Chương 3: đến cuối cùng con tim cũng chẳng nghe theo lý trí của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khải Nam à, chào anh

Lâm Như Uyển em hôm nay đến thăm anh đây

Đã lâu không gặp

Em biết

Có nhiều thứ em nên quên đi

Nhưng trái tim em vẫn không thể

Nhìn vào đôi mắt cơ hồ chứa đựng đầy sự đau khổ của anh ấy, lồng ngực em vẫn đau lắm anh

Em là con người tệ bạc phải không?có thể yêu được con người nhẫn tâm làm như vậy với anh

Rốt cục em phải làm gì mới được đây?

Đem theo nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô đặt bó hoa cúc trắng xuống ngôi mộ đã kín mít cỏ dại

Quay ra là gió của biển cùng ánh nắng hoàng hôn huy hoàng, mùi mặn nồng của biển khơi hoà vào gió như muốn xua tan tâm trạng buồn bã của Lâm Uyển, ánh nắng vô cùng rực rỡ cớ sao lòng người vẫn ảm đạm

Lâm Uyển rảo bước đi, ngưng làm cho những giọt nước mắt nghèn nghẹn tuôn rơi

Chúc mừng sinh nhật anh, người con trai em luôn nợ 1 lời xin lỗi

*****
Trên đường về thành phố, không hiểu sao cô lại có cảm giác lạ lùng

Năm đó

Cô không một lời từ biệt dường như đã quá vội vàng

Cô không tin đó là sự thật

Rằng anh lại làm vậy

Người con trai cô đem lòng yêu thương không thể tàn nhẫn tới mức muốn có cô mà đi giết hại người bạn đã theo mình từ thủa ấu thơ

Cô bây giờ, thật muốn gặp anh, hỏi tất cả mọi điều

Sau 5 năm, cô vẫn không tin đó là sự thật, nhưng lấy tư cách gì bây giờ? Vợ hợp pháp?

Tự chế giễu bản thân quá đỗi ngu ngốc, nếu sự thật là vậy thì sao? Anh sẽ vẫn đến ôm chặt bao bọc yêu thương cô như ngày nào sao?

Đến cả chức danh vợ của tổng giám đốc Hoàng Thiên này đều là nhờ bà của anh

Thậm chí anh còn không đồng ý cho cuộc hôn nhân chớp váng này

Tuần trăng mật tại biển- nơi yêu thích của cô cũng là do anh huỷ
Đêm tân hôn hôm đó, ánh mắt anh đầy những nỗi oán hận, cô mong anh, giải thích với cô, nhưng hành động đó, chẳng khác gì tự anh ấy khẳng định

Vậy mà cô còn tơ tưởng đến anh, hão huyền!

Chiếc xe Ferrari đen bóng sang trọng đỗ trước căn biệt thự hoa lệ phủ kín hoa giấy

Căn nhà của cô và anh

Được gọi là căn nhà không?
Mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng chưa từng sử dụng đến
Chỉ có căn phòng có chút đồ đạc của cô mới biết nơi đây có người ở
Anh thậm chí còn không dọn về đây

-cô chủ

Quản gia của căn biệt thự do bà của anh sai đến-là một người đàn ông đứng tuổi, tuy nhiên phong thái vô cùng tỉ mỉ, mọi thứ dưới tay ông đều được sắp xếp chu đáo

- gọi cháu là cô Uyển là được rồi, cái tên kia... cháu không quen

- được! Vậy cô Uyển, căn phòng của cô được sắp tại phía tây căn nhà, cạnh thư phòng của cậu chủ

- cảm ơn bác
Cô chủ
Cô mỉm cười với cách gọi này, căn bản không phải là không quen, mà là không xứng

Từ view ban công của căn phòng cô là bể bơi
Sao bác ấy lại biết mình thích bể bơi?

Tự giễu bản thân ngu ngốc khi vừa có ý nghĩ loé lên trong đầu, cô muốn hoà mình vào dòng nước rộng lớn kia, thật mát mẻ làm sao...

Bộ bikini ren đen tôn lên nước da trắng hồng mềm mịn của cô còn bó sát vào gò bồng đào căng mọng, đôi chân thon dài khiến cô trông chẳng khác gì hoa hậu

Hoà mình vào dòng nước, đúng là bể bơi nhà Hoàng Tuấn Kiệt, lạnh ngắt!

Bỗng nhiên cơn đau buốt xuất hiện ở chân, chết rồi, chuột rút!
Bây giờ cô mới hiểu cảm giác ngộp nước kinh khủng tới mức nào
Cố gắng tìm sự trợ giúp, còn ai đâu, lúc nãy cô yêu cầu người giúp việc đi hết rồi còn gì?
Tại sao cô lại có thể đãng trí tới mức quên không khởi động trước khi bơi vậy chứ?
Có phải cô mới biết  bơi đâu? Vẫn là thói ẩu thả khó chừa

Lâm Uyển cứ như vậy, lịm dần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro