Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hiện tại, mặt hàng của công ty chúng ta đang được các giới trẻ rất ưa chuộng. Nhưng có điều, vẫn còn sai sót vài lỗi nhỏ, thế nên chưa thể tung ra thị trường với số lượng lớn. Ngài Lee, ngài nghĩ sao nếu như chúng ta mua thêm một lượng lớn thiết bị để bù đắp vào khoảng lỗi này".

Na Jaemin nhìn thấy Lee Jeno có hơi lơ là, mắt chỉ chăm chú vào màn hình máy tính bảng, liền khẽ huých vào khuỷu tay hắn một cái

"Lee-..."

Vị giám đốc ngồi gần đó khó hiểu tròn mắt, "Sao ạ, ngài có gì không hài lòng?"

Na Jaemin nhìn thấy mấy dòng chữ nghệch ngoạc mà Lee Jeno viết trên máy tính bảng liền biết nãy giờ hắn không tập trung nghe được chữ nào, nhanh chóng ghé sát vào tai hắn nhắc lại nguyên văn lời của vị giám đốc kia.

"À, nếu việc này có lợi cho công ty thì cứ tiến hành".

Kết thúc cuộc họp, Lee Jeno cùng Na Jaemin đi xuống căn tin của công ty, cả một đoạn đường gương mặt của hắn cơ hồ rất khó ở.

"Cậu có chuyện gì không thể giải quyết được sao?"

Na Jaemin khẽ cười, "Chuyện về Lee Haechan?"

"Sao cậu biết, Chenle nói với cậu à?"

"Không có, chỉ là lúc nãy tôi thấy cậu viết rất nhiều chữ Lee Haechan trên màn hình, thật sự có chút tò mò".

Lee Jeno sầu não thở dài, cả đêm hôm qua hắn không thể chợp mắt đến tận bốn giờ sáng chỉ vì mãi nghĩ về Lee Haechan . Cậu nói kể từ bây giờ sẽ chính thức theo đuổi hắn, nghĩa là Lee Haechan đã rung động với hắn rồi? Nhưng đáng lẽ, hắn vốn dĩ nên vui mới phải, sao lại có thể trăn trở như thế này.

"Thế cuộc họp tối nay và ngày mai tôi sẽ họp giúp cậu, nếu như cậu muốn có chút thời gian rảnh để...", Na Jaemin hơi dừng lại, nhìn nét mặt của hắn một chút sau đó nói tiếp, "Để nhung nhớ Lee Haechan".

Lee Jeno vội vàng phản đối, "Không cần, cậu cứ sắp xếp các cuộc họp và các cuộc gặp mặt càng kín càng tốt. Còn nữa, hỏi Chenle về lịch trình của Haechan, nếu lúc nào em ấy rảnh thì cậu phải để tôi bận, nhớ chưa?"

Na Jaemin cau mày, thắc mắc, "Sao cứ giống như cậu đang tránh mặt cậu ấy vậy?"

Vẻ mặt Lee Jeno có hơi dao động, "Đúng, tôi phải tránh mặt Lee Haechan trong một khoảng thời gian, cậu đừng nói chuyện này với Chenle. Với lại, nếu cuối tuần này không có lịch trình gì cả, tôi cùng cậu bay sang New York một chuyến".

"Nhưng mà, cuối tuần này tôi có hẹn đến nhà Chenle cùng ăn tối. Tôi không thể thất hứa được".

"Nói Chenle dời lại vài ngày sau là được, không lẽ cậu nỡ để tôi đến New York một mình sao?"

Cả hai dừng lại trước quầy bán đồ ăn trưa, Na Jaemin gọi cho bọn họ hai phần, sau đó cùng mang ra bàn ăn. Tất cả nhân viên đều nhanh chóng mang thức ăn của mình đi để dọn chỗ cho cả hai, Lee Jeno liếc nhìn một cái liền cảm thấy có chút khó hiểu

"Bọn họ sợ tôi đến vậy à?"

Na Jaemin đặt khay đồ ăn lên bàn rồi ngồi xuống, "Chỉ là rất lâu rồi mới thấy cậu xuống căng tin ăn trưa nên bọn họ có chút không quen thôi. Cậu cũng đừng quá bận tâm".

Lee Jeno gật đầu, nhanh chóng cho một thìa cơm vào miệng.

"Phải rồi, chuyện khi nãy cậu không trả lời có nghĩa là đồng ý rồi phải không? Tốt đó, tôi sẽ tăng lương tháng này gấp đôi cho cậu".

"Tôi nghĩ là không được rồi, Chenle quan trọng với tôi đến nhường nào cậu biết mà".

Lee Jeno mặt mày nhăn nhó, khó chịu vặn nắp hộp sữa

"Hay là để tôi cử trưởng phòng Park đi cùng cậu nha, cậu ấy rất hiểu chuyện lại còn hài hước".

"Nhưng tôi không thích cậu ta, tôi thích cậu, đi cùng cậu mới có chuyện để nói".

Na Jaemin chỉ đành thở dài, để lựa chọn giữa người yêu và sếp thì quả thực khó khăn. Nhưng thực chất trong lòng Na Jaemin vẫn nghiêng về tình hơn, nói thẳng ra thì có chút vô trách nhiệm nhưng sự thật thì mất lòng mà.

"Thôi được rồi, tôi cũng không làm khó cậu nữa. Cậu cứ thong thả cùng Zhong Chenle ăn bữa tối đi, tôi đành đến New York một mình vậy".

"Hình như có ai nhắn tin cho cậu thì phải".

Lee Jeno nghe vậy thì lấy điện thoại từ trong túi đặt lên bàn, vừa nhìn thấy dòng tin nhắn đã vội vàng muốn chạy trốn.

[Haechan: Tối nay tụi mình cùng ăn tối nhé, tại nhà hàng Samjeong em đã đặt bàn rồi.]

Thấy Lee Jeno chỉ xem mà không trả lời lại, Lee Haechan có chút khẩn trương bấm gọi luôn cho hắn.

"Jaemin, cậu nghe máy giúp tôi đi, nói tôi không có ở đây là được".

Na Jaemin bị Lee Jeno dúi điện thoại vào tay, chỉ đành bất lực bắt máy hộ hắn

"Sao anh không trả lời?", giọng nói trách móc của Lee Haechan vang lên

"Lee Jeno hiện tại không có ở đây, cậu cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ nói lại với cậu ấy giúp cậu".

"Vậy giúp tôi nói với anh ấy, tối nay đến nhà hàng Samjeong lúc bảy giờ".

Lee Jeno ngồi ở phía đối diện khẩn trương huơ chân múa tay loạn xạ, Na Jaemin vừa nhìn là hiểu ý ngay

"Tối nay cậu ấy có một cuộc họp rất quan trọng, chắc là không tiện đi ăn cùng cậu được rồi".

"Vậy thì ngày mai, ngày mai tôi rảnh cả ngày, nói anh ấy giờ nào cũng được".

Na Jaemin vội vàng đáp, "Tiếc quá, ngày mai cậu ấy lại kín lịch rồi."

Lee Haechan nhất quyết không bỏ cuộc, "Vậy thì hôm sau nữa, tôi chụp hình tạp chí xong sẽ đến công ty anh ấy".

"Lại tiếc quá đi mất, hôm đó cậu ấy có chuyến công tác ở vùng ngoại ô, không thể có mặt ở công ty để gặp cậu được".

"Vậy thì, Na Jaemin cậu cũng biến luôn đi".

Lee Haechan bực bội nhấn tắt máy, miệng thầm chửi mắng một phen.

Tưởng Lee Haechan là trẻ con dễ lừa chắc. Con người Lee Jeno thế nào, tính cách ra sao, ăn cơm dùng tay trái hay tay phải Lee Haechan  cậu đây tự tin mình hiểu rõ hơn ai hết, không đứng nhất thì cũng đứng nhì. Đối với Lee Jeno, điện thoại như một vật bất ly thân chưa bao giờ tách hắn dù chỉ một giây, thậm chí đến một người đầu ấp tay gối hai năm như cậu còn chưa có cơ hội động vào thì huống hồ là để người khác bắt máy giùm. Nếu đã không muốn gặp thì cứ nói thẳng với cậu, hà cớ gì lại đi bày biện đủ thứ lý do như vậy. Đúng là tức điên thật mà.

"Na Jaemin, Lee Jeno hai người dám thông đồng với nhau để nói dối tôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro