@8@

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường xuyên như cơm bữa, gần hai tháng nay nó vẫn đều đều nhận tin nhắn của cậu bạn kỳ lạ mang tên "Anh nhớ em". Kỳ thi cuối kỳ càng đến gần, cậu bạn nhắn tin càng nhiều, thúc nó học. Ừ thì là ghét, ừ thì là không thích, nhưng nó cũng không thể phủ nhận được hết sự đốc thúc quan tâm ráo riết của cậu bạn kỳ lạ. Nó dần trở nên không hiểu, rút cuộc thì cậu ta là ai, xuất hiện trong cuộc sống của nó với mục đích gì?
Nó vẫn không ưa cái tên "Anh Nhớ Em" chết tiệt đó. Và mặc dù không liển quan nhưng nó lại càng thêm ghét "cục đá" tên Khánh kia. Vì bỗng dưng cô giáo chuyển hắn ta đến ngồi cạnh nó, hắn ta vẫn im thin thít, và thậm chí còn không thèm nhìn, ko quan tâm đến nó dù cho nó có cố gắng thao thao bất tuyệt như thế nào. Chỉ duy nhất một lần, nó thấy hắn cười, đẹp nhưng mà lạnh!
- Tại sao cậu lại ghét những người tên Khánh?
Vẫn đúng vào cái giờ ý, nick facebook ý. Nhưng hôm nay câu hỏi của người đó không phải là "Cậu đang làm gì đó?" như bình thường mà là một câu hỏi khác. Quái thật, câu hỏi liên quan đến chủ đề kinh khủng, nó cũng đang thắc mắc về vấn đề đó lắm đây.
- Không biết.
- Bản thân mình ghét mà còn không biết?
Ơ thì tất nhiên, nếu mà nó biết thì nó đã tự điều chỉnh được cảm giác "ghét" của mình rồi. Chẳng kẻ điên nào muốn mang trong mình cảm xúc ghét cả. Chỉ tổ mệt óc, uổng phí thời gian. Nó bực bội tắt khung chat rồi tắt máy tính. Quả nhiên những người tên Khánh thường làm nó ức chế đến cao độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro