1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về giữa sương mơ, loay hoay anh ngỡ như tình còn vẹn nguyên.

Lỡ như ngày nào đó mình chẳng còn nhớ tên nhau, chẳng còn giữ hơi ấm bên khóe môi, thì xin em Xán ơi, xin em cố níu lấy mảnh kí ức cuối cùng, để anh biết tình mình vẫn hiện hữu nơi đây, bên khung cửa nâu, trên ánh trăng tròn vạnh treo đỉnh đầu em Xán mười tám thơ ngây.

Xán ơi, Xán ơi, anh từng đọc quyển sách chẳng có rõ đầu đuôi, nhưng ngặt nỗi anh lại chẳng tin vài ba con chữ chen chúc lại được viết riêng cho chuyện tình mình. Xán ơi, suốt chừng ấy năm anh chỉ mong có một cơn bão cuốn anh đi thật xa, đưa anh đến cánh đồng hoa xanh ngát, cũng thật ác độc làm sao, anh chỉ muốn bỏ lại Xán, bỏ lại tình mình vốn dĩ đã tróc vảy để nhảy xuống bờ vực thẳm, để anh chẳng còn lo âu bất cứ điều gì, để anh thôi gánh gồng trên vai giọt nước mắt Xán rơi trên lưng áo anh mỗi tối muộn màng.

Xán ơi, Đế Nỗ thương em, thương đôi môi phảng phất ánh lửa tình, thương mi mắt đọng sương lạnh chờ anh mỗi bữa cơm chiều, thương miệng em cười, thương tay em đan áo, thương hết, anh thương hết Xán ơi.

Xán ơi, anh nói nghe, mai này mình có xa nhau, em cứ giữ mãi môi cười, mai này mình có xa nhau, em cứ trộm lấy nỗi nhớ thả vào hoàng hôn. Dẫu sao thì hoàng hôn vẫn sẽ đậu trên vai anh chiều nắng đổ, để anh nhớ mãi mảnh tình vời vợi của tuổi hai mươi.

Xán ơi Xán ơi, có lần anh thấy những hạt bụi pha lê trong suốt dưới mắt em, ừ, và anh nghĩ về điều ấy mãi Xán ơi, đến mức vài câu tình ca mà anh muốn hát cho em cũng trôi tuột. Xán ơi, tệ bạc thế nào nếu anh là nguyên nhân làm cho mấy hạt pha lê xuất hiện dưới mắt em đúng không, Xán?

Xán ơi, lòng anh ngổn ngang kinh khủng, vì giờ đây anh vẫn đang có em, em vẫn cùng anh chịu khổ, dù là tay em bắt đầu xuất hiện những vết chai, tóc em chẳng còn nâu mà cháy nắng xác xơ. Em bảo em không màng cực hay khó, em bảo em sợ anh bỏ em, như mây bỏ khói lam chiều, như tàu bỏ sân ga.

Xán ơi Xán ơi, anh có ý định đó chứ em ơi, anh muốn ru Xán ngủ một giấc thật sâu, bỏ em trên miền kí ức, hay đồi hoa lộng gió, để em thôi khổ cực cùng anh, để em tưới nước cho mảnh đất khô cằn, để em lần nữa sống lại là một chàng trai mười tám tròn trăng chứ không phải là ngày nào cũng lo nghĩ ngày mai.

Xán ơi, anh bảo. Anh thương em lắm. Em có đi thì để lại cho anh những môi hôn, hay mảnh vỡ đục khoét hồn em nát tan.

Nha Xán?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro