Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Haechan, lúc anh đi em đã nhớ anh rất nhiều đó", Zhong Chenle nắm lấy một cánh tay Lee Haechan, đôi mắt long lanh nhìn cậu chớp chớp, gương mặt vô cùng khả ái.

Lee Haechan khẽ cười, biết rõ ý đồ xấu trong đôi mắt này, từ sau lưng đem ra mấy túi quà to đùng đặt lên bàn tròn lớn.

"Đây là quà của em, còn có quà cho cả Na Jaemin".

Zhong Chenle thoáng chốc mắt như phát sáng, mân mê mấy túi đồ đắt tiền ở trong tay, sung sướng bật ngón cái, "Chỉ có anh Haechan là chu đáo nhất, mùi nước hoa này em siêu thích luôn đấy".

Lee Haechan hất cằm, "Quà bù đắp cho sự nhớ nhung của em".

Zhong Chenle loay hoay xem đống đồ ở trong túi, vừa xem vừa nói, "Phải rồi, anh với anh Jeno tiến triển đến đâu rồi?"

Nói đến đây, Lee Haechan chống cằm, suy nghĩ một lúc rất lâu, bọn họ rốt cuộc là đã tiến triển đến giai đoạn nào rồi? Chung quy lại, chỉ có cậu là đang theo đuổi hắn, còn tình cảm của hắn vốn lại rất mập mờ, không hề rõ. Cuối cùng, cũng chỉ có thể sầu não thở dài.

"Anh ấy rất đáng ghét".

Zhong Chenle hơi nghiêng đầu, thắc mắc hỏi, "Sao thế?"

Lee Haechan vừa định nói gì đó, gương mặt trông rất ủy khuất, Chenle lại đột nhiên ngắt lời cậu, "Anh Haechan, phía sau".

Lee Haechan ngây ra, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông lịch lãm đang từng bước tiến về phía cậu, gương mặt ấy so với mọi ngày có chút khác biệt, không nhìn ra vẻ kiêu ngạo vốn có.

"Có chuyện gì?", Haechan bực dọc, hỏi.

Lee Jeno biết cậu còn giận, liền hạ giọng, "Đến đón em tan làm".

Ánh mắt cậu lơ đãng, rõ ràng là ngày trước còn thẳng thừng từ chối mình, hiện tại lại ở trước mặt mình giở trò thao túng tâm lý, Haechan không dễ bị mắc bẫy.

Zhong Chenle nhìn ra được hoàn cảnh của họ, liền xin phép đứng dậy rời đi.

Lee Jeno đợi Zhong Chenle đi xa một đoạn mới chậm rãi bước đến chỗ cậu đang ngồi, đem túi sưởi đưa đến trước mặt cậu.

"Sợ em lạnh"

Lee Haechan chu môi, liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới phát hiện trên tay hắn đang đeo chiếc vòng tay mà cậu được nhãn hàng tặng.

Lee Haechan bất ngờ nắm lấy cổ tay hắn, "Em nhớ lúc đó em đâu có tặng anh".

Lee Jeno ngồi xuống bên cạnh, "Lúc em ngủ, tôi thấy nó rơi ra từ túi em".

Thấy Lee Haechan không đáp, hắn nói tiếp, "Rất hợp đúng không?"

Lee Jeno giơ tay lên không trung, lắc lắc cổ tay qua lại trước mắt cậu. Lee Haechan ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, bị hành động của hắn làm cho bật cười thành tiếng, vô thức đánh khẽ lên đầu hắn một cái, "Trông ngốc quá".

Lee Jeno cũng mỉm cười, đem túi sưởi đặt trong lòng bàn tay cậu, sau đó đem tay cậu đặt vào lòng bàn tay mình.

"Chúng ta về thôi".

Lee Haechan ngây ngốc nhìn hắn, cả cơ thể mơ hồ không hề nhúc nhích, khóe miệng có chút nâng lên. Trong gang tấc, cậu đã bị một màn trước mặt làm cho điên đảo thần sắc.

Lee Jeno hơi nghiêng đầu, giọng nói ôn nhu hỏi, "Nếu em chưa muốn về, vậy chúng ta đi đâu đó cũng được".

Lee Haechan thu mình lại, cảm giác rất rõ ràng từng nhành hoa đang nở rộ trong lòng mình nhưng cậu vẫn không dám tin, giận hờn đánh lên ngực hắn một cái

"Anh bị điên à?"

Lee Jeno ôm ngực, hơi thở có chút mạnh, "Đau quá".

Lee Haechan tưởng mình đánh quá trớn, liền cúi người vội vàng muốn xem hắn có sao không

"Xin - xin lỗi...".

Lee Jeno chậc lưỡi một cái, ngẩng đầu hôn lên môi cậu.

Thế đấy.

Lee Haechan lại một lần nữa vì hắn mà đứng hình tại chỗ, không thể giấu nổi ý cười trên khuôn mặt, đành ngại ngùng mắng hắn một câu

"Đúng là lưu manh".

Lee Jeno nắm tay cậu cùng nhau đi đến chỗ xe đang đỗ, thời tiết vốn đã dịu đi rất nhiều nhưng Lee Haechan vẫn thích than lạnh khi ở bên cạnh hắn, bởi vì bàn tay Jeno đơn thuần rất ấm áp.

Lee Haechan ngồi ở trong xe, không tin vào mắt mình, liên tục hỏi hắn

"Mê em rồi sao?"

Lee Jeno đem điều hòa trong xe bật lên, "Em đừng nhìn như thế nữa, tôi không lái xe được".

Lee Jeno càng cấm, Leee Haechan lại càng làm. Cậu chống một tay lên cằm, chăm chú nhìn hắn.

"Đẹp trai ghê, em muốn nhìn".

Lee Jeno xoay vô lăng, khẽ cười, "Đẹp lắm hả?"

Lee Haechan gật đầu lia lịa, "Vô cùng đẹp trai".

Lúc cả hai về đến nhà, trời bên ngoài đã tối, Lee Haechan mệt mỏi vươn vai, thở ra một hơi thoải mái, hít hà mùi hương mới trong nhà Lee Jeno.

"Anh vừa đổi tinh dầu sao?"

Lee Haechan đứng trước máy phun sương, gương mặt thư giãn. Lee Jeno đem giày đặt lên kệ, vắt áo khoác trên ghế da, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu.

"Lúc ở New York nhìn thấy em rất thích".

Lee Haechan ngẩng đầu, nhìn hắn mỉm cười. Vốn dĩ hắn lúc nào cũng để ý đến cậu, từng li từng tí một, chỉ là hắn không muốn thừa nhận. Lee Jeno bất giác bị nụ cười xinh đẹp ấy làm cho dao động, rất muốn đáp lại, nhưng hắn sợ cậu sẽ phát hiện là hắn vô cùng thích hành động này của cậu.

"Em lên phòng tắm trước đi, tôi nấu món gì đó cho em".

Dứt liền Lee Jeno định rời đi, Lee Haechan liền nắm lấy cổ tay hắn giữ lại, "Em không đói".

Hắn đành thuận theo ý cậu mà lên phòng. Một lúc sau, Lee Jeno đã tắm xong trước đó, trôi qua ba mươi phút hắn vẫn còn đợi Lee Haechan đang chìm đắm bên trong.

"Em tắm nhanh một chút".

Lee Haechan tắt vòi nước, nói vọng lại, "Vậy anh vào tắm cho em đi".

Lee Jeno ngớ người, tưởng cậu nói thật, "Đợi một chút".

Tay chân hắn quýnh quáng lục tìm đồ ngủ cho cậu, đứng trước cửa phòng tắm cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Mặc dù đã cùng cậu quấn quýt như thế, thân thể của cậu hắn vốn đã thừa lúc cậu ngủ say mà nhìn mọi ngóc ngách. Chỉ là những lần trước đó, hắn không hề cảm nhận được xúc cảm nồng nhiệt giữa cả hai. Nhưng hiện tại, hắn lại vì một câu nói vô tình của cậu mà trái tim rộn ràng khao khát, tựa như muốn thoát khỏi lồng ngực hắn lao ra ngoài.

Đoạn hắn vươn tay mở cửa, Lee Haechan cũng đã xong xuôi. Hơi nước bốc lên nghi ngút, Lee Haechan khẽ cười, gương mặt hắn sao lại đỏ đến như vậy.

"Anh nghĩ gì thế? Tưởng thật à?"

Lee Jeno vội vàng lảng tránh, "Không có, không nghĩ gì cả".

Đêm muộn, bên ngoài trời đổ một trận mưa lớn. Nước mưa bám lên cửa kính trong suốt, tựa như giọt nước mắt của nam nhân rơi xuống.

"Ngày mai em không đi làm đâu."

Lee Jeno để một cánh tay của mình vươn ra, gối đầu cho cậu, "Em mệt hả?"

Lee Haechan ôm lấy thân thể hắn rất chặt, "Em muốn ở bên anh".

Lee Jeno xoa lên mái đầu nhỏ, cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc.

"Chiều mai lại đến đón em".

Lee Haechan nép thật sâu vào lồng ngực đang phập phồng lên xuống, chạm khẽ nơi trái tim của hắn đang đập đều đặn.

"Sẽ nhớ anh lắm đó".

"Tôi cũng sẽ rất nhớ em".

Lee Haechan vòng tay ôm lấy tấm lưng của Lee Jeno, mới đó mà đã nhắm mắt ngủ say. Hắn nhẹ nhàng để đầu cậu tựa lên gối, chăm chú ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh của cậu.

Từng đường nét ấy sớm đã khắc sâu vào tâm trí hắn, hoàn toàn không thể dứt ra được. Hắn giờ đây đã thừa nhận mình yêu Lee Haechan, vốn cũng đã nhận được câu trả lời cho những thắc mắc bấy lâu nay của hắn. Khuôn mặt này, dáng người này, trái tim này Lee Jeno nguyện toàn tâm toàn ý dùng cả đời này để bảo vệ, nhất định sẽ không bao giờ buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro