NINE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tôi dùng nạng đập rầm rầm vào cửa phòng anh Rex "Dậy mau, trời sáng rồi"

"Ôi Chúa ơi" Tôi nghe thấy anh ấy rên rỉ ầm ĩ "Hôm nay là thứ 7 mà"

"Em cần số điện thoại của Anthony"

Có tiếng chửi thề, tiếng đổ vỡ loảng xoảng và anh ấy xuất hiện. Tôi hét toáng lên

"Cái gì?" Anh cất tiếng, như thể anh không phải người đang dính đầy bùn đất, đôi mắt đỏ quạch như kẻ phản diện trong tay siêu năng lực cùng với cái mũi gãy vậy.

"Em nghĩ mũi anh gãy rồi"

"Anh bị ngã" Rex chửi thề và mò mẫm cái thứ sưng phồng ngay giữa mặt

"Anh nên đi khám đi. Nghiêm túc đấy"

Anh phớt lờ lời cầu xin của tôi và chộp lấy một lọ thuốc giảm đau Ibuprofen (thuốc giảm đau, sưng hoặc sốt) từ trong tủ.

"Sao em lại cần số điện thoại của Anthony?"

Bác sĩ Brown từng bảo tôi rằng nỗi buồn đau giống như một cái bóng đèn sắp tắt. Đôi khi nó tối sầm trong một tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng nổ lách tách trong 1 ngày, cũng có khi nó dường như rất ổn trước khi vụt tắt hẳn vào lúc bạn ít ngờ tới nhất. Tôi cảm thấy những giọt nước mắt mặn chát nơi cổ họng. Trước khi xảy ra tai nạn, anh Rex từng là người tràn đầy sức sống.

"Ồ, chết tiệt, Sam" Anh nói với vẻ có lỗi

"Em chỉ cần số điện thoại thôi" tôi lau mặt

Anh Rex dao động giữa việc trở thành 1 thám tử và phớt lờ những giọt nước mắt của tôi, hoặc là một kẻ ngu ngốc và để ý đến chúng. Lựa chọn đầu tiên thắng, anh cố bù đắp bằng cách chuyển sang chế độ 'anh trai gương mẫu'. "Nói cho anh biết tại sao hôm qua em lại ở trong căn nhà đó. Có phải Anthony đang lôi kéo em hay không? Nó biết em bị cấm qua lại với nó mà"

"Trước tiên, anh không có quyền quyết định cấm em qua lại với ai. Thứ hai, kinh tởm đến phát ốm. Và thứ tư, em sẽ không nói cho anh lí do tại sao em cần số điện thoại cậu ta, nhưng anh phải đưa nó cho em vì anh nợ em"

"Nợ cái gì?"

"Vì đã không làm thế này" Tôi ngả người ra phía sau cầu thang "Bố ơi!"

Toàn thân anh Rex căng ra trông giống 1 con mèo, đồng thời rít lên y hệt chúng "Im miệng, im miệng..."

"Cho em số" Tôi cũng rít lại theo phong cách loài mèo

"Còn lâu...."

"Bố!" tôi gào lên "Bố nên lên đây đi"

"Có chuyện gì thế Sam?" tiếng bố yếu ớt vọng lại từ phòng bếp

"Không, im miệng... Anh chỉ phải lau rửa sạch..." Anh Rex chụp lấy tay tôi

"Bố ơi..."

"Được rồi, khốn kiếp, được rồi" Anh ấn điện thoại vào mặt tôi một cách thô bạo.

Đầu bố ló ra ở dưới chân cầu thang, anh Rex vội vã lao trở vào phòng. Bột mì dính trên áo sơ mi của bố. Tim tôi chùng xuống. Bố đang nấu ăn, điều đó có nghĩa bố đang cố thay đổi, nghĩa là bố sẽ bắt tôi quay lại với vật lí trị liệu.

"Con xin lỗi. Con nghĩ mình vừa thấy 1 con nhện" tôi dùng giọng điệu làm nũng

"À" bố trở nên nhẹ nhõm, quên béng tôi là sát thủ tiêu diệt nhện trong nhà từ khi lên 7. Bố nở nụ cười TKMM với tôi. Nó chẳng hợp chút nào với gương mặt bố ngay bây giờ "Bố đang làm bánh kếp. Bảo anh Rex xuống nhà khi nào sẵn sàng nhé"

Anh Rex không bao giờ ăn sáng, nhưng nỗi buồn đau khiến bố quên mất điều đó. Bố quên rằng tôi không thích đồ ăn Trung Quốc, rằng tôi bị dị ứng dâu tây. Nhưng tôi không ngại làm con rối. Đó là cơ hội để biến bản thân thành ai đó phù hợp với bố hơn.

Tôi đuổi theo anh Rex vào phòng của anh, nó cũng bừa bộn như phòng tôi, ngoại trừ thùng rác của tôi không đầy ắp khăn giấy và tôi không có tấm poster của 1 cô người mẫu đang cưỡi ô tô. Anh ấy trừng mắt nhìn tôi từ trên giường như 1 con quái thú Gremlin bị choáng váng.

"Em không được phép vào đây"

Tôi tìm thấy số Anthony trong điện thoại anh và lưu vào máy mình trong khi Rex lục lọi khắp phòng tìm quần áo và vô tình mò được gói thuốc. Anh vẫn giấu thói quen này với bố, dù chẳng cần thiết. 20' nữa, anh sẽ xuống dưới với khuôn mặt được cạo râu sạch sẽ và 1 câu chuyện vui về việc vấp chân phải Tito để giải thích cho cái mũi của mình.

Anh xuất hiện với những chiếc quần lót in hình quả ớt nắm chặt trong tay "Anh tưởng mình đã nói với em là phải tránh xa Anthony rồi chứ"

Tôi trừng trừng nhìn anh bằng ánh mắt kiêu căng nhất có thể giống như chị Lena trước khi tôi bỏ đi.

Căn bếp tràn ngập một mùi thơm không làm tôi phát ốm. Bố đang khuấy bột làm bánh. 3 ly nước cam đặt trên bàn, xung quanh là 4 cái ghế. Tôi nuốt nước bọt. Phải mất 5 giây để điều chỉnh gương mặt với nụ cười TKMM của riêng mình, đây là công cụ hữu hiệu số 1 để đối phó với bố, cũng là thứ tôi đã hoàn thiện thông qua vô số thử nghiệm và lỗi lầm.

"Sam" bố nói. Từng có nhiều cách để bố gọi tên tôi: một 'Sam' vui vẻ hoặc 'Sam-antha Herring' nếu tôi ra ngoài quá khuya. Lúc này nó chỉ đơn giản là quan tâm...

"Sam, con thích ăn loại bánh kếp nào?"

"Dạ, bánh chocolate chip!" tôi cười toe toét. Mỗi lời tôi nói với bố đều du dương giống như nốt nhạc

Ông đổ một túi chip Nestle vào bát. Hẳn mẹ sẽ nói, "Mọi người chờ đã. Mẹ đang nhìn thấy 1 viễn cảnh tương lai.. Nó liên quan đến việc phải đi gặp nha sĩ..." và bóng đèn nhấp nháy, nhưng như thế là đi ngược với quy tắc khóc lóc trước mặt bố. Bố sẽ nghĩ rằng tôi lại đang cảm thấy đau buồn, và tôi sẽ phát điên thực sự nếu cứ phải cố gắng tỏ ra mình không điên.

"Bố nghĩ chúng ta có thể ăn sáng cùng nhau" Bố đổ bột vào chảo. Có 1 cốc cafe bên cạnh chiếc máy xay sinh tố không còn dùng nữa... Mẹ là tín đồ của sinh tố... Tuy nhiên caffein không thể giúp che đậy những quầng thâm quanh mắt bố "Bố đã hy vọng Lena sẽ về sớm, nhưng chị con bị tắc đường. Tuy nhiên, con bé nên có mặt đúng giờ cho cuộc hẹn của chúng ta. Con đã liệt kê danh sách các mục tiêu của mình chưa?"

Tôi gật đầu và kéo ra 1 cái ghế lúc Tito dụi vào chân mình. Những buổi sáng thứ 7 thường không có nhiều xe cộ lưu thông - chị Lena chuyên căn giờ đến để không dành thời gian với chúng tôi lâu hơn dành cho buổi trị liệu. 

"Bác sĩ Brown rất giỏi?" Bố vốn là người hay e ngại và thường dùng những câu hỏi trần thuật, nhưng từ khi mẹ mất tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn

"Vâng, thực sự rất giỏi ạ"

Những chiếc bánh kếp trông thật mệt mỏi, giống như những miếng thịt. Tôi gào lên gọi anh Rex, nhưng tiếng nước từ vòi hoa sen vẫn đang chảy. Đồ phản bội

"Trường lớp thế nào con?" bố sợ nó thật khủng khiếp và tôi sẽ trả lời điều này một cách thành thực

"Rất tuyệt ạ. Với lại hôm qua con đã đi chơi với Kendra"

Bố vốn không phải người yếu đuối. Chỉ vì bố quá lo sợ tôi trở nên yếu đuối khiến bố yếu đuối theo. Đó là lỗi của tôi. Tôi đã ở lỳ trong phòng suốt mùa đông, tắt hết đèn đóm, và bố vẫn ngày đêm ngước lên trời trông ngóng sẽ có 1 quả bom đưa tôi trở lại hầm trú ẩn của mình. Nhưng tôi học được 1 điều rằng thoát ra khỏi căn phòng của riêng bạn không có nghĩa bạn phải thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình

"Bố vui vì con vẫn chơi với những cô bé đó. Bố đã lo lắng về những chuyện này khi con rời khỏi đội..." bố gãi tai Tito "Mọi chuyện tốt cả chứ?"

"Tốt lắm ạ" tôi bắt đầu đếm lũ thiên nga trên giấy dán tường. Tôi đã đếm được 754 con. Một ngày nào đó tôi sẽ biết chính xác có bao nhiêu con trên đó.

Tôi cắn 1 miếng bánh, chủ yếu là chocolate. Người ta thường nói nỗi đau buồn khiến bạn cảm thấy nhai cơm như nhai rạ, nhưng chỉ là khi bạn buồn, còn thức ăn lại quá ngon mà thôi. Kiểu như, Cô ấy sẽ không bao giờ biết mùi vị này thế nào, hoặc Cô ấy sẽ không bao giờ thấy bầu trời hôm nay đẹp ra sao, cho đến khi mọi thứ tốt đẹp đều khiến bạn muốn khóc. 

Bố mở tủ đựng vitamin. Những món thực phẩm bổ sung đã hết hạn của mẹ nằm sâu phía trong. Mẹ ghét cái cảm giác khi thuốc trôi xuống cổ họng, nhưng lại từng nói rằng mình đã lên kế hoạch để đi bộ đường dài với cháu nội. Chúng ta nên cảnh báo những ai luôn nghĩ rằng dầu hạt lanh sẽ giúp mình được trường sinh bất tử rằng: Nó vô tác dụng. Nên chuyển sang ăn vặt như bố tôi. Uống Omega - 3 cũng vô dụng nếu như 1 chiếc xe tông vào bạn.

Bố im lặng đưa cho tôi 1 lọ thuốc chống trầm cảm. Tôi lấy 1 viên trước khi đưa trả, và bố cất nó đi, 1 cử chỉ quen thuộc mà 2 chúng tôi đều giả vờ như là chuyện riêng của người khác. Bố cũng ném cho Tito những viên thuốc cuộn phô mai của nó. Cả nhà này đều cần được chữa bệnh.

"Bố đang nghĩ rằng có thể sẽ tốt hơn nếu chúng ta thực hiện 1 số thay đổi quanh đây" bố bắt đầu "bố đã gọi cho bác sĩ, ông ấy nói rằng mình có 1 cuộc hẹn trị liệu bắt đầu lúc..."

"Bữa sáng rất ngon, nhưng con có việc gấp" tôi ngắt lời "Con đã hẹn Kendra làm dự án nhóm rồi"

"Môn nào thế? 

Tôi nhớ mình không có chút gì lo lắng về việc trở thành 1 kẻ nói dối thành thần "Sinh học ạ. Giải phẫu ếch. Bố có thể chở con đi được không? Bọn con sẽ gặp nhau ở McDonald's"

Cả hai chúng tôi đều nghe thấy câu nói đùa của mẹ, giống như 1 đoạn băng ghi âm đang được phát, về 1 con ếch chết bị ngâm trong dung dịch formaldehyde có lẽ còn bổ dưỡng hơn chiếc hamburger Big Mac. Từ khi mẹ mất, những cuộc trò chuyện của chúng tôi luôn tràn ngập các khoảnh khắc im lặng khi nhớ tới những lời nhận xét mà mẹ từng đưa ra.

Bố bỏ bát đĩa bẩn vào bồn rửa, có vẻ hơi băn khoăn: "Lấy áo khoác của con đi"

Chuyến đi có đôi chút lúng túng, 1 vấn đề hóc búa tất cả chúng tôi đều gặp phải trên đường đến phòng trị liệu sau đó. Tôi ậm ừ theo cái cách mình chắc hẳn đã làm trong xe Eliot hôm qua, và bố không nhắc gì đến cuộc trị liệu vật lí nữa.

Cửa hàng McDonald's trong thị trấn của chúng tôi khá tai tiếng. Bọn họ đã định phá bỏ 1 nét đặc trưng của thị trấn - căn nhà cổ theo lối kiến trúc Hy Lạp - La Mã, nhưng mẹ đã tham gia biểu tình phản đối. Cuối cùng họ đành mở nhà hàng ở bên trong tòa nhà ban đầu, và rồi ở đó xuất hiện những mặt sàn màu sáp và một máy bán nước ngọt tự động. Trước khi mẹ mất, Rex từng làm việc ở đây, nhưng hiện tiện thậm chí anh còn chẳng thể tìm được công việc tại McDonald's.

Ngay khi nhận túi đồ ăn đầy dầu mỡ, tôi liền gọi cho Anthony.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro