Chương 6: Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm sự chút: Dịch đến chap cuối cùng này mà mình giật mình vì trí tưởng tượng của bạn ý bay cao bay xa vô đối, Tị Trần với Tùy Tiện bội kiếm trong truyền thuyết theo về thời hiện đại lại được đặt cho...xe mô tô ^___^ thật sự mình cũng chưa tưởng tượng ra đến thế, còn Lan Lăng Kim thị thời hiện đại lại là Cơ sở sửa chữa và bảo dưỡng ô tô --> bá đạo hết sức. Dù sao cũng đã kết thúc tiếp 1 đồng nhân, giờ mình đang tính nên dịch đồng nhân thời hiện đại tiếp hay dịch đồng nhân cổ trang. Trên page này chia làm 2 loại đồng nhân, 1 loại là thời hiện đại, 1 là chuyên cổ trang. Mình ko thích lẫn lộn cổ trang, hiện đại lẫn nhau. Rất cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện dịch của mình.

P/s: Truyện edit, dịch, đồng nhân tự viết của mình đừng mang đi đâu ngoài blog https://dongnhanvongtien.wordpress.com và trên wattpad của mình. Cảm ơn!

___________________

Ngụy Vô Tiện ngồi ở trạm xe buýt, vung chân ngây ngốc trong khi chờ Lam Trạm.

Xe buýt của họ đã đến nhưng Ngụy Vô Tiện đã phải vẫy nó đi.

Lam Trạm bảo anh sẽ có mặt tại trạm xe buýt lúc 11:30 tối.

"Nhưng chúng ta sẽ lỡ xe mất!" Ngụy Vô Tiện sợ hãi. Họ đã đi xe buýt cùng nhau từ ngày đầu tiên cho đến tận bây giờ. Điều gì đã khiến Lam Trạm thay đổi suy nghĩ?

"Chúng ta sẽ không đi xe buýt nữa," câu trả lời bình tĩnh được đưa ra.

"Vậy có phải anh sẽ đến đón em thay vào đó không?" Ngụy Vô Tiện trêu chọc.

"...."

Được lắm, Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện phàn nàn, hai tay ôm vào mặt thất vọng. '...' Điều đó giải thích cho tất cả!

Có tiếng động cơ vang lên ầm ầm trên con đường vắng vẻ khiến cậu phải ngước nhìn.

Cậu buông tay xuống.

Và rồi nhìn chằm chằm.

Đó là một chiếc xe mô tô màu trắng bóng bẩy với các họa tiết màu xanh uốn lượn dọc xuống thân xe, giống như một vệt sáng trong bóng tối nơi màn đêm.

Và người lái nó, với mái tóc đen dài quen thuộc bay bay trong gió, một hình dáng rất thân quen.

Ngụy Vô Tiện đứng lên ngay khi chiếc xe mô tô chạy chậm lại trước mặt cậu.

Người lái xe bỏ mũ bảo hiểm ra.

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu, và mái tóc buông xuống gọn gàng, thậm chí không hề bị lệch. Hoàn hảo như mọi khi.

"Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện nín thở vì kinh ngạc. "Anh cũng có xe mô tô á?! Không phải là có xe hơi sao?!"

"Tị Trần" Lam Vong Cơ nói, đưa cho Ngụy Vô Tiện chiếc mũ bảo hiểm của mình.

Nó có màu đỏ đen và cũng vô cùng quen thuộc.

Đó là chiếc mũ bảo hiểm của cậu vẫn để ở nhà Giang Trừng! Cậu không thể mang nó theo sau khi cậu chuyển đi bởi cuộc cãi nhau giữa họ. Nghĩ rằng Giang Trừng vẫn giữ nó bất chấp những gì đã xảy ra giữa họ!

Rồi Ngụy Vô Tiện chớp mắt. "Đợi chút. Anh đặt tên cho chiếc xe của anh là, Tị Trần ?!"

Lam Trạm lườm cậu. "Còn khá hơn Tùy Tiện của em."

Làm thế nào mà Lam Trạm thậm chí biết về điều đó?!

Lam Trạm gật đầu với cậu. "Muộn rồi. Chúng ta đi thôi."

"Đợi chút, Lam Trạm."

Ngụy Vô Tiện đưa tay vuốt tóc Lam Trạm một cách dịu dàng, để nó không bay vào mặt cậu khi Ngụy Vô Tiện lên xe ngồi sau lưng anh.

"Đến lượt em," Lam Trạm nói ngay khi xong việc. "Quay lại đi."

Ngụy Vô Tiện không thể không cười, ngay cả khi cậu ngoan ngoãn làm theo lời anh. "Đúng là nực cười nha. Bện tóc cho nhau như những gì các cô gái làm trong bữa tiệc ngủ của họ, tiếp theo là gì? ... Vẽ móng tay cho nhau hả?"

Lam Trạm lẩm bẩm hai từ "Vớ vẩn", ngay trước khi anh đội mũ bảo hiểm lên và quay lưng lại với cậu.

Ngụy Vô Tiện ngồi lên xe, vòng tay an toàn quanh eo Lam Trạm rồi tựa đầu đã đội mũ bảo hiểm lên tấm lưng vững chãi của bạn trai.

Lam Trạm khởi động xe và bên nhau, họ phóng đi trong màn đêm.

Em rất mừng khi được đi xe của anh, ừm, Tị Trần, Lam Trạm, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, Nhưng đôi khi em cũng thích chở anh trên xe của em.

Mặc dù biết rằng Lam Trạm sẽ không thể nhìn thấy mình, Ngụy Vô Tiện vẫn tự híp mắt cười.

Đột nhiên, tấm lưng cậu đang áp lên bỗng hơi cứng người.

"Này là em nói đấy, Ngụy Anh," Lam Trạm thẳng thừng nói.

Đợi đã, có phải mình vừa nói lớn tiếng sao?!

Chà chà, chết tiệt. Nguyền rủa cái tai nghe bluetooth trên mũ bảo hiểm của họ!

Hốt hoảng, Ngụy Vô Tiện đấu tranh để cứu lấy chút phẩm giá của mình, "Chúng ta đi đâu thế?"

"Đến lấy Tùy Tiện từ Cơ sở sửa chữa và bảo dưỡng ô tô Lan Lăng Kim Thị. Không cần lo lắng. Nó được chăm sóc tốt."

"Hả! Cái gì cơ?"

"Chả phải em luôn muốn cùng đua với anh à," đó là tất cả những gì Lam Trạm nói.

Và rồi Ngụy Vô Tiện nhớ ra.

Hồi đó khi họ còn học chung trường, Ngụy Vô Tiện đã dùng chiếc xe máy của mình, được Giang thúc thúc tặng, để đi lại. Một ngày nọ, cậu bắt gặp ánh mắt của Lam Trạm và nói mà không suy nghĩ gì, "Nè nè Lam Trạm! Em rất mong một ngày được đua xe với anh đấy! Anh chắc chắn sẽ trông cực ngầu trên một chiếc xe mô tô a! Sắm cho mình một chiếc đi, ok? Em sẽ đợi anh, Lam Trạm!"

Sau đó, mọi chuyện xảy ra, và cậu ra đi trong một thời gian dài, rồi cậu hoàn toàn quên bẵng lời hứa năm nào.

"Anh vẫn còn nhớ?" Ngụy Vô Tiện thì thầm, kinh ngạc.

Vậy mà đã tròn mười ba năm.

"Là Ngụy Anh. Anh sẽ không bao giờ quên được."

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro