Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn nơi Gangnam xinh đẹp mê người, xung quanh các khu nhà bậc nhất của Seoul đã bắt đầu sáng đèn. Xe dừng trước một ngôi nhà to lớn, Lee Jeno chỉnh trang lại y phục chậm rãi bấm chuông.

Lee Haechan đang bận tắm rửa, vừa nghe thấy tiếng chuông liền tùy tiện lấy bừa áo tắm khoác vào rồi chạy ra cửa sổ cúi đầu ngó xuống. Nhìn thấy người đàn ông đứng đó là Lee Jeno, cậu liền không do dự chạy ra mở cửa, một chút cũng không muốn để hắn chờ đợi mình.

"Mới một đêm không gặp mà đã nhớ em rồi sao?"

Lee Haechan cả người mềm nhũn dựa lên cửa, ánh mắt long lanh chớp chớp. Đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, vừa nhìn xuống người mình liền nhận ra, sau đó ngại ngùng nấp sau cánh cửa gỗ, chỉ ló mỗi đầu ra nhìn hắn.

Lee Jeno nhìn thấy một bên cánh tay cậu khẽ run lên, thầm cười trong lòng

"Vào nhà rồi nói"

Bên trong nhà vẫn chưa bật đèn hay điều hoà, Jeno cởi áo vest của mình ra rồi quấn lên người Haechan, nhẹ nhàng cốc lên đầu cậu một cái.

"Em ngốc quá".

Haechan ai oán xoa đầu, "Anh giỏi nhất là mắng em ngốc".

Lee Jeno xoay người, bật đèn.

"Ai bảo em ngốc quá, không mắng không chịu được", Lee Jeno vừa nói, vừa cúi người dọn dẹp đống đồ ăn vặt trên bàn của cậu.

Lee Haechan chỉ đành liếc xéo hắn một cái, hậm hực đi lên phòng thay quần áo. Lúc cậu ở đầu giường sấy tóc, Lee Jeno đã dọn dẹp xong đống bừa bộn của cậu, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống.

"Phải rồi, chút nữa tôi đưa em đến nhà hàng một chuyến, hôm nay có tiệc".

Lee Haechan tròn mắt, đem máy sấy tắt đi, "Tiệc gì thế? Sao không nói trước cho em biết?"

Lee Jeno tựa người về phía sau, tay trái vỗ vỗ lên đùi Lee Haechan mấy cái, sau đó thuận thế lại miết một đường dài.

"Vừa mới nghe ba nói thôi, nên không thể thông báo trước cho em".

Dứt lời, hắn quay đầu, nhón người hôn lên má cậu một cái, tay trái không yên phận khẽ nhéo đùi cậu, Haechan chỉ có thể đau đớn kêu lên.

Jeno khẽ cười, "Em mau đi thay đồ đi, em mặc ngắn thế này tính dụ ai à?"

Haechan bỏ mặc hắn đứng dậy, phụng phịu đi đến tủ quần áo, "Chỉ dụ được mấy tên háo sắc như anh".

Đột nhiên, từ phía sau lưng cậu bị cả cơ thể hắn ôm lấy. Lee Jeno siết thật chặt vòng tay của mình, không để Lee Haechan có đường chạy thoát.

"Em nói ai háo sắc?"

Lee Haechan bị hắn dí sát như thế thì có chút ngại, vui vẻ mỉm cười đẩy hắn ra, "Tránh ra đồ háo sắc".

"Cho em chết".

Lee Jeno cúi đầu hôn thật mạnh vào cổ cậu, phút chốc đã hằn lên một vết đỏ ửng. Lee Haechan vội gỡ bàn tay của hắn đang đặt trên eo mình xuống, bị hắn kích thích làm cho khuôn miệng không ngớt cười, cậu xoay người quay lại đối diện nhìn hắn.

"Dừng lại đi mà, em không nói anh háo sắc nữa."

Lee Jeno lúc này mới dừng lại, nét hạnh phúc trên mi mắt vẫn chưa kịp tan đi. Hắn vươn tay chạm khẽ lên vết hôn còn nóng hổi, "Thế này báo chí thấy có ảnh hưởng đến em không?"

Lee Haechan thuận tay sờ lên cổ, cậu đứng trước gương nhìn nó một hồi lâu, có chút lo lắng, đành dùng kem nền che đi, "Không sao, em xong rồi, chúng ta đi thôi".

***

Lúc cả hai đến nơi, tiệc cũng chỉ vừa mới bắt đầu. Nhà hàng xa hoa rộng lớn chào đón rất nhiều doanh nhân thành đạt, báo chí cũng đến đây chụp được vô số ảnh đắt giá.

Nhà hàng được bày trí rất đẹp, theo phong cách châu Âu sang trọng. Ánh đèn bắt mắt treo ở phía trước phản chiếu lên đài phun nước to lớn đặt ở giữa lòng trung tâm. Người qua đường cũng phải chợt dừng lại cảm thán bởi sự phô trương này.

Lee Jeno lịch lãm bước xuống, sánh vai cùng Lee Haechan tiến về phía trước. Nhìn thấy cánh nhà báo đang chụp vội chụp vàng bọn họ, Lee Haechan liền đem cánh tay mình khoác lên cánh tay hắn. Phút chốc, hai viên kim cương trên nhẫn cưới của cả hai đã toả ra hào quang sáng rực, tất cả đều thu hết vào trong từng bức ảnh.

Bước vào bên trong nhà hàng, Lee Haechan bị khung cảnh nơi đây làm cho có chút choáng ngợp, quả thực vô cùng rộng lớn.

"Lee Haechan, cậu cũng đến sao?".

Cánh tay người đàn ông giương cao nắm lấy cánh tay người đối diện. Người này là đồng nghiệp của cậu, cũng có chút thân thiết. Lee Haechan biết anh ta sắp sửa sẽ hỏi thêm gì đó liền nhanh chóng đáp.

"Tôi đến dự tiệc cùng ông xã của tôi".

Lời anh nói vừa dứt, Lee Jeno đã không giấu nổi hạnh phúc, cúi đầu cười trộm. Đây là lần đầu tiên cậu gọi hắn như vậy, chỉ hai chữ "ông xã" vang lên đã khiến tâm can hắn dậy sóng. Chẳng trách, hắn lại càng yêu Haechan ngày một nhiều hơn.

Lee Haechan không nói chuyện cùng người đàn ông ấy nhiều, tay trong tay cùng Lee Jeno dạo quanh nhà hàng một chút. Rời đi được một lúc không lâu, Lee Jeno liền nắm lấy bàn tay cậu, ôn nhu nhìn cậu nói.

"Ông xã nhỏ nhớ đừng buông tay".

Lee Haechan mím môi, đúng thật là biết trêu đùa lòng người mà.

Có đôi lúc cậu thật muốn đem người đàn ông này thu nhỏ lại, cẩn thận cất vào trong ngực trái, đóng cửa, vĩnh viễn không để hắn thoát ra.

Đúng là khi trước cậu quá ngốc, để hai năm bên cạnh hắn trôi qua một cách lãng phí như vậy, nhất định quãng thời gian sau này sẽ bù đắp cho hắn thật nhiều.

Ở góc khuất ít máy ảnh nhất, Lee Haechan tiến đến hôn hắn một cái. Lee Jeno ngại ngùng đưa tay chạm lên môi mình, điệu bộ vô cùng ngốc.

Hai người bọn họ vui vẻ nhìn đối phương, chỉ có thể vừa nhìn liền phì cười. Trong mắt nhau, hằn lên vô số tia sáng mang tên hạnh phúc.

Lee Jeno vừa ngẩng đầu, khuôn miệng vẫn vấn vương nụ cười ấy. Nhưng đột nhiên lại bị một lực lớn ôm lấy khiến hắn không định hình được mà lúng túng

"Anh Jeno, lâu rồi không gặp".

Lee Haechan thoáng chốc nghệch mặt, nụ cười cũng dần tắt. Nhìn đôi nam nữ trước mắt lại thấy vừa vướng víu vừa khó chịu. Nhìn lại bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình, cậu tức đến xì khói.

Lee Jeno rõ ràng mới năm phút trước còn bảo cậu tuyệt đối đừng buông tay, năm phút sau, đã ôm lấy người phụ nữ khác.

Lee Haechan từ ngơ ngác chuyển sang tức giận, thầm chửi rủa một tiếng từ tận đáy lòng mình

Mẹ kiếp, dám ôm chồng ông à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro