@9@

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó cố gắng ném thật mạnh cặp sách xuống bàn. "Cục đá" tên Khánh đang đọc sách, hắn ngẩng mặt nhìn lướt qua nó rồi đứng lên để nó đi vào phía trong bàn. Mặt nó hằm hằm, nó lại càng cáu. Nhét sâu cái cặp vào ngăn bàn, nó kéo áo cục đá, bắt hắn quay đầu nhìn nó.
- Tại sao không nói chuyện với tôi?
- Con gái mà bạo lực.
Choáng! Câu đầu tiên mà cậu bạn coolboy ngồi cùng bàn học chung lớp gần ba năm nói với nó là một câu nhận xét đối với nó chả tốt đẹp gì. Nó thả tay áo "cục đá", quay người vào phía trong, rút cặp lấy sách vở nhìn lên bảng. Cái này người ta gọi là: không đau vì quá đau!
Lần này thì không chỉ có "cục đá" im lặng mà cả nó cũng im lặng. Không khí xung quanh cái bàn như ngộp thở, trật tự đến kinh người. Nó hôm nay cũng khác, thậm chí không thèm gọi "cục đá" đứng dậy để đi ra ngoài chơi. Nó ngồi im và cắm tai nghe nhạc, mắt hướng về những đám mây đang trôi lềnh bềnh ngoài cửa sổ. Chắc là đông sắp tan, chắc là Tết sắp về.
Nó còn nhớ khi đông mới về, nó suýt bị tự kỷ vì sự cô đơn lẻ loi đáng ghét của dân F.A. Thù lũ bạn thân chuyên lôi nó đi giới thiệu gấu. Những lúc ý muốn xông phi ra mà đạp, mà le lưỡi chúng nó, nhưng trong khoảnh khắc này lại thấy việc đó nhàm chán đến kinh người. Chỉ có những đứa "trẻ trâu" mới rên rỉ và GATO với bọn bạn thân của nó, nó thì sắp sang tuổi 18, sắp hết trẻ trâu rồi. Đang còn vẩn vơ suy nghĩ chuyện không đâu thì thấy "cục đá" với tay đóng cửa sổ lại. Nó trừng mắt nhìn chằm chằm "cục đá", hắn lảng đi, ném lại đúng một câu:
- Lạnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro