Chương 109: Tác Động Hỗn Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc Yunika bất ngờ tỏ tình với Haruka trong lớp học đã lan truyền rộng rãi hơn dự kiến.

Mái tóc đỏ tuyệt đẹp của Yunika, mà cô được thừa hưởng từ tổ tiên của mình, người đã đạt đến hạng S, có độ bóng mà không thể có được chỉ bằng cách nhuộm tóc.

Ở trường sơ trung, màu tóc đẹp nhất là đen, nâu và vàng.

Theo nghĩa này, mái tóc đỏ của Yunika, mái tóc bạch ngân của Tsuyuri và mái tóc trắng như tuyết độc đáo của người European phản chiếu ánh sáng mặt trời rất dễ thấy và thu hút rất nhiều sự chú ý.

Yunika cũng không phải là ngoại lệ.

Vì vậy, mọi người thật đau lòng khi biết rằng Yunika, một bông hoa đỉnh cao không thể có được đã bị Haruka, một tên côn đồ, hái đi.

"Rui-kun, cậu ổn chứ?"

"...Vì cái gì?"

Unikumo Mika cố gắng nói chuyện với Rui, người đang có tâm trạng không tốt, thậm chí còn không thèm che giấu vẻ mặt gắt gỏng, u ám của mình.

Mika thậm chí còn thấp hơn Tsuyuri nhỏ nhắn và nhìn lên khuôn mặt cao hơn cô một cái đầu của Rui.

"Trông cậu không được ổn."

"Không sao cả."

Câu trả lời của Rui cho mối quan tâm của cô rất cộc lốc.

Điều duy nhất chiếm giữ tâm trí Rui lúc này là sự căm ghét của hắn dành cho Yunika và Haruka.

Rui là một cậu bé có năng khiếu, mặc dù hắn không giỏi bằng Shun, người được cho là một con quái vật.

Hắn đã sống cuộc đời được các cô gái chiều chuộng mà không hề biết đến bất kỳ trở ngại nào.

Hắn giỏi các nhạc cụ hơi và dây, piano, game và mọi thứ khác.

Hắn đã chiến thắng nhiều cuộc thi âm nhạc. Chưa kể trong các game, với việc sử dụng trí tuệ vượt trội của mình.

Hắn không giỏi thể thao nhưng vẫn có thể di chuyển nhiều hơn mức trung bình.

Hắn có khuôn mặt đẹp trai. Đương nhiên, hắn đã nổi tiếng kể từ khi học tiểu học.

Nếu Rui biểu diễn trước mặt các cô gái, hắn có thể chiếm được cảm tình của họ một cách dễ dàng đến không ngờ.

Tuy nhiên, kể từ khi hắn đến Học viện A-10, mọi chuyện đã không như ý muốn.

Yunika, người mà Rui bị thu hút mạnh mẽ lần đầu tiên trong đời, luôn tỏ ra thờ ơ.

Rui đã chơi nhạc cho cô nghe, và hắn cũng chơi game cùng cô.

Mặc dù vậy, Yunika chưa bao giờ quan tâm đến Rui. Những cô gái duy nhất đến với hắn đều là những cô gái bình thường.

Bởi vì trước đây Rui gặp chuyện quá dễ dàng nên hắn không biết làm cách nào để thu hút sự chú ý của Yunika.

Cho dù đó là một cuộc trò chuyện vui vẻ, chơi một bản nhạc đặc biệt hay phô trương địa vị tốt hơn. Rui đang loay hoay trong bóng tối, không biết câu trả lời nào là đúng. Nhưng cuối cùng hắn không tìm được.

Trong khi đó, Yunika thân thiết với Haruka và cuối cùng cũng thổ lộ tình cảm của mình với anh trong lớp học, một hành động ngu ngốc chỉ có thể coi là một trò đùa.

(Tại sao cậu ấy không thể hiểu một điều đơn giản như vậy là cậu ấy sẽ hạnh phúc hơn khi hẹn hò với mình hơn cái tên đó?)

Rui giận Yunika vì đã đưa ra lựa chọn ngu ngốc như vậy hơn là người đàn ông kia.

(Hãy hối hận hết mức có thể... vì đã chọn một kẻ cặn bã như vậy.)

Lời độc thoại của Rui chứa đầy ác ý và có thể coi là lời nói luyên thuyên của một kẻ thất bại nặng nề.

Tuy nhiên, nỗi ám ảnh của hắn với Yunika chưa bao giờ biến mất.



Yunika và Haruka, những người đã dành cả ngày dưới những ánh mắt tò mò, đã bí mật trao đổi tin nhắn về nơi họ sẽ đi chơi sau giờ học.

Yunika, người luôn mong chờ được đi chơi riêng với Haruka, đã đợi đến cuối ngày học trong tâm trạng phấn khích.

Ngay khi tiết thứ năm kết thúc, Yunika lao tới chỗ Haruka và đưa anh rời khỏi lớp học.

"Không cần phải vội như vậy..."

"Không thể nào... Chỉ có hai chúng ta hẹn hò thôi."

Yunika kéo tay Haruka với vẻ mặt vui vẻ.

Các chàng trai, những người vẫn phủ nhận việc Yunika hẹn hò với Haruka, đã rất đau khổ khi nhận ra rằng Yunika đã trở thành tài sản của Haruka trong lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh đó.

Ngay cả Shun cũng chặc lưỡi và nhìn Yunika một cách cay đắng.

Hai người đi tới hộp đựng giày và vui vẻ tiếp tục cuộc trò chuyện mà không để ý đến những gì đang diễn ra trong lớp.

"Em sẽ bắt anh kể cho em nghe tất cả về Ria và Miyako ở quán cà phê."

"Anh học được từ Internet rằng mình không nên nói về những cô gái khác trong buổi hẹn hò."

"Hôm nay là một ngoại lệ."

"Eee."

Yunika hỏi vô số câu hỏi về việc Haruka đã làm bạn với Tsuyuri được bao lâu, hay anh quen với Miyako như thế nào, v.v.

Cả hai bước vào quán cà phê mà Yunika đã tìm thấy trên mạng trong khi phớt lờ lớp học và ngồi xuống.

Họ gọi đồ ăn nhẹ và đồ uống và im lặng nhìn nhau.

Haruka đặt tay lên bàn và Yunika đan những ngón tay của cô vào đó, đan xen chúng lại với nhau.

"Fufuー"

Với nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, Yunika đắm mình trong vòng tay ấm áp của Haruka một lúc.

Khi đồ ăn họ gọi đã được mang đến, Haruka cầm lấy một chiếc và bắt đầu nói.

"Em thật dũng cảm, Yunika. Vì đã tỏ tình trong lớp."

"Đó là lỗi của anh."

"Eee."

Một bóng mờ xuất hiện trên nụ cười của Haruka khi anh nhai đồ ăn nhẹ.

"Nhưng anh không biết liệu điều này có ổn không. Anh không muốn làm cho em cảm thấy khó chịu, vì có những tin đồn về anh, từ xấu đến khủng khiếp. Anh tự hỏi nó sẽ ảnh hưởng đến em như thế nào trong tương lai."

"Đừng lo lắng, em sẽ ổn thôi."

Trái ngược với vẻ mặt lo lắng của Haruka, vẻ mặt của Yunika lại vui vẻ.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với em, Haruka sẽ bảo vệ em mà."

"Yunika, em có chắc là em không đánh giá quá cao anh không?"

"Anh sẽ không bảo vệ em à?"

"Anh sẽ bảo vệ em."

"Vậy thì ổn thôi... Fufufu.."

Yunika có thái độ dễ gần, mặc dù thực tế là lần sau Haruka gây náo loạn, anh có thể bị đuổi học.

Tuy nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Yunika, Haruka đã quyết tâm bảo vệ cô.

Sau đó, cả hai đã dành một khoảng thời gian dài để trò chuyện về những gì mình đã làm và sẽ làm, để tìm hiểu và hiểu nhau nhiều nhất có thể.

Khi họ rời quán cà phê, đã vài giờ trôi qua. Mặt trời đã lặn và trời hơi se lạnh.

"Em có muốn đi dạo không?"

"Chắc chắn rồi."

Yunika gật đầu đồng ý với đề nghị của Haruka.

Họ sánh bước bên nhau dưới bầu trời đầy sao.

Haruka nắm lấy tay Yunika và đan các ngón tay của họ vào nhau như thể đó là điều tự nhiên đối với họ.

Má của Yunika hơi ửng hồng như hoa anh đào và cô đã chấp nhận.

Không nói gì cụ thể, Haruka và Yunika bước đi trong im lặng cho đến khi họ đến một công viên vắng vẻ.

Công viên vắng tanh chỉ có hai chiếc ghế dài.

Họ ngồi trên ghế dài, nắm tay nhau và nhìn lên bầu trời đầy sao.

Yunika rời mắt khỏi bầu trời đầy sao và lén nhìn về phía Haruka.

Haruka nhận thấy điều này và mỉm cười khi anh và Yunika nhìn nhau.

Yunika chờ đợi không nói một lời, Haruka im lặng ngậm lấy môi.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng. Chỉ là một nụ hôn thôi, phù hợp với thời gian, địa điểm và bầu không khí.

Một cảm giác hưng phấn lan tỏa khắp não Yunika.

Cô hiểu với tâm trí hơi tê dại rằng rốt cuộc cô đã không lựa chọn sai.

"Haruka... em chưa muốn rời đi."

"Em không cần phải vội vàng như vậy đâu."

Haruka, người hiểu Yunika đang muốn nói gì, khiển trách cô.

"Đó là sự khác biệt giữa đến sớm và đến muộn, phải không? Em đã muộn rồi và em cảm thấy thất vọng. Em đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó ngay cả trước khi em thổ lộ tình cảm của mình lận đó?"

Thay vì chuẩn bị sẵn sàng, Yunika chỉ tưởng tượng làm điều gì đó như thế với anh vài lần, nhưng Haruka không cách nào biết được điều đó.

"....Hừmmm."

"Anh biết đấy, em là một người có tính cạnh tranh... đó là lý do tại sao. Làm ơn."

Yunika đứng dậy khỏi băng ghế và kéo tay Haruka.

"Được rồi. Đi thôi."

"Ờm, nhưng không phải nơi mà anh đã từng đến với ai đó trước đây. Em yêu cầu một địa điểm mới."

"Trời ạ..."

Haruka đứng dậy và vòng tay quanh vòng eo thon gọn của Yunika, họ lại bắt đầu bước đi.

Hai người từ từ tan vào bóng tối của màn đêm, biến mất vào cụm ánh sáng lấp lánh phía xa.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro