24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Tối hôm nay chúng ta cùng đi chơi nhé? Ở khu vui chơi. Anh sẽ đến nhà đón em>

Khoảng một tuần sau thì cậu lại nhận được tin nhắn khác từ Joonyeong, và cậu thấy chán rồi, cậu không muốn tìm hiểu y nữa.

<Vâng>

Cậu trả lời lại tin nhắn, chỉ vỏn vẹn như thế là xong một cuộc trò chuyện. Cậu hầu như không hề chủ động mở chuyện hay hỏi han gì y cả, chỉ toàn y mở đầu rồi cậu sẽ vâng dạ cho xong mà thôi.
___

Tối hôm đó Joonyeong đến đón cậu, y lái xe đến một khu vui chơi rất lớn, vừa đặt chân xuống y liền bỏ cậu lại một mình để đi vệ sinh mất. Mà trước khi đi y còn có dặn dò cậu hãy vào khu trò chơi điện tử để chờ, cậu cũng nghe theo, nhưng lạ thay sao trong đây lại vắng người đến thế, một bóng cũng không có.

Rồi tự nhiên phía sau cậu có tiếng bước chân.

"Jungkook"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu giật phắt người quay lưng ra phía sau, hình bóng đó, con người đó. Cậu không dám chắc mình có đang mơ ngủ hay không, nhưng đó lại là hắn, là Kim Taehyung chứ không phải Joonyeong.

"Anh...tại sao?"

"Anh đến tìm em, anh...anh nhớ em rồi"

Môi hắn mím lại, cảm giác căng thẳng ập tới, vì hắn không thể biết tiếp theo cậu sẽ nói gì, và hắn càng không biết cậu có ghét hắn hay không.

Jungkook như thể hoá đá, cậu đứng chôn chân ở đó, hai mắt cậu bắt đầu rưng rưng, cảm giác rất lạ, nói sao nhỉ? Là cảm giác không thực.

"Nhưng chúng ta đâu còn là gì của nhau nữa, chấm dứt hết rồi!"

Hắn như chết lặng, trái tim lại lần nữa nhói đau, rõ ràng là hắn đã lường trước điều này rồi, nhưng cớ sao vẫn đau đớn như thế?

"Taehyung, quên em đi"

Nhưng cậu vẫn chưa quên được hắn kia mà. Hơn hết là hắn còn tồn tại trong tâm trí cậu lâu đến mức cậu gần như bị ám ảnh bởi hắn, vì thế cậu mới tìm đến ai khác để thay thế cho hắn với hi vọng bệnh của mình sẽ ổn hơn.

"Sao thế hả em? Jungkook ơi, anh muốn ôm em, anh mệt lắm, anh tìm em khắp nơi, anh nhớ em biết chừng nào"

Jungkook chẳng đáp ngay, cậu bước đến phía hắn, nhẹ ôm hắn vào lòng. Hắn vừa được cậu chủ động thì cánh tay đã vội siết lấy cậu, không dám thả lỏng sợ cậu biến mất.

"Đừng rời đi, đừng bỏ anh mà có được không?"

Cậu dụi đầu vào ngực hắn, mà chính xác hơn là lắc đầu. Cánh tay dùng lực đẩy hắn ra để cả hai đứng đối diện nhau, cậu áp tay vào gáy hắn kéo xuống rồi hôn nhẹ lên trán.

"Nếu anh thật sự để em trong tim thì có giây phút nào em bỏ anh đâu"

Một nụ cười dịu dàng nhưng cũng chua xót được cậu dành tặng cho hắn, chỉ đến đây thôi, duyên cậu và hắn chỉ vỏn vẹn như thế thôi.

"Không. Anh để em trong tim, nhưng anh cũng rất cần em"

"Nhưng mà anh kêu em đừng bỏ anh, chứ không phải ở bên anh mỗi ngày"

"Nhưng mà...nhưng mà anh thật sự cần em, anh thương em, anh nhớ em, và hơn hết...anh yêu em!"

"Nhưng em có yêu anh nữa đâu"

Lại là câu nói này, Haeun cũng từng nói điều tương tự với hắn, câu nói đã nhốt hắn trong hố đen, câu nói hành hạ trái tim hắn thật lâu.

Nhưng mà Haeun lúc đó là nói thật, còn Jungkook bây giờ đang giằng xé tâm can mà phun ra những hồi âm giả dối, chỉ vì cậu không muốn yêu, không dám tin tưởng hắn.

"Xin lỗi"

Rồi cậu cuối đầu chào hắn, sau đó quay lưng bỏ đi.

Taehyung bỗng nắm tay kéo cậu lại, cậu bị mất trớn mà nương tựa cả cơ thể vào hắn. Hắn vòng tay ôm cậu thật chặt, cậu cảm nhận được lồng ngực hắn phập phồng như đang gắng kìm chế gì đó.

"Anh từng làm tổn thương em, bây giờ em quay lại trả đủ, cái đó là lẽ thường, nhưng mà anh thương em nhiều lắm. Hay em ở lại với anh, hành hạ anh ra sao cũng được"

"Thiếu đi em anh mới nhận ra bản thân mình lạc lõng đến mức nào, xin em đừng rời đi, em ở lại thương lấy anh với"

"Anh biết em không tin anh, anh biết anh cố chấp, nhưng mà anh yêu em quá, anh có chết cũng không thể buông"

Hai mắt cậu đỏ hoe, cơ thể bắt đầu run rẫy, cậu chẳng muốn khóc chút nào, nhưng mà làm sao đây? Cậu yếu đuối quá.

"Yêu anh lần nữa, một lần nữa thôi!"

Giọng hắn run run.

"Em yêu anh rất nhiều lần. Lần nào cũng chỉ tăng thêm chứ chưa hề giảm đi, nhưng mà bây giờ em không dám nữa đâu. Đừng tin tưởng mà đem thứ cao cả như tình yêu để gửi gắm chỗ em, trách nhiệm đó nặng lắm, em không gánh được đâu"

"Có anh phía sau đỡ em mà!"

"Rồi lỡ một ngày anh vấp ngã, lúc đó ai đỡ em hả anh?"

"Làm sao để em tin anh đây hả Jungkook?"

Hắn thấy có chút bất lực, thấy một hố đen đang chờ đợi kéo mình xuống dưới và giam cầm suốt quãng đời còn lại.

"Chẳng làm sao cả đâu. Chúng ta chỉ là hai con người hoàn toàn bình thường, xem như là có duyên mà không có nợ, cuộc đời này em và anh coi như trả đủ cho nhau. Bây giờ không còn gì níu kéo nữa hết. Buông đi, nha anh?"

Đâu phải cứ nói là buông.

"Em có tội anh thì ở lại với anh được không?"

"..."

"Anh yêu em! Xin em đừng rời đi, xin em đừng bỏ anh"

Rồi hắn áp hai tay vào má kéo mặt cậu đối diện mình, hắn ép cậu vào một nụ hôn, chỉ đơn giản là môi chạm môi thôi, nhưng theo đó là thật nhiều phần chiếm hữu và cả sự van nài thiết tha. Lúc cả hai cùng nhắm mắt, những giọt lệ được che giấu từ nãy giờ cũng không chịu được mà rơi ra.

Jungkook không phản kháng, cậu mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Đáp lại hắn chỉ là một thân thể mềm nhũn không sức sống, hai tay cậu cũng buông lỏng không níu giữ lấy gì hết.

"Em còn yêu anh có phải không?"

Taehyung chủ động dứt ra trước, hai tay hắn áp lên má lau nước mắt cho Jungkook.

"..."

Cậu như câm nín, cậu chẳng trả lời nổi, nước mắt cậu đột nhiên tuôn trào, chúng thay nhau mà rơi xuống.

"Có phải không Jungkook?"

"Phải! Em còn yêu anh đấy, yêu rất nhiều là đằng khác, nhưng mà em yêu anh rồi thì ai tội nghiệp em đây?"

Cậu quát lên, oà khóc thật lớn.

"Yêu anh đau đớn lắm sao em?"

Đáp lại cái bộ dạng có chút mất bình tĩnh của cậu, hắn chỉ nhẹ buông lỏng, nước mắt cũng rơi ra liên tục. Hắn không thể hiện chút cảm xúc nào hết, gương mặt hắn vô hồn nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy lại chứa chan một nỗi niềm day dứt mãi không nguôi.

"Đúng! Yêu anh đã đau đớn, bên anh còn đau đớn hơn!"

Đau đớn vì khi về bên hắn, cậu sẽ mãi giằng xé tâm can vì căn bệnh mà mình đang gánh chịu, cậu sẽ lại nhớ đến những chỉ trích mà người ta gán lên người mình, cậu sẽ mãi chẳng thể sống một cách bình thường được nữa.

"Anh hiểu rồi. Anh xin lỗi. Không giữ em lại nữa, không làm em tổn thương nữa"

Hắn không níu cậu nữa, tay vội đưa lên lau nước mắt nhưng nó lại cứ tuông ra, môi hắn cố câu lên một nụ cười. Xem như hắn chúc cậu có một cuộc sống khác yên bình và vui vẻ hơn, một cuộc sống không cần đến hắn.

Anh có chết cũng không thể buông?

Cậu vội gật đầu rồi quay lưng bỏ đi, tay vẫn đều đều đưa lên gạt đi nước mắt.

Mãi cho đến khi khuất bóng thật xa, cậu mới chọn một góc nhỏ vắng người qua lại. Jungkook ngã khụy xuống, bắt đầu oà khóc, tiếng khóc xé tan cả một bầu trời bình yên.

Cảm xúc cậu bây giờ như một đống hỗn độn, suy nghĩ dần trở nên rối rắm, những câu nói mà hắn dành cho cậu cứ văng vẳng bên tai.

Anh yêu em!

Xin em đừng rời đi.

Xin em đừng bỏ anh...

Jungkook thương hắn quá...

Nhưng sự thật thì hắn mới chính là người vứt bỏ tình yêu của cậu đi mà, cậu có bỏ hắn bao giờ đâu?

Rồi cậu vỡ oà, tim cậu nhói lên từng hồi, một nỗi đau âm ỉ mãi không chịu thôi, nó cắn xé cậu thành từng mãnh nhỏ, nó khiến cậu phải rời xa người mình yêu.

"Jungkook, sao em ngồi ở đây? Anh tìm em từ nãy giờ, nhưng sao lại khóc?"

Joonyeong không lâu sao cũng tìm thấy cậu, y vội ngồi xuống bên cậu, lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ.

"Em...em có chút chuyện thôi"

Cậu vội nén lại cơn nấc, cố gắng gồng mình để đáp lại y.

"Ừ, anh biết"

"Anh..."

Rồi dần dần, những nỗi đau bủa vây thân thể cậu thay thế bằng sự bất ngờ.

"Đừng giấu. Anh biết em vừa gặp ai, anh biết về người đó. Hơn hết là anh làm việc cho người đó!"

Jungkook mở to mắt, cậu bắt đầu hoảng loạn. Bây giờ cậu nhận ra rồi, thì ra cậu từ lâu đã bị giam cầm trong cái bóng to lớn của hắn. Thì ra cho dù có đi đến tận cùng của trời xanh, cậu vẫn không thể chạy trốn khỏi hắn, mãi mãi cũng không thể thoát khỏi cái tên Kim Taehyung. Sợ hãi và ám ảnh.

Hắn làm đau cậu từ lần này đến lần khác, giam cầm cậu như một con thú, vờn với tình yêu của cậu như đồ chơi. Nhưng sao cậu vẫn yêu hắn nhiều đến thế?

Rốt cục thì người làm cậu tổn thương...người đó nhất định phải là Kim Taehyung hay sao?

Đời cậu sao mà khốn nạn quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro