Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jeno cho xe đậu vào bên cạnh quán ăn, Lee Haechan hí hửng tháo dây an toàn, đẩy cửa xe bước xuống. Lúc cậu đi vào bên trong, miệng không ngừng kêu lên

"Thịt nướng và rượu gạo. Thịt nướng và rượu gạo".

Quán ăn này vô cùng quen thuộc với cả hai. Chủ quán vừa nhìn thấy Lee Haechan liền vui mừng khôn xiết. Haechan vừa đặt mông ngồi xuống, Jeno cũng vừa vặn đi đến.

Bà chủ đã chuẩn bị sẵn khay nướng. Bởi vì quá quen thuộc nên không cần đợi Lee Jeno gọi món, bà chủ đã đem đầy đủ thức ăn ra bàn sau mười phút.

Haechan vô cùng thuần thục lấy lá mè cho lên lòng bàn tay, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt trên khay nướng cho lên.

Cho kim chi lên thịt nướng còn nóng kèm một ít hành lá bào sợi, ớt xanh và tỏi tươi cắt lát sau đó cuộn lại, chấm một ít sốt ssamjang rồi cho vào miệng.

Hết sảy.

Lúc ăn Lee Haechan còn cố tình phát ra mấy tiếng chóp chép ngon lành, sau đó cậu vươn tay rót rượu gạo ra ly.

Rượu gạo là chân ái, vừa thơm, vừa ngon, vừa chua chua cay cay.

Đối diện, Jeno chỉ khoanh tay ngồi nhìn một loạt hành động ngả ngớn đầy thỏa mãn kia của cậu. Đồng thời cũng là lúc nhìn thấy Haechan đem rất nhiều lát thịt cho lên lá kim, hắn nhíu mày khó hiểu, không nghĩ rằng một đại minh tinh như Lee Haechan cũng có lúc ăn món mình yêu thích ở size to như vậy.

Nhưng Lee Jeno không ngờ...

Lee Haechan cố gắng cuộn hết thịt vào bên trong, sau đó vươn tay đưa đến trước mặt hắn.

"Thách cậu ăn hết cuốn này đấy, nếu được tôi sẽ làm theo mọi yêu cầu của cậu".

Lee Jeno ngẩn người, cái miệng này còn chưa chứa nổi năm lát, huống chi là cái cuốn thịt kia chứa hẳn tận mười lát chứ.

Hắn do dự một hồi, nghĩ thử xem. Nếu như mình nói không chơi thì chẳng phải là đang rất khi dể bản thân hay sao. Nhưng nếu hắn nói chơi nhưng lại không ăn được thì chẳng phải cũng rất mất mặt sao.

Nhưng Lee Jeno thà mất mặt còn hơn là khi dể bản thân.

"Chơi".

Lee Jeno nói xong liền thở dài, thầm cầu nguyện với ông trời, nếu như sau khi hắn ăn xong mà bị mắc nghẹn, không thể qua khỏi thì ông trời phải nhớ đem cả Lee Haechan theo cho hắn.

Lee Jeno khịt mũi mấy cái, lấy hết dũng khí cho cuộn thịt to bằng bàn tay vào miệng. Lee Haechan thấy hắn nhiệt tình như vậy cũng vội rót rượu gạo ra ly cho hắn.

"Từ từ mà nhai".

Lần đầu tiên hắn ăn mười miếng thịt nướng cùng một lúc trong cuộc đời. Hai má cứ thế phồng to lên, Haechan nhìn bộ này của hắn không khỏi nhoẻn miệng cười. Cũng dễ thương đó chứ. Cậu không nhịn được nữa, đành phải bật lên những tràng cười khúc khích

"Trông cậu đáng yêu quá đấy".

Lee Jeno cố nhai hết tất cả, liền đáp lại, "Có đáng để cậu yêu không?"

Lee Haechan thu lại nụ cười, hai má cứ ngại ngùng đỏ lên, ánh mắt cố tình lảng tránh.

"Để tôi cuốn thêm cho cậu nhé".

Lee Haechan cho hai miếng kim chi lên rồi cuộn lại, sau đó chấm một ít sốt đưa đến trước miệng hắn

"Cậu nói a đi".

Lee Jeno ngoan ngoãn nói a.

Lee Haechan đem tất cả cho vào miệng hắn, không quên hỏi hắn một câu, "Ngon đúng không?"

Lee Jeno chậm rãi nhai, khẽ gật đầu. Lee Haechan hài lòng rót rượu gạo ra ly, một mình tu sạch.

"Tí nữa có muốn cùng đến Sindang-dong không?"

Lee Haechan uống cạn sạch rượu gạo trong ly, gật đầu, "Cũng được".

Ý Lee Haechan là rượu gạo cũng được.

***

Cả hai đến nơi thì cũng đã là chiều tối. Bởi vì nơi này các lối đi khá nhỏ lại còn đông người qua lại nên ô tô tuyệt nhiên bị hạn chế không thể đi vào. Lee Jeno đành đậu xe ở một bãi đất trống gần đó rồi cùng Lee Haechan đi dạo xung quanh.

Cả khu phố ẩm thực vào buổi tối vô cùng náo nhiệt và sầm uất. Đèn đường màu vàng nhạt hắt lên bóng người đi đường cũng không thể đấu nổi với mấy chùm đèn neon lập lòe treo trước mấy cửa tiệm, hàng quán. Lee Haechan vốn dĩ rất thích những thứ màu sắc như thế này, lúc cậu vừa bước vào thì hai mắt đã không thể rời.

Phía trước đường đi có một chú thỏ bông trên tay cầm rất nhiều cài nơ. Lúc cả hai đi ngang qua, chú thỏ bông đó liền nhân cơ hội gọi, "Anh đẹp trai, anh đẹp trai mua cài nơ đi, đảm bảo anh đeo vào chắc chắn chỉ có thể đẹp trai hơn".

Lee Haechan nghe vậy, khóe mắt bèn cong lên tươi rói, cậu quay đầu đầy kiêu ngạo hỏi, "Nói ai đẹp trai cơ?"

Chú thỏ bông khẽ cười, giơ mấy cái cài đến trước mặt cậu, "Ở đây có ai đẹp trai ngoài anh đâu chứ".

Lee Haechan cúi đầu cười tủm tỉm, hài lòng ngắm nghía mấy cái cài nơ một lượt, sau đó chọn một cái vừa ý nhất.

"Lấy cái này đi".

Vừa vặn, cây cài đó lại là loại mắc nhất. Lee Haechan trả tiền xong thì cùng Lee Jeno nãy giờ vẫn câm nín tiếp tục tản bộ, nhưng dường như đàn ông mà cứ cầm cài nơ trên tay thì không hợp lý chút nào.

Haechan dừng lại, quay sang nhìn Jeno với ánh mắt ngây thơ, "Cậu cúi thấp đầu xuống đi".

Lee Jeno tò mò nhìn hành động của cậu, đến khi thấy cậu định đem thứ đó cài lên đầu mình thì liền nhanh chóng cự tuyệt lùi về sau.

Lee Haechan chậc lưỡi, không nói không rằng đem thứ đó cài lên đầu hắn ngay lập tức. Bởi vì chiều cao của cả hai cũng tương đối nhau cho nên Haechan cũng không cần phải khổ sở nhón chân.

Mái tóc của hắn rất mềm, vừa đem cài đeo lên thì một mảng tóc liền xẹp xuống, Haechan đành thuận tay chỉnh lại tóc cho hắn, sau đó thong thả bước về phía trước.

Cả một đoạn đường dài Lee Jeno không vui vẻ gì cứ chốc lát lại đưa tay sờ lên đầu. Rẽ vào một con hẻm nhỏ, có một quán ăn khiến cho Haechan không thể rời mắt, mặc dù ban nãy ăn thịt nướng cũng đã khá no nhưng làm sao có thể kiềm được khi đồ ăn ngon cứ dâng tới trước mắt. Cậu kéo cổ tay áo hắn, cùng hắn vào bên trong.

Quán ăn khá nhỏ nhưng lại có thêm một tầng lầu, quán rất đông nhưng cũng may vẫn còn dư một bàn trống. Lee Haechan vì lạnh mà cho hai tay vào túi áo, miệng liên tục thở ra khói.

"Phải ăn món gì nóng nóng mới được".

Nhân viên đem thực đơn ra đưa cho cả hai, "Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?", dứt lời liền quay đầu nhìn thấy Lee Jeno mà che miệng cười ái ngại.

"Cho tôi hai canh đậu phụ cari và hai mỳ bò trộn".

Cô nhân viên khẽ gật đầu, tay thoăn thoắt ghi đơn rồi đi vào lại bên trong bếp. Ở ngoài này, Lee Jeno khó chịu vuốt tóc mái, "Bộ trông tôi buồn cười lắm sao?"

Haechan lấy khăn giấy lau muỗng đũa rồi đưa đến chỗ hắn, sau đó nhìn chăm chăm hắn, nói "Không có, tôi thấy cậu vẫn đẹp trai mà".

Jeno nghi hoặc hỏi lại, "Thật không?"

Lee Haechan đang chống cằm đợi đồ ăn, thấy hắn liên tục phàn nàn về chiếc cài tóc mà cậu vừa mua thì có chút mất tự nhiên. Haechan theo phản xạ vươn tay, sau đó nhéo má hắn một cái.

"Thật, cậu là đẹp trai nhất".

Thật ra trong thâm tâm cậu chính là, tên đàn ông này trông ngố hết sức.

Nhân viên đem ra hai bát canh đậu phụ cari. Lee Haechan vui vẻ đón nhận từng thìa canh ngon ngọt. Lee Jeno vội vàng vươn tay tháo cài tóc xuống, bĩu môi, cằn nhằn, "Tôi sẽ cân nhắc về việc sau này có nên cùng cậu đi chơi nữa không"

Lee Haechan cho muỗng canh đầu tiên vào miệng, hơi trừng mắt nhìn hắn, "Cậu thử dám không đi chơi cùng tôi xem?"

Thật ra Haechan cũng chẳng tha thiết muốn đi chơi cùng hắn, chỉ là cảm thấy câu nói vừa rồi của hắn đã hạ thấp giá trị của cậu.

Cả hai ăn xong thì tản bộ vài dòng nữa mới ra về. Lee Haechan bây giờ đang vô cùng buồn ngủ, ngồi ở trên xe mà mắt không ngừng sụp xuống. Thế mà Zhong Chenle lại không chịu buông tha cho cậu.

[Chenle: Đi chơi vui vẻ chứ?]

[Haechan: Sao em biết bọn anh đi chơi cùng nhau?]

[Chenle: Anh đừng mắng em nhé?]

[Haechan: Sẽ không, em biết tính anh mà.]

[Chenle: Em không có nói bí mật của anh cho bất kì ai hết. Chuyện tin nhắn sáng nay là vì muốn anh sẽ dễ dàng đồng ý buổi đi chơi cùng anh Jeno thôi.]

[Haechan: Đồng ý? Đi chơi?]

[Chenle: Đúng vậy, anh Jeno mua chuộc em đó.]

[Chenle: Em thấy anh Jeno rất yêu anh.]

Lee Haechan liếc mắt nhìn người đàn ông đang chuyên tâm lái xe bên cạnh, vừa có chút ghét bỏ vừa có chút thương xót. Cũng không phải là lần đầu hắn làm vậy nhỉ.

Nhưng Lee Haechan vẫn luôn suy nghĩ đến việc Lee Jeno có từng một lần rung động với cậu hay chưa? Dường như điều đó chỉ là viển vông, bởi vì hành động của hắn đối với cậu vẫn có chút cự tuyệt. Lee Haechan không nghĩ hắn ta yêu cậu, nếu như thật sự là như vậy, chẳng lẽ suốt hai năm ở cạnh nhau hắn lại chẳng một chút nào bày tỏ cho cậu biết.

[Haechan: Anh không nghĩ vậy.]

[Chenle: Chúng ta chơi một trò chơi nhé, anh Haechan.]

[Chenle: Trong thời gian này, anh phải làm mọi cách khiến cho anh Jeno nói yêu anh. Nhưng nếu để anh nói yêu anh Jeno trước, thì anh thua.]

[Haechan: Chỉ cần cậu ấy nói yêu anh là được?]

[Chenle: Phải là Lee Jeno nói ra, thật lòng thừa nhận yêu anh.]

Haechan định nhập tin nhắn mới, nhưng xe đã dừng bước trước nhà của cậu từ bao giờ. Jeno đợi cậu xuống xe, bước vào nhà khóa cửa cẩn thận rồi mới lái xe đi về.

Lee Haechan đứng ở trên ban công nhìn xuống, trên tay vẫn ôm khư khư chiếc điện thoại và dòng tin nhắn của Zhong Chenle.

Lee Haechan tự hỏi lòng mình, có người đàn ông nào không yêu mà lại tận tâm đợi mình an toàn vào nhà rồi mới rời đi như vậy hay không? Có người đàn ông nào không yêu mình mà lại giữ tấm ảnh kỷ niệm của cả hai hay không?

Vậy thì có người đàn ông nào yêu mình nhưng lại chẳng bao giờ chịu thổ lộ tình cảm đó hay không? Haechan càng nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy đầu càng thêm đau. Cậu kéo rèm cửa sổ, trở lại giường của mình nhắn cho Chenle một câu

[Haechan: Được rồi, anh miễn cưỡng đồng ý vậy]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro