Chương 5. Lâu rồi không gặp trong màu áo xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đẹp trời bắt đầu bằng tia nắng đầu tiên vào buổi sáng. Đúng vậy, Dật Nhiên đã không kéo rèm khi ngủ đêm qua. Cô ấy không phải là người thích thể hiện, nhưng bản chất cô ấy khá rụt rè ở một số khía cạnh, chẳng hạn như sợ sau khi kéo rèm vào, trời sẽ tối đen như mực, cô không thể ngủ với ánh đèn cả đêm, vì vậy cô chỉ có thể dựa vào ánh sáng của thiên nhiên.

May mắn thay, không gian ngôi nhà cô sống được xây dựng tương đối rộng, hơn nữa nền nhà cũng tương đối cao nên cô có thể yên tâm ngủ mà không cần kéo rèm. Lại là tư thế ngáp dài quen thuộc, sau khi lật người trên giường, Dật Nhiên mới lâng lâng đứng dậy, may mà có hai nhân viên cửa hàng chăm sóc hoa, cũng là hai nhân viên pha chế nên cô có thể an tâm mà đánh răng rửa mặt một cách nhàn nhã.

Mùa xuân vừa đến, thời tiết vẫn còn khá lạnh, vì vĩ độ thấp, nhưng không buốt giá như gió lạnh phương bắc. Dật Nhiên đứng trước chiếc gương soi toàn thân, chọn từng bộ một, đôi lông mày nhíu vào, bởi vì cô ấy lục tung cả tủ lên mà vẫn không tìm thấy bộ quần áo nào phù hợp để đi chơi hôm nay, "Chắc chắn rằng, tủ quần áo của phụ nữ sẽ luôn thiếu một chiếc váy phù hợp", cô tự nhủ.

Quên nó đi, chỉ cần chọn một cái, hôm nay nghỉ làm sớm và đi dạo trong trung tâm mua sắm vài vòng. Cuối cùng, cô đã chọn được một set đồ khá ưng ý, áo sơ mi màu mơ nhạt kết hợp với chân váy màu cà phê đậm, đi một đôi giày Martin cao gót, tóc được búi lên nhẹ nhàng với dải ruy băng. Chờ đợi bà chủ mỗi ngày là một vấn đề kiên nhẫn. Đối với Vũ Thần và Thất Thất, bà chủ luôn đến muộn và về sớm, nên điều này hai người bọn họ cũng dã dần quen.

Mặc dù Dật Nhiên là sếp, nhưng cô ấy rất dễ gần và đối xử với mọi người như chị em (bao gồm cả Vũ Thần và hai nam nhân viên pha chế). Năm thứ hai tốt nghiệp, Dật Nhiên bỏ công việc mà người khác cho là quan trọng, bởi vì cô ấy thích tự do, theo cách nói của cô ấy, học hành chăm chỉ và mệt mỏi cuối cùng lại nhốt mình vào một nơi không có tự do giống như trong lồng sắt.

Cô ấy không hiểu nguyên tắc này cho đến khi học xong đại học. Bạn nói cô ấy nghiêm khắc với bản thân nhưng tính tình lại khá bình thường. Nếu bạn muốn làm việc tự do hơn thì cứ nghỉ việc, bạn nói cô ấy bình thường, nhưng khi còn học cấp 3, cô ấy thậm chí còn không có dũng khí để tỏ tình với người mình thích, và chỉ dám trở thành một cô gái ngoan trong mắt bố mẹ và thầy cô. Trước khi vào đại học, cô dường như không biết mình muốn gì, chỉ có thể đi theo quỹ đạo cuộc sống do cha mẹ định sẵn, sau khi vào đại học, cô dần trưởng thành, dường như tự do tự tại mới là thứ quan trọng nhất.

Lần đầu tư mạo hiểm đầu tiên, lúc đó bố cô ấy phản đối gay gắt với lần thứ nhất, hai cha con tính tình ngang bướng nhưng người cha vẫn yêu thương con gái, con gái đã bỏ nghề nên chỉ có thể cho con gái tiền để đầu tư. Nhưng ông ấy vẫn lo sợ, và đã cảnh cáo cô ấy đừng về nhà nếu không kiếm được đồng nào. May mắn thay, số phận vẫn ưu ái cho Dật Nhiên, quán cà phê của Dật Nhiên hơn cả sự sáng tạo và chất lượng. Trong 3 năm, cô ấy đã sở hữu tổng cộng 3 cửa hàng, cô ấy ở lại quán đầu tiên để phụ giúp và làm việc lặt vặt. May mắn thay, nhà rất gần quán cà phê, vì vậy cô ấy đã đến quán bằng cách đi bộ.

"Chị Dật Nhiên có chuyện rồi." Thất Thất sờ cằm nói với Vũ Thần ở quầy bar, Vũ Thần có chút khó hiểu, "Có vấn đề gì, chị ấy bị làm sao". "Anh biết gì không, đây là trực giác của phụ nữ" Thất Thất trợn mắt với Vũ Thần. Sau đó cô ấy nói với giọng điệu của một thám tử, "Sau những gì bạn đã mô tả với tôi ngày hôm qua, tôi dám kết luận rằng đã có mối liên hệ với đàn ông."

"Được rồi đó bà nội" Vũ Thần trên mặt lộ vẻ không tin, "ngày đầu tiên anh gặp chị Dật Nhiên, chị Dật Nhiên đối với đàn ông, cho dù có tư chất như thế nào, chị ấy cũng sẽ từ chối, đã được ba năm, và anh cũng đã không nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh bà chủ, nhiều lúc anh cũng đã tự hỏi liệu chị ấy có thích phụ nữ hay không đấy." Giọng của Vũ Thần càng ngày càng nhỏ, vì sợ bị Dật Nhiên ở cách đó không xa nghe thấy.

Thất Thất lần này thực sự trợn tròn mắt, "Nói như vậy, người đàn ông ngày hôm qua giống một tên đòi nợ hơn?!." Dật Nhiên cách đó không xa vẫn đang ngồi ở cửa, lướt Facebook không chút suy nghĩ, bởi vì đôi mắt cô hoàn toàn không dán vào màn hình điện thoại di động, cô chỉ ngây người nhìn ra cửa, ngay cả trong tâm trạng cũng là nghĩ xem hôm nay cắt hoa hồng như nào "Tất cả đều là lỗi của giấc mơ hôm qua." Dật Nhiên có chút hụt hơi, đặt điện thoại trên ghế sô pha bên cạnh.

Cảm thấy buồn chán, Dật Nhiên nhắn tin cho Hạ Nhi ra ngoài lúc một giờ sau khi ăn trưa xong. Hạ Ngưng Nhi là bạn cùng phòng thời đại học của Dật Nhiên. "Chắc chắn rồi, mua sắm là bản chất của phụ nữ, và tiêu tiền khiến mọi người vui vẻ." Dật Nhiên cầm kem trên tay và tạo thành một vòng tròn trước mặt Hạ Nhi. Hạ Ngưng Nhi có phần không nói nên lời, "Này, sao lại cùng nhau đi mua sắm? Đi ăn uống đi, tớ sẽ xách túi cho." Hạ Nhi hai tay cầm túi, nói với Dật Nhiên. Dật Nhiên ngây thơ chớp mắt, "Bởi vì mình đang có tâm trạng tồi tệ" với giọng trầm ngâm, và ngồi xuống ghế salon bên cạnh cô ấy.

"Tâm trạng không tốt?", Hạ Ngưng Nhi hơi khó hiểu, cô đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cô cũng ngồi trên ghế salon cạnh chỗ Dật Nhiên, khoảng cách khiến Dật Nhiên có chút bối rối, "Sao vậy? Cậu tính làm gì?", Dật Nhiên sợ hãi cắn một miếng kem lớn. "Nói, là bởi vì một người đàn ông?" Hạ Ngưng Nhi vô cùng hứng thú nhìn Dật Nhiên, Dật Nhiên bị nhìn chằm chằm, không nói được dễ dàng, chỉ có thể lắp bắp nói: "Không có nam nhân."

Nhưng ánh mắt ép buộc của Hạ Ngưng Nhi không có ý buông tha cho cô. "Này, nhìn mấy cái túi xinh xắn ở đằng kia, mình chỉ muốn mua cho bằng được." Dật Nhiên thấy tình hình không ổn, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, không muốn ăn cây kem nữa nên ném vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy bỏ chạy. "Dật Nhiên, cậu đứng lại cho mình." Trước khi Hạ Ngưng Nhi có thể đứng vững, cô đã chứng kiến ​​một vụ việc bất ngờ xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro