Chương 4: Chiếc xe đạp điện màu hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Công việc kinh doanh tốt như thế này, sao anh ko thuê thêm người đi ạ?" - Tôi tò mò hỏi Khoa, vào đầu giờ chiều 1 ngày nọ, khi cùng nhau ăn vội bữa cơm trưa tôi mang từ nhà tới.

" Bọn anh vẫn xoay sở tốt mà. Quan trọng là cả 2 đứa bọn anh đều ko thấy thoải mái khi có người lạ trong cửa hàng." - Khoa đáp, rồi anh tìm cách chuyển chủ đề của cuộc trò chuyện:

" Cơm em nấu ngon ghê, hồi còn ở nhà, anh ko nghĩ là em biết nấu ăn cơ đấy."

" Mẹ nấu mà, em biết gì đâu" - Tôi cười.

Một phút im lặng. Gương mặt anh trai tôi thoáng phân vân. Rồi anh đáp:

" Thế từ sau em bảo dì chỉ phải chuẩn bị cơm cho mình em thôi. Lôi thêm cả anh vào, dì lại vất vả nấu thêm, mà em mang đi thêm lỉnh khỉnh."

Đại từ nhân xưng xa lạ trong cách xưng hô của Khoa làm dấy lên trong lòng tôi cảm giác chán chường vô nghĩa. Thứ cảm giác đáng ghét ấy buộc tôi phải nhớ lại sự thật hiển nhiên mà mình vẫn luôn muốn quên đi- chúng tôi được sinh ra bởi những ông bố, bà mẹ khác nhau...

" Hai năm trôi qua, bố anh đã bố em, vậy mà mẹ em vẫn ko thành mẹ anh được nhỉ?" - Tôi buột miệng.

Nét trầm ngâm buồn bã trên gương mặt Khoa khiến tôi hiểu, mình đã lỡ lời. Nhưng trong tôi lúc ấy, song hành cùng cảm giác hối hận, là sự thỏa mãn quái gở. Cứ như thể, tôi đã khiến Khoa phải trả giá cho cảm giác tủi thân mà anh bắt mẹ tôi phải chịu cho tiếng" dì" kia.

Ngay cả sự xuất hiện của tôi ở đây, nếu ko vì lời đề nghị của mẹ, thì cũng ko bao giờ xảy ra. Tôi ko ghét Khoa, nhưng tôi sợ rằng, anh có thể ghét bỏ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro