Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Haechan ngồi ở bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của mình trong gương thật là không thể hiểu nổi. Trợ lý đứng phía sau chỉnh trang lại tóc tai cho cậu xong xuôi thì rời đi, cũng đã đến giờ Haechan phải ra chụp tiếp bộ ảnh khi nãy.

Hôm nay, cậu vinh dự được xuất hiện trên bìa một tạp chí nổi tiếng, nhưng cậu lại không hiểu nổi gương mặt mình từ lúc bắt đầu làm việc cho đến bây giờ sao cứ không ngừng cau có.

Zhong Chenle khéo léo nhắc nhở cậu, "Anh Haechan, tập trung một chút".

Lee Haechan cố hết sức lấy lại trạng thái bình tĩnh, cậu hít thật sâu nghĩ về tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, sau đó thở ra một hơi nặng nề xem như đã đem toàn bộ chúng trút đi hết.

"Tiếp tục thôi".

Lee Haechan tạo đủ thứ kiểu dáng ở trước ống kính máy quay liền nhận được vô số lời khen ngợi từ các nhiếp ảnh lẫn mọi người đang có mặt ở đấy.

"Anh Haechan, hôm nay em thấy anh trông rất thiếu sức sống. Anh mệt lắm sao, để em xếp lịch nghỉ cho anh".

Lee Haechan vội khua tay, "Không cần đâu, anh chỉ hơi đau đầu một chút".

Lee Haechan trộm thở dài, nhìn xuống những dòng tin nhắn đã được gửi đi, thắc mắc hắn làm sao có thể bận tới mức cả ngày cũng không thèm xem tin nhắn của cậu.

"Chenle à, hôm trước anh đã tỏ tình với Jeno đó".

Zhong Chenle thấy cậu nói như vậy liền đem điện thoại cất vô túi, sau đó tò mò ngồi ngay ngắn nghe cậu nói tiếp, "Anh đã nói thế nào?"

Lee Haechan nhớ lại ngày hôm đó, tường thuật lại mọi chuyện, "Lúc đó, anh đã nói rằng từ bây giờ anh sẽ chính thức theo đuổi Jeno. Nhưng mà, dạo gần đây hình như lịch trình của anh ấy rất bận, anh vẫn chưa thể hẹn gặp mặt để tạo bất ngờ cho anh ấy".

Zhong Chenle đột nhiên nhớ ra một việc, "Nghe anh Jaemin nói cuối tuần này anh Jeno sẽ đến New York nghỉ dưỡng một mình đó".

Lee Haechan có chút ngạc nhiên, "Sao? Không phải Jaemin đã nói với anh rằng cuối tuần này Lee Jeno bận đi công tác ở ngoại ô sao?"

Zhong Chenle tưởng mình nhớ nhầm, liền đem điện thoại ra xem lại tin nhắn của cả hai. Mới chợt phát hiện bên dưới dòng tin nhắn "Lee Jeno cuối tuần này sẽ đi nghỉ dưỡng ở New York một mình, vậy nên anh có thể đến nhà em vài hôm rồi." Chính là một dòng tin nhắn khác "Em đừng nói chuyện này cho Haechan biết nhé, Jeno nhờ anh nói dối rằng cậu ấy phải đi ngoại ô công tác."

Tiêu đời rồi.

Nhìn thấy Zhong Chenle ậm ừ không rõ, Lee Haechan cũng có chút hiểu ra, "Được rồi, bỏ trống lịch cho anh cuối tuần này và vài ngày sau nữa, xem như cho em nghỉ xả hơi vì vừa cho anh biết một thông tin hữu ích".

Zhong Chenle chỉ đành thống khổ gật đầu một cái, nghe tin được nghỉ ngơi vài hôm nhưng sao lại chẳng thấy vui tí nào vậy nè.

***

"Dự án lần này thế nào rồi?"

Na Jaemin xem lại thống kê, vừa đi vừa nói, "Tiến hành rất tốt, có điều tiến độ của phòng một vẫn còn chậm, tôi nghĩ nên thay thế một vài nhân lực mới".

"Cứ làm theo ý cậu, sau khi hoàn thành xong khoan hẵng tung ra thị trường, tôi sẽ bàn lại với chủ tịch về việc tìm người quảng bá sản phẩm".

Dứt lời, cả hai vừa vặn dừng bước trước phòng của chủ tịch, Na Jaemin nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhâm nhi trà thảo mộc, vừa nhìn thấy hai người bọn họ liền không khỏi vui mừng.

"Jaemin, lâu lắm rồi không gặp con".

Na Jaemin mỉm cười, lễ phép cúi đầu, "Dạ, đúng là rất lâu rồi".

"Hôm nào chúng ta cùng đi ăn một bữa đi, bác ở bên đó có rất nhiều chuyện muốn nói, bây giờ về rồi nhất định phải nói cho đã. Nào, mau mau ngồi đi".

Ông Lee trước giờ luôn rất thích cách làm việc của Na Jaemin, tỉ mỉ từng tí một. Mỗi lần tán gẫu với Jaemin chuyện gì đó, cậu đều đáp lại rất tinh tế khiến cho ông vô cùng hài lòng.

"Nếu như Jeno không kết hôn với Lee Haechan có lẽ bác đã tác hợp để hai đứa con..."

"Ba, Jaemin cậu ấy có người yêu rồi, ba đang nói cái gì vậy?", Lee Jeno vội vàng ngăn ông lại.

Ông Lee không cảm thấy khó chịu vì bị cắt ngang mà ngược lại còn khẽ cười, "Tiếc thật. Ba còn nhớ lúc trước hai đứa uống say về rồi ôm nhau thề sống thề chết nhất định phải ở bên cạnh suốt đời. Ba còn giữ video đấy nhé".

Na Jaemin nhớ lại lúc đó, chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ. Bọn họ uống rượu say bí tỉ, hành động không tự chủ được là chuyện đương nhiên. Có điều, chuyện xấu hôm đó còn bị quay lại, đúng là nhục chết đi mà.

"Jeno, không phải cậu nói tính bàn chuyện gì sao?"

Lee Jeno còn đang ngồi ngơ ngác nhớ lại sự tích của đoạn video đó thì bị Na Jaemiin đánh nhẹ vào vai một cái, chợt giật mình, "À, phải, phải rồi, chuyện để Lee Haechan quảng bá sản phẩm, ba thấy sao?"

Ông Lee hơi nghiêng người, không vui vẻ gì lên tiếng

"Có chắc cậu ấy làm được không?"

Lee Jeno đến giờ vẫn không thể hiểu, ông Lee hà cớ gì lại có ác cảm với Lee Haechan như vậy.

"Haechan em ấy rất giỏi, đương nhiên sẽ làm tốt chuyện này, vậy nên con mới tin tưởng mà đề cử em ấy nhiều lần như vậy".

Lúc ông Lee ở nước ngoài, Lee Jeno đã nhiều lần gửi đơn xin phép ông về việc để Lee Haechan làm đại diện thương hiệu cho công ty nhưng hầu như đều nhận lại ý kiến phản bác không có lý do cụ thể. Nay hắn đích thân gặp mặt để nói, xem ông Lee không có cách nào để nói từ chối.

"Ba sẽ xem xét lại về chuyện này, trước hết thì đi ăn cái đã".

Na Jaemin khẽ cười, mang điện thoại từ trong túi áo ra, "Con đặt bàn rồi, chúng ta đi thôi".

Cả ba rời khỏi phòng làm việc, hai người bọn họ để ông Lee đi trước một đoạn. Na Jaemin nhìn thấy sắc mặt của Lee Jeno có chút ủ rũ, liền vỗ vai hắn trấn an.

"Bác ấy chắc chắn sẽ đồng ý mà, Lee Haechan của cậu tài năng như vậy, bác ấy mà bỏ lỡ quả thực rất tiếc".

Lee Jeno lúc này mới ngẩng đầu, trộm thở dài, "Tôi không nghĩ về chuyện này".

Na Jaemin thắc mắc, "Còn có chuyện gì khiến cậu bận tâm sao?"

"Tôi không hiểu nữa, lúc thì cảm giác rất muốn tránh mặt Lee Haechan, lúc lại thấy rất may mắn khi có được em ấy".

"Cậu thích cậu ấy lại rồi sao?"

Lee Jeno miệng nhanh hơn não, vội vàng phản đối, "Đương nhiên là không".

"Nếu như không thích vậy thì cậu đừng nghĩ nữa".

Lee Jeno im lặng bước đi, nếu việc ngưng nghĩ về Lee Haechan có thể dễ dàng như vậy, hắn có lẽ đã không khổ sở đến thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro