Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Haechan cùng Lee Jeno trở lại phòng bệnh thì trời cũng đã hửng sáng, hắn mua cháo cho cậu xong thì cũng quay về nhà để còn chuẩn bị đến công ty.

Lee Haechan không có ai bầu bạn liền cảm thấy rất chán, vừa hay Zhong Chenle cũng mang trái cây tới thăm. Thế là cả hai ngồi xuống cạnh nhau nói đủ thứ chuyện.

Thoắt cái đã đến ngày Lee Haechan xuất viện, về tới nhà, cậu đã không do dự gì mà phi thẳng lên phòng. Cả cơ thể ngã lên giường lớn, miệng khẽ kêu lên một tiếng thoải mái.

Thật sự, không có nơi đâu bằng nhà mình.

Lee Haechan về đến nhà là buổi sáng, sửa soạn xong thì đến tận trưa. Lee Jeno đã nghỉ làm một ngày, muốn sang đưa cậu đi đổi không khí một chút.

Bọn họ đến trung tâm thương mại, hắn đặc biệt chọn nơi khá vắng, muốn Lee Haechan thoải mái bay nhảy mà không sợ chạm mặt fan.

"Lee Jeno, chúng ta đi ăn trước đi".

Cả hai ăn xong thì cùng nhau đi dạo quanh trung tâm thương mại. Lee Haechan ghé vào rất nhiều cửa hàng quần áo, đồng hồ và giày hiệu. Lee Jeno bất đắc dĩ bị cậu kéo đi, rõ ràng là không hề tình nguyện chút nào.

Lee Haechan trước giờ rất thích đi mua sắm, nay được dịp này, bên cạnh còn có Lee Jeno trả tiền giúp cậu. Nếu như không tranh thủ, nhất định sau này sẽ vô cùng hối tiếc.

"Tiếp theo muốn đến đâu?", Lee Jeno trên tay cầm đủ túi lớn túi nhỏ để vào trong cốp xe, Lee Haechan đi theo ở phía sau vừa đi vừa suy nghĩ.

"Đi xem phim".

Jeno chiều theo ý của Haechan, đưa cậu đến rạp chiếu phim gần nhất. Haechan lựa bộ phim hiện tại đang hot nhất nhưng Jeno lại từ chối, muốn chọn bộ phim ít người xem nhất.

Lee Haechan ủy khuất, "Sao lại không bao cả rạp, cậu keo kiệt thế."

Lee Jeno cầm nước ngọt và bắp rang trên tay đặt sang bên cạnh, thản nhiên nói, "Tôi không có tiền".

Lee Haechan chậc lưỡi coi thường. Đúng là đến nói dối cũng tệ nữa, hắn không giàu thì ai giàu, bày đặt ở đây nói không có tiền. Nếu hắn không có tiền thì Haechan cậu từ lâu đã trở thành ăn mày rồi.

Cả hai cùng nhau an vị trong rạp, ngoài ra không có cặp đôi nào khác nữa. Lee Haechan xem đến đoạn gần cuối thì khóc sướt mướt, theo đà ngả lên vai hắn. Lee Jeno liên tục đưa khăn giấy cho cậu, đến lúc khăn giấy cũng không còn thì hắn chỉ đành ngậm ngùi đưa cánh tay của mình cho người kia.

Cậu cũng ngoan ngoãn dụi mặt vào cánh tay ấy lau đi những giọt lệ trong suốt. Lee Jeno chỉ có thể bất lực chống tay lên cằm, ngán ngẩm xem bộ phim trước mặt.

Lúc bước ra khỏi rạp thì trời đã ngả chiều. Lee Jeno cùng cậu đến địa điểm tiếp theo thì trời mới bắt đầu tối. Lee Haechan vừa bước xuống xe đã cảm thấy lạnh, hai vai không ngừng run lên.

Lee Jeno buổi sáng trước khi đi đã xem kĩ nhiệt độ ở chỗ này, vậy nên đã chu đáo chuẩn bị cho cậu áo len ấm. Haechan vừa nước xuống thì Jeno liền lấy áo khoác ở sau xe đưa cho cậu ngay lập tức.

Lee Haechan nhìn cảnh vật ở đây liền được đà cảm thán, phía đối diện bọn họ là một dòng sông xanh biếc trải dài. Bởi vì là buổi tối nên người ta không thấy rõ lắm sự xinh đẹp của nó, thế nhưng Haechan đã bị thu hút bởi sự thanh bình của bầu không khí nơi đây, với thứ ánh sáng đầy màu sắc từ trên cây cầu kia truyền xuống.

"Tại sao lại chọn nơi này?" Lee Haechan thắc mắc hỏi.

Lee Jeno bình lặng cho hai tay vào túi, đứng ở bên cạnh Lee Haechan cách chừng khoảng một cánh tay.

"Nghe nói, nếu như các cặp đôi ở trước dòng sông này hôn nhau thì quãng thời gian sau này nhất định sẽ không thể chia lìa".

Lể Haechan nghe hắn nói thế thì bật cười châm chọc, "Cậu đừng xạo, nếu thật như vậy thì tại sao tôi lại không biết địa điểm này chứ".

Lee Jeno xoay người, để lưng dựa vào một cái cây to lớn ở phía sau, "Do cậu không chịu tìm hiểu, một ngày của cậu chỉ toàn suy nghĩ đến những thứ vớ vẩn".

Lee Haechan bĩu môi

"Thế cậu nói xem, cậu khác gì tôi?"

"Tôi không suy nghĩ những thứ vớ vẩn".

Lee Haechan nghe hắn nói chắc nịch như thế thì không khỏi xoay đầu đối diện với hắn

"Cậu nghĩ về cái gì mà nói không vớ vẩn? Đầu cậu suốt ngày chỉ có công việc".

Lee Haechan vừa nói vừa dí ngón trỏ vào trán hắn.

Lee Jeno đột nhiên mỉm cười, một nụ cười cực kỳ ôn nhu nhưng nó chỉ duy trì được hai giây thoáng qua.

"Cậu không phải là thứ vớ vẩn".

Lee Haechan tiêu hoá hết câu nói của hắn thì tầm mắt đã bị thu hút bởi cặp đôi phía đối diện. Bọn họ đang ôm lấy nhau, sau đó người kia nhón chân, dần dần trao nụ hôn cho đối phương. Lee Haechan lúc này mới ngờ ngợ tin lời nói lúc nãy của Lee Jeno có lẽ là sự thật.

"Sao nào, có muốn hôn không?"

Lee Haechan trợn mắt, không dám tin vào tai mình khi nghe hắn hỏi một câu trần trụi như vậy.

"Không muốn".

Sau đó, cậu ngại ngùng rời đi, Lee Jeno chỉ có thể lẽo đẽo theo phía sau. Khi cả hai đi ngang qua xe bán kem thì dừng lại, Lee Jeno biết ý muốn của cậu, liền gọi hai cây.

Thời tiết hiện tại đang lạnh thế này, cả hai lại còn vừa ăn kem vừa đi dạo, đúng là rất không bình thường.

Lee Haechan phút chốc hối hận rồi, toàn thân bên trong lẫn bên ngoài tưởng chừng như sắp đóng băng đến nơi. Nhìn thấy Lee Jeno đã gần ăn xong cây kem của mình, cậu liền nhân cơ hội đưa cây kem của mình cho hắn luôn, nhờ hắn giúp cậu ăn hết.

Cả hai từ từ đi bộ ra xe, cả đoạn đường Lee Haechan chỉ biết ôm lấy hai bả vai than lạnh. Mặc dù áo khoác len rất dày nhưng cậu vẫn cảm nhận được rõ mồn một cái lạnh đang len lỏi vào từng thớ thịt.

Lee Haechan đang đi vô cùng bình thường, tự nhiên lại bị Lee Jeno đẩy cả người vào bức tường gần đó. Cậu không biết hắn tiếp theo muốn làm gì, chỉ theo phản xạ mà thu cả người lại. Chỉ thấy Lee Jeno dần dần tiến gần đến khuôn mặt của Lee Haechan, sau đó cho phần kem còn lại vào miệng, phút chốc đã đem vệt kem dính ở trên môi mình chạm vào khóe môi của Lee Haechan.

Lee Haechan dường như đoán được hắn muốn làm gì, thế nên đã ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, hơi đưa đầu tiến đến một chút.

Nhưng Lee Haechan đợi mãi cũng không thấy hắn hành động, lúc cậu mở mắt ra thì đã thấy Lee Jeno đã vào trong xe ngồi tự lúc nào.

Lee Haechan thật sự đã chửi thề một tiếng nhưng chỉ đủ để bản thân nghe thấy, sau đó hậm hực mở cửa xe ngồi vào.

Lee Jeno nở một nụ cười có vẻ rất mãn nguyện, lại không chừng mực hỏi một câu

"Sao nào, có muốn hôn không?"

Lee Haechan lườm hắn đến tóe lửa. Hắn nghĩ cậu là ai kia chứ, dám trêu đùa cho đã rồi bây giờ lại còn mặt dày hỏi câu đó, ai mà còn tâm trạng nữa. Haechan cau mày, giọng nói phát ra xen lẫn chút bực dọc, hờn dỗi

"Không thèm nói chuyện với cậu nữa".

Lee Haechan lại giận rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro