Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thôi được rồi, được rồi. Anh Haechan, anh uống nhiều lắm rồi", Zhong Chenle đem rượu trên tay cậu đặt xuống. Lee Haechan đã nhắn tin kêu Chenle phải lập tức mua rượu đem qua, cậu còn nói, cậu muốn uống thật nhiều, thật nhiều để rượu đắng có thể làm cho cậu quên đi nỗi đau này.

"Không được, anh phải uống tiếp".

Lee Haechan cay đắng nuốt từng ngụm rượu xuống dạ dày. Chất kích thích khiến ruột gan cậu nóng như lửa đốt, hơi nóng bốc lên trái tim như thiêu đốt cả tâm trí cậu.

"Em nói xem, anh và cô ta ai đẹp hơn?"

"Anh", Zhong Chenle vừa nói, vừa khổ sở đem rượu trên tay cậu lấy xuống

"Ai tài năng hơn?"

"Cũng là anh".

"Ai nhiều tiền hơn?"

"Đương nhiên là anh".

"Ai được Lee Jeno quan tâm hơn?"

"Chắc chắn là anh. Anh là nhất, cái gì cũng nhất, cô ta không sánh bằng anh".

Lee Haechan nghe được câu trả lời thì hài lòng cười ngốc nghếch. Bởi vì uống quá nhiều rượu nên có chút say, đầu óc lảo đảo, đột nhiên lại đứng dậy hất chân đá văng mấy chai rượu ra xa. Sau đó lại cúi người, lay lay cánh tay Zhong Chenle.

"Đi, mau đưa anh đi gặp Jeno".

Chenle bực dọc ấn Haechan xuống, "Không được, anh chắc chắn sẽ hối hận".

Rượu dần ngấm vào cơ thể, khiến Haechan tùy hứng vung tay lung tung, "Nhanh đi mà, anh nhớ Jeno chết đi được".

Chenle vội lắc đầu, khổ sở dìu cả người cậu lên giường lớn.

Haechan không yên lặng được quá mười giây, đã đứng lên tự ý đi xuống nhà, "Vậy thì anh sẽ tự mình lái xe đến nhà Jeno".

***
Mười một giờ đêm, nhà Lee Jeno vang lên tiếng chuông inh ỏi, hắn nghi hoặc chậm rãi đi xuống nhà mở cửa.

Chỉ thấy cả người Lee Haechan say xỉn dựa lên người Zhong Chenle, gương mặt Zhong Chenle não nề nhìn hắn, vừa thấy hắn đến gần liền nhanh chóng đem cả người Lee Haechan đẩy về phía trước. Jeno ôm lấy Haechan vào lòng, tròn mắt nhìn Chenle.

"Anh ấy say và nhất quyết đòi đi đến gặp anh".

Haechan lúc này trong lòng hắn không ngừng náo loạn, "Đúng, đúng, say là muốn gặp anh. Anh chưa say mà, chưa say".

Lee Jeno dìu lấy cậu, để đầu cậu tựa lên vai mình.

"Sao Haechan lại uống nhiều rượu thế?"

"Là tin tức của anh với cô Lim".

Lee Jeno vừa nghe qua đã hiểu, chỉ là có hơi thắc mắc tại sao ở bãi đổ xe của công ty mà lại có phóng viên.

Hắn cũng không mấy bận tâm, sớm sẽ nhờ Na Jaemin nhanh đem tin tức này lắng xuống. Hiện tại, phải lo cho Haechan trước đã.

Vào đến nhà, hắn nhẹ nhàng đặt cả người cậu lên giường lớn. Lúc hắn chuẩn bị đi pha nước chanh cho cậu, Haechan lại đột ngột nắm lấy gấu áo hắn, vẻ mặt quá đỗi dẫn dụ.

"Đừng đi mà, em không thể thiếu anh đâu".

Lee Jeno vươn vai, xoa đầu cậu, "Ngoan, anh đi pha nước chanh cho em".

Lee Haechan cư nhiên không chịu, "Hôn em đi, em muốn hôn".

Lee Jeno không kịp né tránh, Lee Haechan đã nhanh chóng một bước câu lấy cổ hắn, đem hắn áp xuống giường lớn mà hôn say đắm.

Lee Jeno phút chốc cũng thuận theo cậu, một tay hắn ôm lấy eo nhỏ của cậu kéo sát lại gần mình. Lee Haechan bởi vì men rượu trong người, cùng với động tác vừa rồi của hắn khiến cho chỗ đó có chút căng cứng, vừa nóng, vừa khó chịu không có lối nào thoát ra.

Bàn tay Lee Haechan vô thức đặt xuống hông hắn, dần dần tiến xuống xa hơn. Lee Jeno lần này lại có phản ứng, tự chủ được mà buông ra.

Lee Haechan hụt hẫng, khóc òa lên

"Anh không thương em gì cả".

Lee Jeno cố gắng không mềm lòng, hắn cũng rất muốn tiến đến nhưng rõ ràng là hắn vừa có ý nghĩ trong sáng với cậu chỉ mới vài hôm thôi, nhưng nay lại vượt qua ranh giới ấy nhanh như vậy. Nếu chuyện này để người khác mà biết được nhất định sẽ cười nhạo hắn, chưa kể nếu phát sinh chuyện này với Lee Haechan lúc cậu đang không tỉnh táo thì hắn chẳng khác nào một thằng đàn ông bỉ ổi, lợi dụng.

"Jeno chẳng thương em gì hết", Lee Haechan vừa nói, vừa dụi đầu vào cánh tay hắn. Nếu như hắn đặt máy quay lại, để hôm sau cho cậu xem được cảnh này chắc chắn sẽ xấu hổ vô cùng.

"Anh thương em mà, Haechanie ngủ đi, đừng quậy nữa".

Lee Haechan lại không yên phận, đem bàn tay mình mò xuống, ám muội nhìn hắn.

"Chúng ta..."

Lee Jeno nhanh chóng chặn miệng cậu bằng một nụ hôn. Đầu lưỡi cậu vừa chạm vào môi hắn tựa hồ như đem cả người hắn nung trên lò lửa, rất nóng, rất bức bối.

Ba mươi phút sau đó, chỉ thấy hắn nằm trên giường cố gắng hít thở. Bên cạnh, Lee Haechan đang ai oán kêu lên

"Khó chịu quá".

Cả người cậu bị chăn quấn chặt đến không thở nổi, hai cánh tay cũng bị người đàn ông này tàn nhẫn đem bỏ vào trong chăn mà quấn lại.

Chẳng trách, là cậu ép hắn trước.

Lee Jeno mặc dù rất muốn bởi vì khi say Haechan rất câu dẫn, luôn dùng mấy lời ngọt ngào kéo hắn ngây ngốc rơi xuống vực sâu. Nhưng nếu như bây giờ hắn làm gì cậu, sáng hôm sau e là sẽ không có sức cùng cậu vui chơi.

"Jeno à".

Phải mất rất lâu sau đó, Lee Jeno mới thôi không còn nghe cậu nói nữa. Đến khi cậu đã ngủ say, hắn mới đem chăn tháo ra. Lee Haechan lúc này đã mê man ngủ, tay chân quơ lung tung, Lee Jeno thấy cậu khổ sở tìm mình trong giấc mộng, hắn mới thuận thế kéo cậu xích lại, ôm trọn Haechan trong lòng mình.

Một lần nữa, hơi thở ấy lại làm dục vọng hắn sôi sục lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro