Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Haechan được đưa đến bệnh viện sau đó mười lăm phút. Zhong Chenle sốt sắng gọi điện báo cho Lee Jeno, nhìn thấy cậu nằm trên giường bệnh với gương mặt trắng bệch, Zhong Chenle không ngừng cảm thấy lo lắng.

Haechan đã từng một lần ngất đi bởi vì ăn phải bánh ngọt làm từ bột trà xanh ở một chương trình truyền hình. Lúc đó, cậu đã phải nằm viện mất bốn ngày mới đỡ hẳn, sức khỏe cũng vì thế mà giảm sút, nhiều show còn phải đền hợp đồng vì hủy bất chợt.

Còn nhớ ở trường quay lần trước, trong kịch bản nói rằng phải để Lee Haechan ăn bánh kem vị trà xanh mới có thể truyền đạt được sự châm biếm. Zhong Chenle đã nhanh chóng từ chối sau đó đổi sang chiếc bánh khác cho cậu. Lại còn nhớ rất rõ, Kang Dong-hyun lúc đó còn ở cùng Lee Haechan nói chuyện rất lâu, nghe rõ mồn một việc cậu bị dị ứng bột trà xanh. Vậy mà vừa lúc nãy khi Zhong Chenle chạy đến, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cậu ta, Zhong Chenle cũng phần nào đoán được cậu ta chắc chắn chẳng tốt lành gì.

Lee Jeno sau khi nhận được tin báo từ Zhong Chenle thì cơ hồ không thể giữ bình tĩnh. Tức tốc giao lại hết toàn bộ công việc cho thư ký, một mình lái xe đến bệnh viện.

"Chenle cậu về trước đi, tôi ở đây chăm sóc cho em ấy là được rồi".

Chenle thấy hắn đến thì cũng yên tâm được phần nào, chỉ nhẹ gật đầu rồi xoay người ra về.

Lee Jeno mở phòng bệnh bước vào, ngồi xuống bên cạnh Lee Haechan, ngón tay thon dài của hắn chậm rãi chạm lên từng chút một những đường nét trên gương mặt khả ái ấy. Hắn trộm thở dài, Haechan mới hôm qua còn vui vẻ cùng hắn ngắm sao, nay lại phải xanh xao, tiều tụy nằm ở đây.

Không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài trời trăng đã lên quá nửa. Lee Haechan được bác sĩ tiêm thuốc và truyền nước biển cũng dần dần lấy lại được nhận thức. Ngón tay cậu khẽ động đậy, mắt cũng lờ đờ mở.

Lee Jeno đứng cách anh chỉ hai sải tay, Lee Haechan vừa mở mắt liền nhìn thấy tấm lưng vững chãi của hắn. Lee Jeno cũng vừa vặn quay đầu, trên tay cầm một cốc nước, thấy cậu tỉnh hắn có chút gấp gáp hỏi han

"Cậu thấy trong người thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"

Lee Haechan mới tỉnh dậy nên có chút đờ đẫn, đợi đến khi Lee Jeno ngồi xuống bên cạnh cậu rất lâu, cậu mới đáp lại.

"Đỡ rồi".

"Bác sĩ nói cậu phải nằm theo dõi một tuần mới được xuất viện, show ngày mai tôi đã kêu Chenle dời lịch giúp cậu rồi".

Lee Haechan hơi nhích người về phía trước, đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường.

"Cậu sao không ngủ đi, ngày mai còn đi làm. Tôi đã khỏe rồi không cần phải ngồi canh chừng như thế đâu".

"Cậu lo cho tôi làm gì chứ. Bản thân cậu còn lo chưa xong kìa".

Lee Jeno cứ thế ngồi đó gọt táo cho Lee Haechan, biết cậu rất thích ăn loại táo này, vậy nên hắn đã đích thân tự đi mua về.

"Tôi thấy đồng nghiệp mới của cậu có chút vấn đề".

Lee Haechan nhận lấy một miếng táo, "Cậu đừng có tùy tiện vì điều này mà đánh giá xấu cậu ấy, cậu ấy rất tốt, chắc có lẽ cậu ấy không biết tôi bị dị ứng với bột trà xanh thôi. Tôi không để tâm, cậu để tâm làm gì."

"Tôi không nói chuyện đó".

Lee Haechan trước giờ là người rất ít khi để bụng những chuyện vặt vãnh, những người đối xử tệ với cậu khi trước, ở trong mắt cậu bọn họ cũng chỉ là người qua đường, không đáng nhắc đến. Lee Jeno thì ngược lại, hắn là kiểu người thù rất dai, những chuyện nhỏ nhặt xảy ra hắn đều đem nhớ rõ từng chút một, thiếu điều chỉ muốn đem khắc ghi luôn vào tim. Thế nên trước bản tính này của Haechan, hắm cảm thấy không được hài lòng.

Có lẽ bởi vì điều đó, nên Haechan có mắt nhìn người rất kém. Trong mắt cậu, đa số mọi người ai cũng tốt, trừ mỗi Lee Jeno.

"Nhìn sơ cũng biết cậu ta là có tình ý với cậu". Lee Jeno điềm đạm nói tiếp, "Nhưng không phải là loại tình ý tốt".

Lee Haechan ngơ ngác, cố gắng hiểu câu nói sâu xa của hắn. Lee Jeno đứng lên vừa chỉnh lại chăn gối ngay ngắn cho cậu vừa nói.

"Cậu ta khi nãy có đến đây".

Lee Haechan nghe vậy liền muốn kiếm điện thoại, nhắn một tin cho Kang Dong-hyun để cậu ta không cảm thấy áy náy.

Nhưng vừa mở điện thoại lên, rất nhiều tin nhắn đã ập đến. Haechan sực nhớ ra, nhanh tay bấm vào thanh tìm kiếm, quả nhiên chuyện hôm nay đã lên tận hot search.

Đa số toàn là bình luận ác ý mắng chửi Kang Dong-hyun. Cũng phải thôi, việc Haechan bị dị ứng với bột trà xanh vào năm đó nổi rần rần, show truyền hình cũng vì thế mà bị tẩy chay. Lần này, Kang Dong-hyun là vô tình hay là cố tình gây chuyện?

Lee Haechan cảm thấy chuyện này có thể sẽ đi quá xa, sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến sự nghiệp sau này của Kang Dong-hyun. Cậu liền không do dự gửi một dòng tin nhắn.

[Haechan: Cậu đừng có lo lắng quá nhé, tôi sẽ nhờ trợ lý dẹp yên vụ này. Cậu tốt nhất đừng để chuyện này chi phối đến cảm xúc, tôi lúc mới vào nghề cũng thường xuyên gặp phải loại tình huống này, suy cho cùng cũng không đáng bận tâm mấy. Lời nói của anti rất độc, tốt hơn hết là cậu phải giữ cho mình thật bình tĩnh đó.]

[Dong-hyun: Em cảm ơn tiền bối rất nhiều. Cũng rất xin lỗi về việc ngày hôm nay, tiền bối đã khỏe hơn chưa ạ?]

[Haechan: Tôi rất khỏe, cậu đừng lo. Vậy nha, cậu mau ngủ sớm đi, chuyện này cứ để trợ lý của tôi giải quyết.]

Lee Haechan đem điện thoại đặt lại lên bàn nhỏ ở bên cạnh. Nhìn xuống phía ghế sô pha ở đằng kia, thật cảm thấy Lee Jeno đâu nhất thiết phải khổ sở vì cậu như thế.

"Cậu sao không về đi, ở đây nằm ngủ như thế này không sợ bị chụp trộm sao? Hình tượng của cậu trong mắt các nữ sinh nhất định sẽ tuột dốc không phanh đấy".

Lee Jeno vẫn ngoan cố nằm ở ghế sô pha, hai tay khoanh lại, chân duỗi thẳng dài qua tay ghế, hai mắt hắn nhắm nghiền, chậm rãi đáp lại

"Tôi không sợ mất hình tượng".

"Thật không, hay lại muốn diễn vai người chồng hết mực tận tình chăm sóc".

Lee Jeno khẽ động đậy người, "Nói nhiều thật đấy".

Cả căn phòng đột nhiên yên ắng, Lee Haechan cũng không có đề tài nào để nói, đành im lặng mặc hắn muốn làm gì thì làm. Bởi vì bản thân đã ngủ khá nhiều, thế nên bây giờ cậu cảm thấy vô cùng tỉnh táo.

Mãi đến tận ba giờ mười lăm phút sáng, Haechan đã lướt điện thoại đến chán chê, các bình luận của fan cũng đem đi đọc gần hết rồi. Đến bây giờ cậu mới nhận thức được rằng trong suốt mấy năm hoạt động trong giới giải trí, cậu đã cố gắng tạo hình tượng vô cùng ngầu nhưng cuối cùng rơi vào mắt fan chỉ gói gọn trong bốn chữ "em bé Lee Haechan".

Haechan liếc mắt sang người đàn ông đang nằm ngủ trên ghế sô pha, chỉ biết khẽ thở dài. Đúng là hắn cũng cứng đầu chả kém, vậy mà cứ suốt ngày mắng cậu. Haechan từ từ ngồi dậy, kéo theo túi truyền nước biển, đem chăn phủ lên người hắn rồi mở cửa rón rén bước ra bên ngoài.

Cũng có một vài bệnh nhân không ngủ được giờ này đi ra tản bộ giống cậu. Một vài người tinh ý phát hiện ra minh tinh Lee Haechan nên liền chạy đến xin chữ ký. Lúc Haechan lên được sân thượng thì đồng hồ đã điểm bốn giờ kém hai mươi.

Gió vào giờ này vừa có chút mát mẻ, nhưng đôi lúc lại cảm thấy lạnh vô cùng. Lee Haechan không chuẩn bị trước, chỉ mặc trên người độc nhất một cái áo bệnh nhân mỏng tanh, làm gió luồn vào cả cơ thể đến lạnh ngắt.

Haechan co người lại, bàn tay cầm túi truyền nước biển khẽ run lên. Đột nhiên lại nhớ đến một chuyện, trước đó Chenle từng nói Jeno vẫn còn giữ nhẫn cưới của cả hai. Chuyện này đã khiến cho cậu suy nghĩ trăn trở rất nhiều đêm, chung quy lại cũng chỉ là câu hỏi, vì sao lại giữ nó?

Đang mải mê suy nghĩ, hai bả vai cậu chợt truyền đến cảm giác ấm áp, chóp mũi đỏ chót cũng dần dịu đi. Haechan biết ngoài Jeno ra thì chẳng còn ai khác nên cũng không lấy làm bất ngờ, chỉ khẽ nở một nụ cười.

"Sớm như vậy đã thức rồi sao?"

"Cậu làm gì ở đây?"

Haechan cho hai tay vào túi áo phao mà hắn đã khoác cho cậu, thở ra một hơi đầy khói lạnh

"Lee Jeno". Haechan gọi hắn một tiếng, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, "Cậu đã từng có tình ý với tôi hay chưa?"

Lee Jeno cùng cậu nhìn vào mắt nhau, gió lạnh liên tục phảng phất qua hai cái mũi nhỏ, khiến gương mặt cả hai bỗng chốc đỏ lên, không biết là do ngại hay chỉ đơn thuần là sự tác động của thời tiết lạnh buốt.

Lee Jeno trầm tư, nhớ lại từng khoảnh khắc bên nhau từ trước đến nay, thử hỏi xem trái tim của hắn có từng rung động với Lee Haechan hay chưa?

"Chưa từng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro