#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng khi tỉnh dậy làm tôi hơi buồn bã. Chắc hẳn một nam nhân đẹp trai như vậy, sẽ có rất nhiều nữ nhân yêu thích? Vậy chắc tôi chỉ là cỏ cây bên đường thôi? Nếu như hắn nhìn tôi, chắc chắn sẽ giống như trong giấc mơ, nói tôi ngu xuẩn đi?

Tôi cố lắc đầu thật mạnh, để quên đi khuôn mặt và những ý nghĩa nhớ về hắn. Đã dặn lòng là không nhớ hắn rồi cơ mà! Hơn nữa chỉ là một khuôn mặt thôi sao, đúng là khuôn mặt hại nước, hại dân. Làm cho bao nhiêu thiếu nữ mê mẩn về hắn đi?

Oaaa! Thật là mệt với bản thân mình quá đi, tự nhiên nghĩ mấy cái không đâu, thật mệt mỏi!

Để xua tan mấy cái vớ vẩn trong đầu, tôi liền đi ra sau núi, hít thở không khí. Nhìn quang cảnh nơi ấy, chắc tôi sẽ cảm thấy thanh thản.

Đường đi sau núi không khó lắm. Rất nhanh tôi liền tới nơi. Tiếng chim hót líu lo bên tai, liền cho tôi cảm giác dễ chịu.

Vút…

Chim hốt hoảng vỗ cánh bay đi. Tôi cũng hốt hoảng không kém.

Đột nhiên sau lưng tôi liền có khúc cây bay tới, may mắn tôi tránh được. Không dừng lại ở đó, nhiều khúc cây cũng liên tiếp bay về đây. Tôi sợ hãi, đúng! rất sợ hãi. Sao đám người nay lại tấn công tôi?

Tôi mang theo sợ hãi chạy trốn họ. Dường như họ không có ý định tha cho tôi, nhanh chóng liền đuổi theo.

Bởi lẽ sống ở đây đã lâu, tôi rất quen thuộc đường đi ở đây, nhanh chóng về đến hang, lẩn trốn trong cái hang chật hẹp này.

Họ không thấy tôi đâu hết, nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm, dường như họ rất muốn bắt được tôi.

Bỗng, trong đám người ấy, có người hét lên
" bên này có một cái hang, chắc nó đang trốn chỗ này!"

Tôi hốt hoảng, nếu họ bắt được tôi, họ sẽ làm gì tôi đây?

Tôi chạy sâu vào trong hang, trước đây, tôi từng nghịch ngợm chạy sâu vào trong hang. Càng đi sâu càng có nhiều lối rẽ, lần ấy suýt chút nữa bị lạc, may mắn liền tìm được lối ra, đến bây giờ tộ cũng còn sợ hãi khi nhớ đến lúc ấy

Tên vừa hét lên kia dường như nghe được bước chân của tôi, chạy cấp tốc đến. Tôi liền sợ hãi cắm đầu cắm cổ mà chạy, đến lối rẽ liền chọn đại mà chạy, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ mình chạy hướng nào.

Sau một lúc chạy đuổi, dường như tôi đã cắt đuôi được tên ấy, đợi một lúc, không thấy hắn đâu, tôi liền thở phù nhẹ nhõm. Nhưng khi quay đầu về phía sau lưng, tôi lại hốt hoảng khi thấy rừng tre mà tôi thấy khi chiêm bao
(*chiêm bao có nghĩa là mơ thấy)

Có khi nào tôi sẽ thấy hắn không? Ngó nghiêng xung quanh, tôi thấy hắn. Người con trai áo trắng tôi từng gặp. Tay cầm ống sáo thổi vi vu, từng cơn gió lướt qua, vạt áo trắng tung bay. Trông xao xuyến lòng người.

Tôi nhìn hắn đến mê mẩn cả người. Dường như hắn cảm thấy người đến, liền dừng thổi sáo, quay đầu nhìn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro