Chương 53: Huyết Sắc Tử Thần (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nè, cậu có ổn với việc giết người không?"

Sakurako hỏi trong khi đang thư giãn trên ghế sofa trong ngôi nhà.

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì, kể cả giết người, để sống sót trở về nhà."

"Nghe vậy thật yên tâm."

Đã 2 giờ trôi qua kể từ khi game bắt đầu. Hiện vẫn chưa có chuyển động nào đáng kể.

Đầu tiên, trong một game có thể xảy ra giết chóc, rất ít người có thể di chuyển chủ động.

Ý nghĩ rằng họ có thể trở thành mục tiêu nếu hành động khiến họ chậm lại, ngay cả khi họ không thích điều đó.

"Hai ta đi bây giờ nhé? Chúng ta vẫn chưa tìm thấy bất kỳ loại vũ khí nào."

"Hiểu rồi."

Haruka và Sakurako đã tìm thấy một vài món đồ, nhưng không có món nào trong số đó ngoài thức ăn và nước uống.

Bản MOD duy nhất họ có thể tìm thấy là MOD phát hiện sơ bộ có thể cho họ biết có bao nhiêu người trong một khu vực.

Không có vũ khí, họ sẽ thua nếu bị tấn công bằng vũ khí cận chiến chứ đừng nói đến súng.

"Vẫn còn có hai người ở khu vực này."

Sakurako lẩm bẩm khi nhìn vào bản đồ bằng MOD. Có vẻ như có hai người chơi khác ở khu vực cắm trại nơi Haruka và Sakurako đang ở.

Haruka nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy hai cái bóng ở đằng xa.

"Họ đây rồi."

"Ở đâu?"

Sakurako cũng nheo mắt và nhìn về hướng Haruka đang chỉ.

"Ở đó, chúng ta nên làm gì?"

"Hình như họ không có súng."

Một người là cô gái mặc váy liền màu trắng, còn người kia là một người đàn ông ăn mặc lịch sự với mái tóc bù xù.

Họ rời khỏi ngôi nhà và chạy đến chỗ hai người.

"O—i."

Họ quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của Haruka. Trong giây lát, họ giật mình trước sự xuất hiện của một người lạ và hành động cảnh giác với anh.

Haruka cảm nhận được điều này và dừng lại mà không suy nghĩ. Anh biết rất rõ mình trông như thế nào.

"Xin chào. Tôi không có vũ khí nên tôi muốn nói chuyện hòa bình với mọi người, được chứ?"

Thái độ của họ dịu đi một chút khi nhìn thấy Sakurako xuất hiện từ phía sau Haruka.

Nhìn từ khoảng cách gần, không có dấu hiệu nào cho thấy họ có vũ khí. Haruka thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Makabe-san, được không?"

Cô gái mặc váy hỏi người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông tên Makabe gật đầu, hành động có chút nghi ngờ.

"Trước đó, hãy cho chúng tôi biết thẻ của hai người. Chúng tôi không thể hợp tác tùy thuộc vào loại thẻ là gì."

"Tôi có quân 4 Bích, còn Sakurako-san ở đây có quân 3 Bích."

"Hở!? 3 Bích?"

Cô gái kinh ngạc và lần lượt nhìn Haruka và Makabe.

Khi Haruka cảm nhận được điều này, anh lao tới Makabe, người đàn ông vội vàng lùi lại.

"C-Chờ đã...! Người phụ nữ ở đó chính là Joker! Cậu đang bị lừa đó!"

Haruka chạy ngay lập tức để thu hẹp khoảng cách. Người đàn ông hoảng sợ bỏ chạy nhưng ngay lập tức bị Haruka tóm lấy cổ áo.

"Thả tao ra!"

Makabe lấy từ trong túi ra một con dao gấp nhỏ và vung nó vào Haruka.

"Mẹ nó!"

Hắn tặc lưỡi và đến lượt Haruka rút lui.

Makabe lùi lại với vũ khí sẵn sàng, quay gót và bắt đầu bỏ chạy.

"Không phải cậu đuổi theo hắn sao? Dù sao thì hắn ta cũng là Joker mà."

"Đừng có vô lý thế."

Mặc dù Haruka đã thành thạo Hapkido nhưng anh chưa từng chiến đấu với người có lưỡi kiếm ngay cả khi huấn luyện trong không gian VR. Anh đã tập luyện với dùi cui và côn nhị khúc, nhưng chưa bao giờ tập luyện với lưỡi dao.

Haruka có thể có thể xử lý được đòn tấn công của Makabe, nhưng anh thực sự không muốn vượt quá khả năng của mình, đặc biệt là khi có khả năng anh sẽ chết.

Đó là một con dao có lưỡi dài khoảng 5 cm, nhưng nó vẫn đủ sức giết chết một người.

"Chà... Cảm ơn cậu đã cứu tôi..."

Cô gái đi chung với Makabe cảm ơn anh.

"Thật sít soát."

"Vâng, thật luôn ấy... Xém nữa hà..."

"Phù... Vậy thì, giờ chúng ta đã giải quyết được vấn đề rồi, hãy giới thiệu bản thân và hướng đến bãi biển gần nhất nhé."

Haruka gật đầu và đáp lại lời đề nghị của Sakurako.

"Vâng tôi cũng nghĩ thế. Hãy bình tĩnh lại một chút và nói về chuyện này."

"Okay."

Ba người họ sánh bước bên nhau dọc theo con phố yên tĩnh.

"Tên tôi là Reizei Suzu... Hân hạnh được gặp hai cậu."

"Tôi là Obi Haruka. Cậu ấy là.."

"Tôi là Nanasaki Sakurako. Hân hạnh được gặp cậu."

Sau lời chào hỏi của họ, Sakurako cắt ngang.

"Vậy, thẻ của cậu là gì, Reizei?"

"Tôi có 7 Bích."

Suzu lấy thẻ từ túi váy ra.

Đó chắc chắn là quân 7 Bích. Sakurako nhìn tấm thẻ và gật đầu.

"Cậu không cạnh tranh với chúng tôi, đó là một dấu hiệu tốt."

"Quân 7 Bích không được phép giết người phải không?"

"Vâng đúng rồi. Làm sao cậu có thể hành động một mình với một người đàn ông? Nếu họ tấn công cậu, thật khó để đánh trả.."

"Tôi được huấn luyện cách tự vệ. Nếu đó là một người đàn ông cơ bắp thì tôi đã bỏ chạy rồi."

Makabe gầy và có chiều cao trung bình, nên Suzu, người có kích thước tương đương Makabe, sẽ có thể kiềm chế hắn một cách dễ dàng.

"Nhưng hắn có một con dao, phải không?"

Sakurako nhìn Suzu với nụ cười xấu xa.

Suzu quay đi khỏi cô, trông có vẻ xấu hổ.

"Vâng, đúng là... tôi đã được cứu. Nếu tôi bị tấn công, nhân phẩm con gái của tôi sẽ bị chà đạp, hoặc tôi có thể bị giết."

"Hoặc cả hai."

"......"

"Đừng quá khắt khe với cậu ấy."

"Tôi chỉ đang cố cho cậu ấy thấy game này đáng sợ đến thế nào thôi."

"Vâng vâng..."

Trong khi nói chuyện vu vơ, ba người họ lặng lẽ đi về phía bãi biển đầy sương mù.

Chẳng mấy chốc, lưng họ biến mất sau màn sương mù.


"Nó khá yên tĩnh phải không?"

"Vâng, đúng vậy."

Ba người đi dạo dọc bờ biển.

"Chỉ có một vài người chơi. Tôi nghĩ trận đấu đã muộn khi họ di chuyển."

Họ nói với Suzu rằng vũ khí và MOD sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trong giai đoạn sau của game.

Và lĩnh vực này ngày càng nhỏ hơn. Cơ hội chạm trán người chơi cũng sẽ tăng lên.

"Vậy thì, hãy thư giãn cho đến khi thời cơ đến."

"Tôi không có vũ khí nên tôi muốn có ít nhất một khẩu súng của cậu."

"Tôi may mắn nên có một khoản dự phòng."

"Không phải cậu sẽ gặp xui xẻo nếu tham gia vào game này sao?"

"Đúng vậy."

Sakurako cười nhạo sự lạnh lùng của Suzu.

"Bây giờ chúng ta hãy đi khám phá nhé?"

"Tôi đồng ý. Nếu không, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ bị mất nước."

"Đúng rồi. Chúng ta hãy đi tìm kiếm."

Không ai phản đối lời nói của Haruka, cả ba người cùng tiến về bờ kè.

"Haruka!"

Họ nghe thấy giọng nói của một cô gái xa lạ.

Nhưng cô đã gọi tên Haruka một cách rõ ràng.

Họ hướng mắt về nơi phát ra giọng nói.

Hai cô gái đang nhìn xuống Haruka và những người khác từ ngân hàng.

Mái tóc bạc của cô tung bay trong gió biển, và đôi mắt nheo lại buồn bã của cô đang nhìn Haruka.

Nhìn thấy bóng dáng bất ngờ đó, Haruka trợn mắt.

"Cậu có biết cô ấy không?"

"Cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi."

Đó là bạn cùng lớp của Haruka, Shiragane Tsuyuri, người đã gọi tên Haruka.

Cùng với một cô gái mà anh chưa từng gặp, cô chạy xuống bậc thềm bờ kè.

Dù chân vướng vào cát nhưng cô vẫn liều mạng chạy về phía Haruka.

Khi cô ở ngay trước mặt anh, cô nhảy lên người anh mà không mất đà.

Haruka, người đã nghĩ rằng cô sẽ dừng lại ngay trước mặt anh, khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh không thể bắt được cô và bị đẩy xuống.

"Shirogane-san!?"

"Tớ mệt quá... Tớ thực sự rất mệt mỏi..."

"Ồ, C-Cảm ơn vì đã cố gắng?"

Bối rối, anh ôm lấy Tsuyuru, người đang quấn lấy anh.

"Đ-Đợi đã, Shiragane-san..."

Một cô gái với mái tóc đen hơi xanh đến muộn để tham gia cùng những người khác.

"Các cậu thực sự là bạn cùng lớp à?"

"Đáng lẽ chúng tôi phải..."

Tsuyuri không bao giờ rời xa Haruka.

Tsuyuri bám lấy Haruka một lúc, nhưng rồi cô đột nhiên lùi ra và nhìn Haruka từ khoảng cách rất gần và hỏi anh.

"Thẻ của cậu là gì?"

"Quân 4 Bích."

"Haaa, tớ mừng quá... Chúng ta đã vượt qua được bước đầu tiên..."

Tsuyuri thở dài và dựa vào Haruka.

"Haruka..."

"G-Gì thế?"

"Tớ mệt. Hãy cõng tớ nhé."

"O-Ou..."

Sau khi đứng dậy, Haruka đỡ Tsuyuri đang nhảy lên lưng mình bằng cả hai tay và cõng cô trên lưng như được bảo.

"Shirogane-san, cậu bị sao vậy?"

Haruka hơi sửng sốt và thốt lên một giọng khó hiểu.

Sakurako và Suzu nhìn nhau và nghiêng đầu.

Thậm chí họ còn bối rối, không hiểu gì cả.

Bất chấp phản ứng của những người xung quanh, Tsuyuri từ bỏ nhiệm vụ giải thích và tiếp tục chơi đùa với Haruka trong im lặng.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro