Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đúng thật là không đợi chờ một ai cả, nó cứ theo guồng quay cuộc sống mà điên cuồng trôi qua một cách bình lặng, bình lặng đến mức khiến cõi lòng người tê tái.

Mới đó mà đã là một tháng, scandal đã được Lee Haechan lên bài đính chính, đồng thời Kang Dong-hyun cũng phải chịu hình phạt thỏa đáng. Na Jaemin và Zhong Chenle cũng chọn ngày lành để kết hôn, buổi tiệc diễn ra vô cùng long trọng.

"Chúc mừng hai người nhé, tôi chỉ đợi có ngày này thôi đấy".

Lee Haechan đem ly rượu trên tay cụng vào ly của Zhong Chenle.

Tàn tiệc, Haechan ở lại phụ giúp cả hai dọn dẹp mọi thứ. Sau khi Chenle thay xong quần áo thoải mái, trở ra liền nhìn thấy bóng lưng tất bật của cậu, lại cảm thấy thật buồn.

"Anh Haechan à, cũng trễ rồi anh cầm bánh ngọt về đi, để cái này bọn em dọn cho".

Haechan ngẩng đầu, nhận lấy bánh ngọt từ tay Chenle.

"Vậy anh về trước nhé, em nhất định phải thật hạnh phúc đó".

Chenle vẫy tay mỉm cười, nhìn dáng người mảnh khảnh ấy cô độc rời đi.

Một tháng trôi đi, Haechan quanh quẩn chỉ có một thân một mình trong ngôi nhà rộng lớn. Trái tim sớm đã nguội lạnh chẳng còn chút sức sống nào.

Haechan đem bánh ngọt đặt lên bàn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của người đàn ông.

"Hôm nay, Jaemin và Chenle đã kết hôn đó, em còn nhớ ngày nào em còn nai lưng nài nỉ em ấy mau kết hôn đi, nhưng em ấy nói rằng em ấy cảm thấy chưa đến lúc. Thoắt một cái, đã đến ngày này rồi".

"Lee Jeno, nếu như anh tỉnh dậy, em thề sẽ đánh chết anh, anh nghĩ làm sao mà dám để em một mình đến dự đám cưới kia chứ".

Dứt lời, Haechan đem chăn kéo lên cho hắn, sau đó đứng dậy dọn dẹp giường bệnh. Những ngày qua cậu đã giúp hắn xử lý công việc, bởi vì không có chuyên môn nên cậu phải mất rất lâu để tìm nguồn học hỏi, cho nên hiện tại đã mệt đến rã rời.

"Haechan".

Giọng nói vang lên, Haechan ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh. Không thấy cửa nhúc nhích, cậu mới trở lại tiếp tục công việc dọn dẹp của mình, cho rằng có lẽ mình đã nghe lầm rồi.

Nhưng rồi giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên, Haechan lúc này mới vội quay đầu, xác định xem có phải như cậu nghĩ hay không.

Đến khi nhìn thấy trên khuôn miệng khuất sau ống thở ấy đang mấp máy, nơi cổ họng cậu như nghẹn lại, gấp gáp đi đến bên cạnh hắn.

"Lee Jeno, em không nhìn lầm đúng không, là anh, anh đã gọi tên em đúng không?"

Đôi mắt lâu ngày không mở của người đàn ông khẽ động đậy, Haechan lúc này mới chắc chắn mọi thứ đang diễn ra trước mặt mình. Tức tốc chạy đi gọi bác sĩ, trên gương mặt ngày ngày mang nét u buồn nay đã được thay thế bởi những tia hạnh phúc len lỏi. Bao ngày qua cậu mong mỏi hắn tỉnh lại, cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi.

Rất nhiều người mang quà đến cho Lee Jeno, hắn mới bình phục đã không chịu nằm lại bệnh viện, nằng nặc đòi Lee Haechan đưa hắn về nhà.

"Anh mới khỏe lại thì nghỉ ngơi chút đi, để đó em làm cho".

Lee Haechan cầm lấy chai xịt khuẩn trên tay hắn, ấn vai hắn ngồi xuống, Lee Jeno chỉ có thể bất lực ngồi nhìn cậu bận rộn làm việc nhà.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, "Em quyết định chuyển đến sống cùng anh thật sao?"

Haechan đứng bên cạnh hắn gật đầu. Jeno nhìn ngắm rất lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nắm lấy tay cậu kéo xuống, để cậu ngồi trên đùi mình.

Jeno đem cằm mình đặt trên vai cậu, một tay đặt ở trên đùi, tay còn lại thì vòng ngang hông Haechan.

"Thời gian qua em có nhớ anh không, còn anh thì rất nhớ em".

Haechan ngơ ngẩn nhìn hắn, sau đó đem bình xịt đặt xuống bàn khách, quay đầu đáp lại hắn.

"Anh còn dám hỏi à, chuyện anh để em một mình làm việc trong suốt một tháng qua em còn chưa tính sổ với anh đấy".

Lee Jeno khẽ cười, "Đợi anh khỏe hẳn rồi sẽ cho em tùy hứng phạt".

Lee Haechan hạ mi mắt, chầm chậm luồn tay ra sau áo hắn, chạm vào nơi vết cắt sớm đã thành sẹo

"Anh còn đau không?"

"Đau lắm".

Lee Haechan mím môi, giọng nói Lee Jeno nhỏ xíu vang lên chợt khiến cõi lòng cậu cảm thấy thật tê tái.

"Đây là minh chứng tình yêu anh dành cho em".

Haechan chớp chớp mắt, nâng bàn tay lên xoa mái tóc thơm thơm của hắn.

"Jeno à, em không muốn mất anh thêm một lần nào nữa, thời gian còn lại để em bảo vệ anh, có được không?"

Chuyện lần này xảy ra, giống như một quyền đánh vào tâm lý mỏng manh của cậu. Haechan đã tự hứa với lòng mình, từ nay về sau cậu nhất định sẽ giữ người đàn ông này thật chặt, không bao giờ để chuyện giống như vậy tiếp diễn thêm một lần nào nữa.

***
Buổi tối, bên ngoài một màu đen bao phủ, Haechan đứng ở ban công ngắm nhìn, bầu trời hôm nay đặc biệt nhiều sao hơn mọi ngày.

Jeno từ phía sau ôm lấy cậu, hắn ôn nhu nắm lấy tay cậu, tay trong tay vô cùng ấm áp.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Haechan vẫn duy trì tầm mắt, kí ức xưa cũ chợt hiện về, "Em nhớ hồi đầu tiên, không biết vì sao anh ở trong mắt em chẳng phải là người tốt đẹp gì. Anh đã nói anh không yêu em nhưng lại không muốn em dính líu với người khác, lại còn lúc nào cũng im lặng với em, khiến cho em cảm thấy anh thật đáng ghét", Haechan chợt dừng lại, mỉm cười, "Bây giờ em mới nhận ra, anh của lúc đó không phải là người như vậy, mà là định mệnh sắp đặt anh như vậy. Cũng là định mệnh trói em vào trong lòng bàn tay anh".

Jeno tựa cằm lên vai Haechan, xiết chặt vòng tay hơn nữa, "Em có cảm thấy giữa ngón áp út của hai chúng ta đã được định mệnh kết nối bằng một sợi dây tơ hồng không?"

Haechan nghe vậy, liền nhìn xuống, lại hốt hoảng quay về phía sau, "Chiếc nhẫn của em..."

Chỉ thấy, Lee Jeno nửa chân khụy xuống đất, một tay nâng lên cao, chiếc nhẫn trên bàn tay hắn được ánh trăng nâng niu soi sáng, viên kim cương vẫn y như cũ, luôn toát ra vẻ kiêu sa mà mỹ miều.

"Để không phí công sức định mệnh đã mang em đến cho anh, vậy thì anh sẽ không để cho định mệnh phải thất vọng. Anh sẽ khiến cho em trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới với tất cả những gì mà anh có được, kể cả trái tim nhỏ xíu này, mạng sống này, anh nguyện giao tất cả cho em nắm giữ. Lần kết hôn này coi như không tính, vậy nên Haechan, em có đồng ý lấy anh không?"

Lần đó kết hôn, một câu hứa hẹn bên cạnh nhau cũng không hề có nói chi đến một màn cầu hôn cho ra trò. Hắn đã nghĩ, như vậy có phải là hắn đã làm cậu chịu thiệt thòi rồi hay không. Cho nên nhân cơ hội này hắn liền muốn một lần nữa đem cậu trở về ngày đầu tiên, quỳ xuống cầu hôn cậu một cách thật đúng nghĩa với tình yêu.

Haechan bị một phen bất ngờ này làm cho tâm trí nhất thời hỗn loạn. Nụ cười chợt xuất hiện ở trên môi, hạnh phúc đan xen nhau nở rộ, cậu chầm chậm đưa tay đến trước mặt hắn, ngón áp út mở rộng.

"Em đồng ý".

Chỉ cần là Lee Jeno, bất cứ điều gì Lee Haechan cũng tình nguyện đồng ý.

Dưới ánh trăng, họ trao nhau nụ hôn nồng ấm. Hương vị ngọt ngào bao trùm lấy hai cánh môi mỏng. Lee Jeno ôm chặt lấy thắt lưng cậu, khi hai cơ thể chạm vào nhau, cảm nhận rõ mồn một nhịp tim vì nhau mà hòa chung nhịp đập.

Haechan hồi hộp nắm lấy gấu áo, khuôn mặt đã sớm chuyển thành đỏ ửng. Bởi vì cậu biết, đêm nay chắc chắn sẽ thật dài.

Ba tháng sau, cuộc sống lại trở về quỹ đạo vốn có ban đầu. Số tiền lương Lee Haechan nhận được trong thời gian hoạt động giới giải trí đã đủ để cậu sống cả quãng đời còn lại. Cho nên, thời gian này cậu chỉ cần ở nhà làm việc nhà, buổi sáng tiễn chồng đi làm, chiều về liền kéo chồng vào phòng mà đặc biệt chăm sóc.

"Đi làm cẩn thận nhé, ông xã".

Haechan đứng thắt cà vạt cho hắn, sau đó tỉ mỉ chỉnh lại cổ áo. Jeno nhìn động tác của cậu khẽ mỉm cười, cúi đầu hôn lên má Haechan.

"Anh đi đây, ông xã ngoan ở nhà chờ anh về nhé".

Haechan nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa đi khỏi, lúc hắn quay người nhìn cậu, liền bắt gặp cậu đang vẫy tay mỉm cười chào tạm biệt hắn.

"Đã lâu rồi mới thấy cậu cười tươi như vậy".

Lee Jeno ngồi ở ghế phó lái, không giấu nổi tâm tình vui vẻ

"Haechan rất biết cách khiến người khác hạnh phúc".

Nói đến đây, ánh mắt hắn chợt di chuyển, vừa nhìn thấy liền bật cười

"Đồng hồ trên tay cậu đẹp đấy, là hình cưới à".

Na Jaemin xoay vô lăng, hạ mi mắt nhìn về phía đồng hồ trên tay mình. Đây là mẫu được thiết kế riêng, đều là do Zhong Chenle lên ý tưởng.

"Chenle đã đặt mua đấy".

Cả hai người đàn ông cùng lúc mỉm cười. Ở một nơi khác, Lee Haechan vừa đóng cửa lại liền một mạch chạy lên phòng ngủ, lấy điện thoại nhắn tin cho Zhong Chenle.

[Haechan: Vào việc.]

[Chenle: Em tìm được nhiều lắm, gửi anh hết nhé.]

Ba mươi phút sau, cậu liền nhận được cuộc gọi từ Lee Jeno.

"Alo, mới đó đã thấy nhớ em rồi sao?"

Đầu dây bên kia đáp lại cậu bằng tiếng thở dài

"Ông xã ơi, nếu có một ngày anh phá sản thì đều là vì em cả".

Tiếng hút bụi truyền đến, Haechan một tay cầm điện thoại áp lên tai, một tay tất bật dọn dẹp nhà.

"Em chỉ mua có mấy món thôi mà, ông xã lại keo kiệt nữa rồi".

"Tháng này, em đã tiêu hết bốn triệu won vào tiền mua sắm rồi đấy".

Haechan tắt máy hút bụi, phụng phịu nói

"Được rồi, em sẽ đem mấy món đó trả lại, sau này cũng sẽ không mua bất cứ cái gì nữa. Chỉ cần tiết kiệm tiền cho anh, dù là mang phải trên người bộ đồ rách rưới, em cũng cam lòng".

"Được rồi, được rồi, anh cho em mua hết mà, ông xã đừng giận anh".

Haechan nắm được điểm yếu của hắn, chính là không thể sống thiếu cậu và đặc biệt là rất sợ cậu giận dỗi. Thế nên mỗi khi không vừa ý, cậu liền sẽ giả vờ giận hắn, mà mỗi khi giận hắn liền sẽ không cho hắn ngủ cùng.

Lee Jeno cúp điện thoại, để ý thấy điện thoại của Na Jaemin cũng đang ting ting thông báo từ nãy đến giờ. Bèn lắc đầu bất lực, hai người đàn ông cùng cảnh ngộ chỉ có thể khóc lóc ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro