Chương 52: Huyết Sắc Tử Thần (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tsuyuri POV]

Ví dụ: giả sử bạn đang có một chuyến đi học vui vẻ kéo dài 6 ngày 5 đêm.

Sau khi chuyến đi kết thúc và bạn về nhà, nếu trí nhớ của bạn bị lấy lại và bị đưa về ngày trước chuyến đi thì sao?

Tôi chắc chắn bạn sẽ chán ngấy. Ít nhất thì tôi sẽ như vậy.

Thật đau đớn khi lặp lại ngay cả một sự kiện thú vị.

Vì thế tôi chán ngán với tình hình hiện tại.

Tôi muốn tự tử ngay bây giờ.

Cơ thể tôi có thể hồi phục sau cơn mệt mỏi, nhưng tâm trí tôi thì không.

Tôi thực sự mệt mỏi.

"Đó là lỗi của cậu...Haruka...."

Tôi lẩm bẩm với chính mình khi nhìn chằm chằm vào xác của Haruka.

Tôi đã hoàn thành ván thứ hai của game với những vết thương khắp người và bây giờ đang ở ván thứ ba.

Ở ván thứ 2 cũng có người sống sót nhưng cuối cùng tôi lại là người được chọn để lưu giữ ký ức.

Dù là ván thứ ba nhưng không có sự hấp dẫn của lần thứ ba.

Haruka được chọn làm Joker và anh trở thành kẻ thù của tất cả người chơi chúng tôi.

Nếu tôi không giết anh thì anh cũng sẽ giết tôi.

Và nếu tôi không sống sót, ký ức của tôi sẽ không được lưu giữ.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết anh.

Nếu không có cách nào để chúng tôi cùng nhau sống sót, thì tôi không còn cách nào khác ngoài việc giết anh.

Tôi không thể tồn tại chỉ dựa vào lý tưởng.

"Đi thôi, Shiragane."

"Được rồi."

Tôi làm theo sự dẫn dắt của Reizei Suzu.

"Bây giờ chúng ta đã chơi xong game rồi."

"...Tôi đoán vậy."

[Tôi rất vui vì đã không sử dụng quả bom tôi đã cài.]

Giọng một người đàn ông vang lên từ thiết bị đầu cuối của Reizei.

Đó là giọng nói của Kuzuryuu Masaomi, người đã cố giết Haruka trong ván đầu tiên.

Hai người đã có thể giao tiếp thông qua một MOD liên lạc.

"Tôi là dân nghiệp dư trong việc làm nổ tung các tòa nhà. Nếu mọi chuyện không như ý muốn, có lẽ chúng tôi đã chết."

Tùy thuộc vào vị trí của Haruka, chúng tôi dự định sử dụng bom cài trong các tòa nhà.

Có bốn quả bom nổ, nhưng không ai biết sức công phá của chúng đến đâu, và chúng tôi chỉ có thể tưởng tượng được phạm vi tấn công.

Vì vậy, nếu bom mạnh hơn chúng tôi tưởng tượng thì việc chúng tôi cho nổ sẽ rất nguy hiểm.

Hầu hết những người sống sót khác đều bị Haruka giết chết, và giờ Haruka cũng đã chết.

Ba chúng tôi là những người duy nhất còn sống.

[Bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể ngủ yên.]

"Tôi nghĩ mình sẽ bị PTSD khi giết hai người. Buổi tối sẽ khó ngủ."

[Cậu nói dối. Cậu thậm chí còn không ngần ngại giết họ.]

"......"

Đêm qua chúng tôi ở cùng phòng.

Chúng tôi chọn một nhà khách hơi cũ làm chỗ ngủ.

Chúng tôi ngủ trên đệm futon trong một căn phòng trải chiếu tatami rộng rãi, cách nhau một khoảng nhỏ.

Tôi đang nằm trên tấm nệm giữa, với túi thắt lưng đặt trên gối.

Reizei và Kuzuryuu thỉnh thoảng hỏi tôi về điều gì đó và tôi sẽ trả lời ngắn gọn.

Có lẽ vì đã bớt căng thẳng nên chúng tôi ngủ ngay.

"Reizei, Kuzuryuu..."

"Gì thế?"

"Nó là gì?"

"Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi. Nếu không có hai người, có lẽ bây giờ tôi đã chết rồi."

"Fuh."

"Không có chi."

Hai người họ là lý do khiến tôi vẫn còn sống.

Họ từng là kẻ thù nhưng ở những môi trường khác nhau, họ có thể trở thành đồng minh.

Chúng ta có thể từ bi.

Tôi thậm chí còn ước rằng game sẽ kết thúc với việc chúng tôi là những người sống sót.

Nhưng rồi tâm trí tôi lại quay về khuôn mặt của Haruka. Xác của anh.

Đáng lẽ tôi không nên đi theo anh. Lẽ ra tôi không nên tin tưởng anh bằng cơ thể của mình.

Nếu tôi không đi theo anh, chúng tôi sẽ không bao giờ trở thành bạn bè. Tôi sẽ không bao giờ biết anh.

Tôi không biết rằng nếu tôi tin tưởng anh bằng cả cơ thể mình thì anh sẽ mang theo trái tim tôi.

Còn hơn thế nữa vì đây là lần đầu tiên tôi làm điều đó. Có lẽ anh đã vô tình thay đổi suy nghĩ của tôi.

Tôi đã đưa cho anh trinh tiết của tôi ở thế giới ảo với giá rẻ, nhưng đó là một sai lầm.

Mỗi lần nhớ lại là mặt tôi nóng bừng.

Tôi đã quá ngu ngốc hơn tôi nghĩ.

Tôi tin chắc rằng mình sẽ được chọn để lưu giữ ký ức ở ván thứ tư.

Bởi vì sẽ thú vị hơn nếu tôi được chọn.


[Chúc mừng bạn đã hoàn thành game!]

Một linh vật dễ thương như chú mèo dị dạng xuất hiện và chúc mừng tôi.

[Bạn đã được chọn để lưu giữ ký ức của mình.]

Tôi biết mà.

[Bằng mọi cách, hãy là một người chia bài giỏi.]

Chết đi.

[Tôi chúc bạn may mắn.]

Câm mồm và chết đi.

Ý thức của tôi mờ dần.

Trước khi tôi có thể đắm mình trong ánh hào quang, ván cuối cùng bắt đầu.


Haruka tỉnh dậy ở một bãi đất trống kỳ lạ.

Đó chỉ là một bãi đất trống, đơn sơ, xung quanh là những ngôi nhà bình thường.

Đó là một nơi mà anh không nhớ.

Anh đứng dậy và đi bộ một lúc.

Đường phố yên tĩnh và có chút sương mù.

Không có dấu hiệu của người nào, và một sự im lặng kỳ quái bao trùm lấy anh.

Haruka đang chơi xích đu ở một công viên gần đó và cảm thấy bối rối.

Anh vừa chèo chiếc xích đu vừa tạo ra âm thanh kim loại va vào nhau trong khi ngắm nhìn bầu trời đầy mây.

"Yo, anh bạn."

Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh anh, anh quay lại.

"Sumireko-senpai?"

Có một người có vẻ là Nanasaki Sumireko.

Mái tóc dài màu đen tím của cô được buộc thành búi hai bên. Đôi mắt màu tím như viên ngọc gợi nhớ đến thạch anh tím. Cô mặc một bộ đồng phục màu đen đơn điệu và đeo cà vạt trắng. Cô đang mặc một chiếc áo khoác màu trắng.

"Ồ, cậu biết chị gái tôi à?"

Thoạt nhìn có cảm giác khó chịu.

Cô trông giống Sumireko, nhưng không hiểu sao trông cô lại khác.

"Tên tôi là Nanasaki Sakurako. Tôi là em gái của Sumireko."

Cô nói với Haruka tên của mình.

Haruka cố gắng hiển thị hồ sơ của mình nhưng Talisman không kích hoạt.

"Hân hạnh được gặp cậu, Obi Haruka."

"Sao cậu biết tên tôi?"

Việc Talisman không hoạt động cho thấy họ đang ở trong một thế giới ảo. Haruka không biết tại sao mình lại ở thế giới ảo.

Hơn nữa, việc Haruka không hiển thị hồ sơ có nghĩa là cô không thể biết tên anh trừ khi anh tự giới thiệu. Và Sakurako dường như biết anh. Haruka nghĩ rằng Sumireko có thể đã nhắc đến anh với cô.

"Tôi biết rõ về cậu."

Cô đáp lại bằng những từ ngữ mơ hồ có thể là một câu trả lời hoặc có thể không.

"Nhân tiện, thẻ của cậu là gì?"

"Thẻ?"

Haruka nghiêng đầu, không hiểu lời nói của Sakurako.

"Một tấm thẻ, như thế này..."

Sakurako lấy từ trong túi váy ra một quân 3 Bích và giơ nó lên trước mặt Haruka.

Haruka làm theo cô và cảm thấy một cảm giác cứng và phẳng trên đầu ngón tay khi anh lục túi. Khi anh nhặt nó lên, một tấm thẻ tương tự như của Sakurako xuất hiện.

Đó là quân 4 Bích.

Ngay lập tức, một cửa sổ xuất hiện trước mặt anh.

[Điều Kiện Clear: Thu thập bốn lá bài trở lên của chất Bích.]

Không chỉ Điều Kiện Clear mà còn hiển thị các luật lệ của game, các Phân Đoạn Luật Lệ và các vật phẩm khác mà anh không hiểu.

"Đó là một Điều Kiện Clear rất nghiêm ngặt. Của tôi cũng hơi khắt khe một chút."

"Những Điều Kiện Clear này để làm gì?"

"Đó là những điều kiện để hoàn thành game. Nếu không hoàn thành, có thể cậu sẽ chết ngoài đời."

Sakurako nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt bất chấp những điều khủng khiếp mà cô đã nói.

"Có lẽ chúng ta đã bắt bởi Red Rom?"

"Có lẽ thế. Chúng ta đã bị bắt cóc nên dù chỉ là một trò đùa thì nó vẫn là một tội ác."

Mặc dù giọng điệu của Haruka rất nhẹ nhàng nhưng mặt anh lại tái nhợt khi nghe những gì cô nói.

Nếu Red Rom thực sự bắt cóc anh, điều đó có nghĩa là có khả năng cao là anh sẽ không thể quay lại với Miyako và những người khác.

Mặt anh tái nhợt.

"Chúng ta đi dạo một chút nhé."

Sakurako đề nghị và Haruka quyết định đi bộ cùng cô trong khu dân cư.

"Nói đến Red Rom, tôi nghe nói một số người bị buộc phải tham gia vào một game kinh dị, nơi họ phải trốn thoát khỏi những kẻ sát nhân, quái vật và người ngoài hành tinh. Trò chơi battle royale này hay hơn thế. Tuy nhiên, nó vẫn đáng sợ."

Red Rom có lẽ được biết đến nhiều nhất với việc buộc mọi người chơi những game sử dụng thiệt hại bất hợp pháp trong không gian VR có thể so sánh với thực tế.

Sự thể hiện nỗi đau trong thế giới ảo phải được thay đổi thành tê liệt hoặc nặng nề khi cơn đau vượt quá một mức nhất định.

Mặc dù vậy, các trò chơi Red Rom được thiết lập để người chơi cảm thấy đau đớn giống như ngoài đời khi họ bị sát thương.

Trong một game kinh dị có mức độ sát thương thực tế, ngay cả khi họ sống sót, họ cũng không thể tránh được PTSD.

"Chúng ta làm gì bây giờ?"

"Chúng ta sẽ phải chơi game thôi. Không đời nào chúng ta có thể lật đổ những kẻ đứng đằng sau chuyện này."

"Tôi đoán vậy."

Haruka biết điều đó nhưng anh vẫn hơi buồn khi Sakurako nói rõ điều đó với anh.

Những người ngoài rìa của Red Rom đã bị cảnh sát bắt nhiều lần, nhưng cốt lõi của Red Rom chưa bao giờ bị bắt.

Có lẽ không có khả năng bị gián đoạn thông qua sự can thiệp của cảnh sát. Haruka phải đối mặt với sự thật.

"Đầu tiên, Red Rom là một AI. Đó là thứ họ muốn."

"Đó là một giả thuyết."

"Họ thật tồi tệ. Nhưng như thế vẫn tốt hơn vì họ vẫn chưa phá hủy thế giới thực."

"Phá hủy?"

"Giống như trong game này."

Sakurako sau đó tiếp tục bước đi không mục đích với vẻ mặt trầm ngâm.

"Nhân tiện, Yunika thế nào rồi?"

"Yunika? Cậu ấy ổn."

Việc đột nhiên nhắc đến tên Yunika khiến khuôn mặt Haruka lộ vẻ nghi ngờ.

"Ồ, vậy là hai người biết nhau. Đó là định mệnh phải không?"

"...?"

Haruka có cảm giác rằng họ đã không còn cùng quan điểm từ lâu rồi. Nghĩ vậy nhưng lại không biết phải nói gì nên đành ngậm miệng.

"Dù sao thì hai ta hãy cùng nhau sống sót nhé? Xin hãy giúp tôi lần nữa, Haruka."

"Trước đây tôi đã giúp cậu chưa?"

"Chỉ là cậu không nhớ thôi, nhưng tôi đã từng được cứu rồi."

Sakurako cười khúc khích.

"Nếu tôi sống sót, cậu sẽ đưa tôi đến gặp chị gái tôi chứ?"

"Hở, sao cậu không về nhà đi?"

Sakurako ôm vai Haruka và cười tinh nghịch.

"Tôi đã bị tách khỏi chị gái mình. Tôi đã tìm kiếm chị ấy rất lâu rồi. Đó là lý do tại sao tôi thậm chí còn không biết chị ấy sống ở đâu."

"Ồ, vậy ư?"

Với vẻ mặt không hoàn toàn tin tưởng cô, Haruka nhìn sang Sakurako, người đang quấn lấy anh.

"Thật đó. Nếu cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ hôn cậu một cái."

"Cứ làm như cậu muốn."

Trong khi cố gắng rũ bỏ Sakurako, cả hai tiếp tục bước đi không mục đích.

"Nhân tiện, Phân Đoạn Luật Lệ của cậu là gì Haruka?"

"Là gì thế? Aaa, nó nói rằng vũ khí được đặt trong game sẽ trở nên mạnh hơn theo thời gian. Và nó cũng nói rằng những người sống sót sẽ chia nhau một tỷ yên."

"Wow. Đó là cơ hội để làm giàu."

"Tôi không muốn tiền, tôi chỉ muốn về nhà."

"Tôi cá là 90% người tham gia đều nghĩ như vậy."

"Đúng đó."

Sau khi đi bộ khoảng một giờ, họ cảm thấy mệt và quyết định nghỉ ngơi.

Họ nghỉ ngơi trên một bãi biển với tầm nhìn toàn cảnh về phía chân trời.

"Cậu đã trở thành một kẻ tán tỉnh rồi phải không?"

"Cậu nói như thể đã biết tôi trong quá khứ ấy."

"Cậu đã từng chính trực hơn một chút đó. Trong một giây tôi đã nghĩ mình đã nhầm cậu với ai đó."

"Haa..."

Sakurako ngẫu nhiên nói về một chủ đề và Haruka đã trả lời cô một cách thích hợp.

Thời gian trôi qua khi họ trò chuyện vu vơ và cuối cùng trò chơi cũng đã đến giờ bắt đầu.

"Cuối cùng, chúng ta không gặp được ai cả."

"Đúng ha."

"Chà, hai ta sẽ xoay sở được bằng cách nào đó."

"Tôi đoán vậy."

"Trước đây hai ta đã vượt qua được nên lần này chúng ta cũng sẽ vượt qua được thôi."

"Tôi hiểu rồi."

"Cậu nói năn nhạt quá đó."

"Haha."

Game tàn ác giết nhau đã thực sự bắt đầu?

Với Sakurako, nó có cảm giác không thực lắm.

Haruka đoán rằng thời gian sẽ trả lời.

Hiện tại, anh vẫn muốn dành thời gian nhàn nhã.

"Lần này hãy cùng nhau sống sót nhé, Haruka."

Haruka gật đầu đáp lại lời nói của Sakurako.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro