Chương 115: Hành Trình Trong Vực Thẳm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Bạn trai của cậu đang ngoại tình với Reika kìa.]

Một bức ảnh phóng to được chụp từ xa sẽ được hiển thị.

Ở đó, Yunika nhìn thấy Haruka và Reika rúc vào nhau một cách thân thiện.

"Những tên này thật kiên trì."

Yunika gạt bức ảnh đi và bỏ nó vào thùng rác.

[Chưa quá muộn để chia tay với tên đó đâu.]

Yunika không trả lời.

Cô ném mình lên giường rồi co người lại, ôm gối.

"Em yêu anh, Danna-sama..."

Cô cảm thấy rất hạnh phúc. Tại sao cô lại nỡ chia tay?

Yunika vẫn chưa quen với việc còn có những người phụ nữ khác trong cuộc đời Haruka, nhưng dù sao thì cô cũng chắc chắn rằng mình đang hạnh phúc.

"Aaa, phải rồi..."

Yunika nhớ lại khi cô đứng dậy, ném chiếc gối vào chỗ cũ.

Cô lấy ra một chiếc khuyên từ ngăn kéo trên kệ gần đó.

Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Yunika vẫn chưa xỏ lỗ tai.

Kể từ khi trở thành người yêu của Haruka, Yunika nghĩ rằng cô nên nhờ anh làm điều đó cho mình.

Trước khi quên mất, Yunika đã gửi tin nhắn cho Haruka.

Trời vẫn còn sớm vào buổi tối. Vì Haruka sống cùng Ria và Miyako nên không đời nào anh có thể từ chối cô.

[Anh sẽ đợi em.]

Haruka trả lời bằng một tin nhắn đơn giản.

Sau khi qua lại nhanh chóng, Yunika đóng cửa sổ nổi lại.

Yunika hài lòng và chuẩn bị đi.

Cô sẽ gặp Haruka.

Cô hơi xấu hổ khi ôm Haruka hoặc thậm chí là hôn vì Ria và Miyako đều ở đó.

Yunika nhanh chóng mặc quần áo và rời khỏi ký túc xá của trường.



"Obi-kun. Cảm ơn cậu đã đi cùng mình ngày hôm nay."

Phải 1 tiếng sau Haruka mới nhận được tin nhắn của Yunika.

Reika và Haruka đã chọn xong quà mà không gặp sự cố gì, đã đến lúc chia tay.

"Cậu đã mua gì thế, Obi-kun?"

"Kem bôi tay. Chị gái tớ sử dụng một cái rất rẻ tiền nên tớ nghĩ thỉnh thoảng nên mua cho chị ấy thứ gì đó tốt hơn."

"Cậu có thường tặng quà cho chị ấy không?"

"Thường là vào ngày sinh nhật. Lần này tớ sánh đôi với Reika-san."

"Cậu thực sự rất thân với chị gái mình đấy, Obi-kun."

"Tớ là một Siscon mà. Tớ yêu Nee-san của mình rất nhiều."

Haruka mỉm cười ra hiệu hòa bình, Reika cũng mỉm cười đáp lại.

Họ im lặng đi về phía con phố chính.

Bước chân của Reika hơi thu hẹp lại và cô thì thầm đầy tiếc nuối.

"....Mình đoán đây là nơi tạm biệt."

"Hẹn gặp lại ngày mai tại buổi hòa nhạc của Tsuyuri."

"Đúng vậy..."

Chiếc xe mà Reika gọi đã dừng lại gần đó. Cánh cửa tự động mở ra, chờ Reika lên xe.

"Obi-kun."

"Gì thế."

Nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, Reika kiễng chân lên và hôn Haruka.

"....Hẹn gặp cậu vào ngày mai!"

Reika nhanh chóng rời đi và rút lui ra xe.

Hai tai cô đỏ bừng khi cô nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Haruka chưa kịp nói gì thì chiếc xe đã lao đi.

Haruka đứng yên một lúc trong khi đặt tay lên môi và nở một nụ cười gượng.

"Nếu cậu làm nhiều thế này..."

—Anh không thể trao em cho người đàn ông khác sau khi em đã làm đến mức này.



"Chào mừng về nhà, Haru-kun!"

Miyako chào đón Haruka về nhà với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Cô chạy đến lối vào và ôm lấy anh, mặc dù Haruka vẫn chưa cởi giày.

Đó là khung cảnh quen thuộc với anh, nhưng niềm hạnh phúc mà anh cảm nhận được từ nó vẫn không hề phai nhạt.

"Anh về rồi, Miyako."

"Cái gì thế này, em ngửi thấy mùi phụ nữ."

"Không phải anh đã nói với em rằng hôm nay anh sẽ đi mua sắm với Reika-san sao?"

"Rei-chan có mùi như thế này à?"

"Anh không biết trước đây cậu ấy có mùi như thế nào nên không thể nói được."

"Ư ư ~ "

Miyako vùi mặt vào ngực Haruka, như thể đang kìm nén sự ghen tị của mình.

Haruka ôm Miyako trong tay khi anh cởi giày và đi vào phòng khách.

Anh cố đặt Miyako xuống bên cạnh chiếc kotatsu, thứ vẫn bị bỏ quên dù đang là mùa hè, nhưng Miyako đã bám chặt lấy anh và không buông ra.

"Nào, Miyako."

"Nn ~ .. Hong chịu."

Haruka vỗ lưng Miyako khi cô miễn cưỡng cởi trói và nằm xuống đệm.

Cô đưa tay ra và nhìn Haruka đầy mời gọi.

"Cê cê."

Haruka xoa đầu cô trước, sau đó đặt tay lên bụng cô và xoa nhẹ.

"Nn ♡"

Haruka tiếp tục vuốt ve bụng trên quần áo của cô khi họ nhìn nhau.

Khi làm vậy, Haruka nhận được tin nhắn từ Yunika. Tóm lại tin nhắn là cô muốn đến chơi.

"Aaa, Aaan, Haru-kun... Đ-đừng moà... ♡"

Haruka truyền cho cô một chút kích thích mạnh mẽ, giống như một cảm giác rung chuyển sâu trong bụng dưới của cô.

Haruka tránh ánh mắt của mình khỏi Miyako và gõ tin nhắn trả lời cho Yunika.

"Đ-Đợi đã, Haru-kun... Thật luôn á..."

Giọng nói của Miyako ngọt ngào và tuyệt vọng.

Câu trả lời của Haruka cho Yunika rất ngắn gọn. Trong khi đang gõ tin nhắn bằng suy nghĩ của mình, anh không ngừng kích thích Miyako.

"Ya, aaaa ♡"

Miyako run rẩy, cơ thể cô thả lỏng.

Cơ thể của cô, được Haruka phát triển, đã đạt đến mức có thể đạt cực khoái chỉ bằng cách kích thích dạ dày.

"Em đã làm bẩn cái đệm."

"Haru-kun.. Đó là lỗi của Haru-kun."

"Vâng, lỗi anh."

Haruka lại xoa đầu Miyako khi anh hôn cô.

"Nnchu ♡ Chu ♡ Haru-kun, em yêu anh..Nn ♡ Chu ♡"

"Yunika sắp tới chơi á."

"Ngay lập tức?"

"Ngay lập tức."

"Mouー, thật ích kỷ."

Miyako, người vốn đã mong đợi được ở một mình với Haruka, lại thất vọng và phồng má lên.

Có vẻ như Miyako chỉ giả vờ như vậy chứ không thực sự hờn dỗi.

"Anh đang nghĩ đến việc mời em ấy đến thăm nhà sớm, nên đây là thời điểm thích hợp."

Miyako vòng tay quanh lưng Haruka khi cô dựa vào anh.

Trước khi Yunika đến, Miyako đã để lại nhiều dấu vết trên cổ Haruka. Đó là thú cưỡi kiểu Miyako.

"Vì Yunika sẽ đến nên sẽ thật tuyệt nếu Ria cũng ở đây. Đúng như anh nghĩ hôm nay em ấy sẽ thực hiện buổi ghi âm giọng nói."

"Aaaa, cái thứ dâm đãng đó.. ASMR nhỉ? Cậu ấy giỏi việc đó thật ấy."

"Hở???????"


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro