@13@

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn năm tháng với guồng quay chóng mặt của học tập. Ngày chia tay tuổi học trò với nhiều hoa hồng và bóng bay. Chẳng còn bao lâu nữa nó sẽ đến với kỳ thi đại học quan trọng, sẽ bước những bước dài rẽ ngoặt cuộc đời mình.
Tiếng nhạc đệm trong quán bar dịu lại với những giai điệu của ca khúc "Ngày ấy bạn và tôi", nó lặng đi và lại khóc. Nó cứ ngỡ ghét là hết, nhưng hóa ra không phải. Có ai đó đã nói là, nếu không để người ta thích mình thì hãy để người ta ghét mình chứ đừng chỉ bước qua người ta bình thường như thế. Vì ghét vẫn là cảm giác, vẫn không thể quên mà tồn tại trong tâm trí ta. Có lẽ vì vậy mà nó không quên được Khánh trong tâm trí. Người chỉ lặng như cục đá ngồi yên nghe nó nói. Người quan tâm nó, nói chuyện với nó, đốc thúc nó học mỗi đêm. Nó nhớ những lần Khánh cười thật nhẹ, hiếm hoi và buồn nhưng đẹp vô cùng.
Nó khoách balo lên và đi trước, nó muốn hóng gió, gió sẽ thay bàn tay ai đó lau nước mắt khô. Facebook, cái nick "Anh nhớ em" cũng không còn sáng nữa. Tất cả mọi thứ vẫn im lìm như chính chủ nhân của nó vậy. Chỉ khác có một điều, trên tường có nhiều hơn những bức ảnh được người khác tag tên cậu ấy. Những bức ảnh có khuôn mặt cậu đã biết cười tươi hơn, chụp ảnh nhiều hơn. Và một tin nhắn đã gửi từ rất lâu, từ nick facebook đó dành cho nó. "Sẽ không nhớ cậu nữa đâu, Nắng! Tớ tự biết mình là mùa đông, mùa đông sẽ chẳng có nắng đâu!"
Giọt nước mắt lại cứ bướng bỉnh lăn trên gò má nó . Nó nhớ , nó nhớ mùa đông lắm . Nhưng sợ nếu gõ cửa , mùa đông mở ra sẽ là gió lạnh ùa về làm đau buốt con tim . Biết là mùa đông sẽ không còn nhớ nắng , nên nắng cũng chỉ biết gọi thầm tên của mùa đông , chỉ nhớ mùa đông trong một góc trái tim mà chẳng dám nói ra .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro