày, lại nói tiếp, "Sau này đừng có tùy tiện đọc nhật kí của người khác".

Lee Jeno vội biện minh

"Tôi không có đọc".

Lee Haechan lườm hắn một cái, đi đến tủ đồ lấy quần áo, lúc đầu còn định vừa về liền sẽ ngủ ngay, ai ngờ gặp phải tình huống này chỉ muốn ngay lập tức đi tắm xả xui.

Ở trong nhà tắm, nghe thấy giọng nói của Lee Jeno nói vọng vào.

"Kim Sung-hyun là tên nào?"

Nghe vậy, Lee Haechan liền căng gân cổ lên trả lời lại, thanh âm phát ra có đôi chút lớn nhưng đó thực sự là cảm xúc của cậu lúc bấy giờ. Vậy mà nói không đọc trộm? Đã vậy lại còn ở đây lên mặt tra hỏi? Lee Jeno nghĩ hắn là ai kia chứ, đúng là đã ghét thì làm gì cũng chả ưa.

"Tôi không biết".

Lee Jeno lại hỏi, "Thế tại sao lại khen cậu ta đẹp trai, lại còn nói mình vô cùng thích cậu ta?"

"Quyển nhật kí đó tôi viết lúc chỉ mới có bảy tuổi, trôi qua nhiều năm như vậy rồi làm sao còn có thể nhớ nổi".

Sau đó, cả hai đồng thời im lặng. Hơn mười lăm phút sau, Lee Haechan không nghe hắn nói nữa thì còn tưởng là hắn đã về rồi. Lúc cậu quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm cũng không nhìn thấy hắn thì lại càng chắc chắn suy đoán của mình. Tâm trạng đột nhiên cảm thấy vui tươi trở lại, khỏe thật nhỉ, không có hắn ở đây cậu muốn bung xõa thế nào mà chẳng được.

Chưa kịp thả lưng xuống chiếc giường êm ái, bụng nhỏ của Lee Haechan đã phản chủ kêu lên. Cậu đành lười nhác đi xuống nhà, thậm chí không thèm mặc thêm quần áo cho đàng hoàng.

Vừa đi vừa huýt sáo, tâm tình có vẻ hơi hưng phấn nhưng chưa tận hưởng được bao lâu thì khuôn miệng lẫn cơ mặt của Lee Haechan chợt cứng đờ, méo xẹo.

"Tôi chưa ăn tối",

Lee Jeno miệng nói nhưng tay không quên mang đĩa thịt đặt xuống bàn. Ai nói là hắn đã rời đi, chỉ là thấy Lee Haechan uể oải trở về liền biết chắc cậu vẫn chưa ăn gì nên mới xuống bếp, tìm đồ ăn nấu cho cậu.

Lee Haechan nhìn hắn, rồi nhìn lại bộ dạng của mình. Lee Jeno thấy thế bèn nở một nụ cười có chút biến thái

"Ăn trước đi đã rồi thay đồ sau, cũng có phải là chưa nhìn thấy bao giờ đâu".

Lee Jeno nhanh chóng chỉnh lại nhiệt độ điều hòa sau đó ngồi xuống đối diện Lee Haechan, chăm chú nhìn cậu xử lý bữa tối một cách ngon lành.

Lee Haechan bị nhìn như vậy cũng cảm thấy không được tự nhiên, cậu buông đũa xuống, với tay lấy ly nước bên cạnh, bất mãn lên tiếng, "Cậu nói chưa ăn, sao không ăn đi, nhìn tôi làm gì?"

"Vì cậu đẹp".

Lee Haechan phút chốc liền ho sặc sụa.

Jeno đứng dậy đi lấy khăn giấy, Haechan nhìn theo bóng lưng đang di chuyển của hắn, ho thêm mấy tiếng rồi nhanh chóng ổn định lại.

"Tôi biết bản thân mình đẹp rồi, nhưng sao đến lúc nghe cậu khen lại cảm thấy cậu xạo quá đi".

Lee Jeno đứng ở phía bồn rửa chén, tay lau mấy vết nước bắn lên mặt và cổ, hoàn toàn quay lưng lại với cậu.

"Tôi có bao giờ nói xạo cậu đâu".

"Rất nhiều là đằng khác", Haechan đáp lại với giọng nói có vẻ hờn dỗi.

Nói một hồi lại đột nhiên nhớ đến tin nhắn của Chenle mấy hôm trước, có thể sẵn tình huống này hỏi chen hắn một câu, biết đâu hắn cũng lợi dụng tình huống này rồi thổ lộ với cậu. Nghĩ đến đây, Haechan cảm thấy việc để hắn thật lòng nói yêu mình đúng là dễ như trở bàn tay.

"Thế, cậu có yêu tôi không?"

Haechan lấy đũa chọc chọc vào bát, hồi hộp lắng nghe câu trả lời của hắn. Đáp lại, Jeno chỉ im lặng rất lâu, thở hắt ra một hơi không rõ tư vị.

Lúc đó, Lee Jeno vừa định mở miệng nói thì tiếng chuông điện thoại trên bàn lại reo lên.

Lee Jeno nhanh chóng đi đến cầm lấy điện thoại, chuẩn bị nhấn bắt máy thì cánh tay đã bị Lee Haechan nắm lại.

"Cậu trả lời câu hỏi của tôi đi đã".

Jeno đưa mắt nhìn Haechan, cuối cùng vẫn là lảng tránh, hắn đưa tay nhấn bắt máy, sau đó đi ra phòng khách nói chuyện điện thoại.

Lee Haechan có chút hụt hẫng, có lẽ cậu đã lầm tưởng rồi, có lẽ hắn thật sự không yêu cậu, bằng không nhất định đã chẳng hết lần này đến lần khác đều tìm cách trốn chạy hèn nhát như vậy.

Nếu đã như thế, cậu tốt nhất từ bây giờ nên đẩy nhanh tiến độ, tìm ra điểm yếu của Lee Jeno, sau đó nũng nịu ở bên cạnh hắn, đợi thời cơ liền nhấn nút, khiến cho hắn yêu say đắm mình.

Lúc Lee Jeno gọi điện xong bước vào thì đã thấy Lee Haechan đứng ở bồn rửa chén để dọn dẹp. Bởi vì không có mặc áo nên cả tấm lưng đều phơi bày hết ở trước mắt Lee Jeno.

Hắn chậm rãi đi đến, chầm chậm ôm lấy thân ảnh mảnh mai ấy. Haechan khẽ giật mình quay lại, chạm trúng khuôn mặt của người kia liền cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Cậu cắn môi, hai cánh tay từ từ nâng lên câu ở trên cổ hắn. Jeno nhận thấy biểu hiện của cậu có hơi lạ, nhưng không nói chỉ im lặng chăm chú xem cậu định giở trò gì.

Lee Haechan lần đầu tiên chủ động cũng tự mình cảm thấy bản thân rất không bình thường, không giấu nổi sự ngượng ngùng, hai vành tai đỏ ửng như quả cà chua chín. Tay chân luống cuống đan vào nhau, từ từ tiến đến thật gần khuôn mặt hắn.

"Đêm nay, tôi muốn được là bữa tối của cậu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro