Chương 6. Lâu rồi không gặp (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Dật Nhiên không ném cây kem đang ăn dở trúng vào thùng rác mà ném nó trúng một người phụ nữ có gương mặt được trang điểm chỉn chu, nhưng trên người người phụ nữ đó toát ra khí chất lạnh lùng không dễ động vào, người phụ nữ được hộ tống bởi một người đàn ông với một chiếc cặp kính đen và một sợi dây chuyền vàng lớn. Hạ Ngưng Nhi sợ tới mức há hốc mồm, rõ ràng đối phương không phải người dễ gây sự, và đặc biệt cũng không phải là người dễ động vào. Dật Nhiên, đã bị sốc đến mức không nói được lời nào và đứng yên tại chỗ.

Người phụ nữ hét lên "quần áo của tôi", sau đó ngẩng đầu nhìn Dật Nhiên, bà ta đã nói ra những lời không hết sức khiếm nhã "Cô là cố ý hay bị mù vậy, trông ta giống cái thùng rác lắm à, cô có biết tôi là ai không? Cô có biết cái váy này đắt lắm không?" "Tôi" Dật Nhiên không có thời gian để xin lỗi. Người đàn ông bên cạnh còn nói: "Tao nói này, mày muốn bị ăn đánh à?" (Không cần nói cũng biết, trông hắn ta như một kẻ côn đồ thực thụ). Nói xong, người đàn ông giơ tay lên, rõ ràng là anh ta muốn tát Dật Nhiên để trút giận giúp người phụ nữ bên cạnh mình, lúc này Dật Nhiên lại quên mất việc né cú tát đó, cô đứng yên tại chỗ, mắt nhắm nghiền giống như chờ đợi cái tát của người đàn ông. Nhưng cái tát của người đàn ông đó còn chưa kịp đánh, nội tâm của Dật Nhiên đã muốn kêu SOS, tại sao đánh mà không thấy đau nhỉ.

Cho đến khi tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông đưa cô trở lại thực tại. Cô mở một mắt để thăm dò tình hình, chỉ thấy một người đàn ông khác chen vào giữa cô và cái tên chuẩn bị đánh cô đã bị anh ta siết chặt cổ tay một cách dữ dội. Vì cô chỉ có thể nhìn thoáng qua dáng vẻ của người đàn ông, cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh ta và không thể chắc chắn anh ta là ai. "Yo, đau muốn chết." Có thể thấy người đàn ông kia đã rất tốn sức để rút tay ra lại. "Mày là ai, sao lại xen vào đây?" Người phụ nữ ở bên không yên, nắm cổ tay đang đau nhức của người đàn ông kia.

Người đàn ông đó mở miệng, giọng điệu có chút lạnh lùng, "Vị tiểu thư này ngay từ đầu, cô ấy nên bồi thường và xin lỗi, nhưng cách xử lý này của bà sẽ chỉ khiến cho người khác cảm thấy phẩm chất của bà thấp kém mà thôi." Dật Nhiên đứng bên cạnh anh ngây người, vẫn không có đáp lại, trong đầu cô tự hỏi mình 10.000 lần, đây là ai? Tư chất cũng khá cao, áo sơ mi đen và quần tây đen tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng và có chút độc địa, bởi vì ở đó chỉ là một góc nhìn, vì vậy cô chỉ có thể nhìn sơ qua và phán đoán.

Có thể do người đàn ông mặc đồ đen lấn át, cả hai không định tiếp tục đánh nhau nhưng vẫn có chút miễn cưỡng, người phụ nữ nói: "Vì anh chàng đẹp trai này, tôi sẽ không quan tâm đến cô nữa. Thôi, cô có thể đền bù cho tôi chi phí của chiếc váy này là 98 triệu đồng, cô có thể mua được không?" Khi người phụ nữ nói, bà ta nhìn chằm chằm vào Dật Nhiên phía sau người đàn ông. "Tôi có thể." Trước khi Dật Nhiên lấy điện thoại di động trong túi ra, cô đã nghe thấy giọng từ ​​điện thoại di động của người bên kia, "Đã chuyển 100 triệu đồng."

Nhìn điện thoại trên tay người đàn ông, Dật Nhiên lại sững sờ. Người đàn ông nói một lần nữa, "Được rồi, thưa bà, bây giờ tài khoản của bà đã giải quyết xong, đã đến lúc tôi phải đòi nợ từ người này." Dật Nhiên gần như sụp xuống, nhưng cô ấy vô tội và trung thực và cũng chưa bao giờ nợ nần ai. Ngay sau khi người đàn ông và người phụ nữ kia quay người và rời đi, người đàn ông mặc đồ đen cuối cùng cũng quay lại. Dật Nhiên đã nhận ra anh ta, ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đó, và lần này Dật Nhiên đã hoàn toàn mất luôn tiếng nói, không mở được miệng. Nếu chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường, có lẽ cô chỉ có thể nói rằng, đã lâu không gặp, sau đó nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, nhưng tại sao lại là một tình huống xấu hổ như vậy. Đúng vậy, Dật Nhiên đã tưởng tượng ra cảnh đoàn tụ của họ nhiều lần trong tâm trí cô, nhưng trước khi có thời gian tập dượt, họ đã gặp nhau.

Cô chỉ có thể tiếp tục ngơ ngác nhìn anh, nhưng Lâm Y Thần đã mở miệng trước, giọng điệu vui đùa, ánh mắt dán chặt vào Dật Nhiên, "Đã lâu không gặp". Thấy cô còn chưa lên tiếng, chỉ có thể tiếp tục nhìn anh, thời khắc mấu chốt phải dựa vào bạn thân, bầu không khí trước mắt Hạ Ngưng Nhi khó xử, phảng phất không khí lạnh lẽo có thể đông cứng lại, vì vậy cô ấy bắt đầu xen vào "Nhiên Nhiên, cậu biết quý ông này?." Dật Nhiên trả lời "Đúng, anh ấy là bạn học cấp ba của mình" vừa nói cô ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Y Thần lịch sự trả lời: "Không chỉ là bạn học cấp ba, mà còn là chủ nợ." Khi nói, mắt hắn không hề rời khỏi Dật Nhiên. Cuối cùng, Lâm Y Thần mới là người phá vỡ thế bế tắc, "Cô Dật, cô có nên trả lại những gì cô đã nợ tôi không?" Dật Nhiên nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay, và tất cả những gì cô có thể nghĩ đến lúc này là 100 triệu vừa rồi. "Hãy cho tôi số tài khoản của anh, và tôi sẽ chuyển nó cho anh ngay bây giờ," Dật Nhiên nói.

Nhưng Lâm Y Thần không trả lời cô, thay vào đó anh ta tiến lại gần cô một bước, Dật Nhiên cũng theo bản năng lùi lại, nhưng Lâm Y Thần không cho cô cơ hội này, cậu dơ tay ra ôm lấy eo Dật Nhiên rồi kéo lại gần mình, Hạ Ngưng Nhi lờ mờ không rõ tư thế này trông như thế nào.

Dật Nhiên dường như đã quên kháng cự, mà hai tay ôm chặt lấy ngực anh, Lâm Y Thần không nói, chỉ là dùng ánh mắt cố định nhìn chằm chằm cô, trong mắt anh lại là một ánh nhìn dịu dàng mà từ lâu Dật Nhiên không nhìn thấy, cuối cùng cô mới phản ứng lại, anh vẫn quen thuộc với câu nói "Anh bị ốm rồi," anh nói, còn cô cố gắng thoát ra. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên cô biết anh chàng này rất khỏe, cô vốn đã rất nhỏ nhắn, thậm chí còn tự hỏi liệu Lâm Y Thần có cao thêm hay không.

Lâm Y Thần cau mày nói: "Em biết đó không phải là những gì mà tôi muốn nói." Dật Nhiên do dự, tất nhiên cô biết anh đang nói gì. Cô nợ anh một câu trả lời, nhưng cô thực sự chưa tìm ra cách đối mặt với người mà cô đã không gặp trong tám năm qua.

Ánh mắt Lâm Y Thần vẫn đang dò hỏi cô, cô nắm lấy điện thoại của mình không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vẫn sáng của Lâm Y Thần, cô suy nghĩ một hồi sau đó lấy điện thoại của cậu rồi dùng điện thoại của mình quét mã, sau đó điện thoại cậu vang lên câu "Đã nhận được 100 triệu", Hạ Ngưng Nhi đứng sững sờ bên cạnh, Dật Nhiên ra vẻ giải thích: "Mình biết hôm nay mình gặp may nên đã đi mua vé số đấy." Sau đó, cô nhìn Lâm Y Thần trước mặt, hít một hơi thật sâu, bắt chước giọng điệu của anh, "Vừa rồi rất cảm ơn anh Lâm đã giúp đỡ tôi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời anh cà phê", rồi cô nắm tay Hạ Ngưng Nhi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro