Chương 9. Xuất hiện đúng lúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dật Nhiên, em thật sự chưa từng nghĩ qua sao?" Tiếng "ting" của thang máy đã khiến suy nghĩ của Lâm Y Thần trở lại hiện thực, đôi lông mày cau lại nãy giờ của cậu đã giãn ra đôi chút. Lâm Y Thần vừa bước vào cửa, cậu hoàn toàn không nói nên lời, căn phòng nồng nặc mùi rượu, và có một chàng trai say khướt, đang nằm trên ghế sô pha lảm nhảm.

"Tiểu Dịch", ngay khi Lâm Y Thần nhìn thấy cảnh này, cậu đã rất tức giận, ai là người thích sạch sẽ có thể thấy viễn cảnh người khác làm cho ngôi nhà của chính mình trở nên lộn xộn, chai rỗng và giấy ăn đã qua sử dụng nằm khắp sàn nhà, còn có một gã nồng nặc mùi rượu và gần như bất tỉnh.

"Tiểu Dịch, cậu dậy ngay cho mình", Lâm Y Thần đá vào chân hắn một cái, vừa cau mày vừa nói. Nếu không phải là từng cùng nhau du học, hiện tại lại cùng nhau mở công ty, thì Lâm Y Thần hẳn đã gọi trực tiếp cho bảo vệ tới từ lâu rồi.

Người nằm trên ghế sô pha sau khi nghe thấy tiếng gọi liền động đậy, nhưng ngay sau đó Lâm Y Thần đã phải hối hận luôn, ngay khi Tiểu Dịch nhìn thấy Lâm Y Thần trở về, hắn nắm lấy tay của cậu sau đó ôm cậu, đúng vậy, hắn uống nhiều tới mức điên luôn rồi, "Thần thần à, cậu nói xem mình có chỗ nào không tốt, mà cô ấy lại muốn chia tay với mình? Muốn tiền sẽ có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, thế tại sao cô ấy lại bỏ mình rồi?".

Lâm Y Thần cố gắng rút cánh tay ra, nhưng dường như hắn không có ý buông tha cho cậu, cậu chỉ có thể nghe hắn than phiền não. Lâm Y Thần lắc đầu bất lực, nói một cách giận dữ "Chính là vì cậu quá khoe khoang, còn nữa, lát mà cậu không tắm thì ngủ ngoài đường cho mình".

Tiểu Dịch nhìn chằm chằm Lâm Y Thần bằng đôi mắt đỏ hoe, rên rỉ một vài lần "Thần thần, cậu tức giận với mình?", Lâm Y Thần thực sự không thể chịu đựng được nữa, cậu giật mạnh tay hắn ra. 

Sau khi tắm xong, Lâm Y Thần không cảm thấy buồn ngủ, cậu đứng trước khung cửa sổ kiểu pháp, ngẩng đầu nhìn lên những vì sao lấp lánh phía xa, dường như đang nói chuyện với chính mình "Em có bao giờ thích anh không?".

Buổi sáng hôm sau, vì không cần tới công ty vào cuối tuần, nên Lâm Y Thần muốn ngủ lâu hơn một chút.

"Tiểu Dịch, cậu xuống cho mình", cuối cùng Lâm Y Thần không thể chịu đựng được nữa nên đã đá Tiểu Dịch xuống giường.

Lâm Y Thần ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tiểu Dịch đang hoảng sợ, người đàn ông này chính là như vậy đấy, khí tức mạnh mẽ này, cũng khiến những người đàn ông khác phải khiếp sợ. Tiểu Dịch giống như ăn no, làm động tác che miệng lại.

"Lần sau nếu cậu còn dám đến nhà mình uống rượu nữa, thì mình bây giờ sẽ đi thay đổi mật mã cửa nhà". Tiểu Dịch biết bản thân sai, nên đã nhanh chân đi làm bữa sáng. Lâm Y Thần thở một hơi dài, sau đó dậy đi tắm. Lâm Y Thần ngồi ở bàn ăn, Tiểu Dịch liếc nhìn cậu, "Coi như cậu vẫn còn một chút lương tâm".

Đồng hồ đã điểm 9 giờ rồi, nhưng Dật Nhiên vẫn chưa tỉnh, cô cảm giác đầu có hơi choáng váng, tay chân không có chút sức lực, rõ ràng đó là kết quả của việc cô ấy đi ngủ với mái tóc ướt đêm qua. Cô ấy đang nằm trên giường và thậm chí không thể mở nổi mắt.

Cố gắng loay hoay mở điện thoại lên, cô quay số ngẫu nhiên và áp điện thoại vào tai, sau đó đợi đầu dây bên kia trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro