TEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao cậu có số của tớ, Samantha Herring?" Cậu ta hỏi luôn, có nghĩa là cậu ta đã có số của tôi.

"Từ anh Rex, và chúng ta phải nói về chuyện ngày hôm qua. Gặp tớ ở quán McDonald's - tớ đã mua cho cậu một chiếc bánh Big Mac. Cậu đã từng xin mẹ tớ mua chúng cho cậu mà, nhớ không?"

"Tớ không đi được, bởi không may là tớ chẳng quan tâm"

Tôi nhai miếng gà rán rôm rốp "Gàn rán hôm nay rất tươi. Có vẻ ngon lắm. Tất cả đều giòn..."

"Tớ chưa ăn sáng" Cậu ta ngáp qua điện thoại

Một trong những yếu điểm của Anthony chính là thức ăn nhanh. 15' sau đó, cậu ta bước vào quán, theo sau 1 người phụ nữ và đám con của cô. Cậu ta đang nghe điện thoại. Tôi giơ chiếc Big Mac lên vẫy, cậu ta thong dong đi về phía tôi, vẫn đang nói chuyện.

"Con đã nói chuyện với Hiệu trưởng Chase. Cô ấy quý con... Cô ấy sẽ chỉ đình chỉ con trong 2 tuần, chứ không đuổi học" im lặng "Không, mẹ, con không muốn mẹ bay..." rồi cậu ta ngừng bặt và nhìn chằm chằm vào điện thoại. Hẳn là mẹ cậu ta đã cúp máy. Cậu ngước nhìn lên, lấy lại vẻ bình thường "Tớ có thể giúp gì cho cậu, Samantha?"

"Để Eliot Rowe yên" tôi nén giận trong lòng

"Tớ không thể để yên cho người mà tớ không hề đụng chạm từ thứ 2 đến giờ" cậu ta chụp lấy túi bánh, không buồn thừa nhận lời nói dối về chuyện hôm qua.

"Bạn bè cậu đánh cậu ấy bởi vì cậu đã bảo họ làm thế"

"Cậu biết tại sao tớ lại bán thuốc không?" cậu ta hỏi "Tớ không cần tiền. Nhưng mọi người lại cần thuốc, tức là họ cần tớ. Không phải ai cũng đủ may mắn gặp phải 1 vấn đề mà họ có thể tìm được thuốc chữa trị. Vì vậy, nếu Eliot Rowe gây nguy hiểm cho việc kinh doanh của tớ, nó cũng sẽ khiến khách hàng của tớ gặp nguy hiểm. Cậu đã quen biết tớ từ lâu... Tớ không phải thằng khốn. Tớ chỉ muốn đảm bảo chuyện này sẽ không tái diễn. Chăm sóc cho những người tìm đến tớ để được xin giúp đỡ, bởi vì họ tôn trọng những gì mà tớ sẽ trải qua."

Anthony mỉm cười với cô gái đứng quầy hàng đang đánh giá cậu ta. Vẻ ngoài của cậu ta đôi khi khiến người khác mất phương hướng. Bạn sẽ muốn tin tưởng hầu hết những ai trông có vẻ tử tế. Giống như bị tẩy não vậy.

"Eliot không hề báo cảnh sát"

"Tớ biết cậu thông minh, và cậu cũng biết tớ thông minh, vì vậy chúng ta có thể nói với nhau sự thật, được chứ? Và sự thật là thế này: tớ không tàng trữ bất cứ thứ gì trong tủ đựng đồ. Chắc chắn đấy. Nhưng hiệu trưởng Chase lại tìm thấy cần sa trong đó từ 1 kẻ nặc danh. Tớ thậm chí còn không bán thứ cần chết tiệt ấy nữa là"

"Cậu ấy không làm chuyện đó" tôi bật lại 

"Cậu có biết lòng trung thành sẽ thành ra cái gì khi trao nó cho những kẻ không xứng đáng không? Chính là ngu ngốc đấy. Khôn ngoan lên nào, Samantha"

Cách hiệu quả để đối phó với giọng nói ngọt xớt của Anthony chính là làm ngơ nó, bởi vì tôi đi guốc trong bụng cậu ta mà

"Không phải cậu ấy"

"Vậy chỉ là sự trùng hợp thú vị khi tớ bị tóm ngay sau hôm nó đe dọa tớ hả"

"Cậu ấy không đe dọa cậu..." tôi sắp sửa lôi chuyện về Trez ra, chợt nhớ rằng Eliot đã nói cô ấy không thể chịu được đòn trả thù. Tôi đành bấm chặt chân dưới gầm bàn

"Nếu hiệu trưởng Chase không sẵn lòng tạo ra ngoại lệ cho nhóm học sinh đứng đầu, thì chuyện này có thể đã ảnh hưởng đến quyết định tuyển sinh của đại học Yale đối với tớ" cậu ta bình tĩnh nhấp 1 ngụm soda, nhưng 1 cơn run rẩy chạy dọc qua người tôi.

"Bỏ qua hoặc tớ sẽ trình báo cảnh sát chuyện bạn cậu đã làm"

"Nếu thế, tớ sẽ nói với họ rằng chính anh Rex đã bán cho tớ đống cần sa giấu trong tủ đựng đồ của tớ" cậu ta dễ dàng phản đòn "Chúng ta chơi xong trò này chưa vậy?"

Những gì tôi đang hình dung lúc này không phải là phản ứng của bố mà của chị Lena. Anh Rex không còn ở tuổi vị thành niên nữa. Anh ấy có thể bị đi tù. Tôi biết Anthony bây giờ đã khác, nhưng chẳng hiểu sao tôi luôn nghĩ cậu sẽ không gây nguy hiểm cho chúng tôi

"Cậu nhẫn tâm làm thế với anh ấy hay sao?"

"Cậu định báo cảnh sát bắt tớ còn gì?" giọng cậu ta nghe có vẻ thực sự bị tổn thương "Chỉ sau 1 tuần mà Eliot đã có được sự trung thành của cậu, trong khi tớ thì không sau nhiều năm trời quen biết sao?"

Cậu ta đang thực sự khiến tôi cảm thấy có lỗi "Có vẻ như chúng ta thậm chí còn không nói chuyện với nhau ở trường nữa"

"Tớ là một kẻ vô danh ở trường" cậu ta không thêm từ 'nhưng', song cũng không cần làm thế. Tôi không còn quen thuộc với con người đó nữa. Tôi yêu quí No-Moore, và thật thất vọng vì Anthony không còn là cậu ta, mà đã trở nên hoàn toàn trái ngược.

"Tớ quan tâm đến cậu, Sam" cậu ta khẽ khàng nói sau 1 phút im lặng.

Tôi đổi hướng tiếp cận "Vậy thì đừng đánh Eliot nữa. Cậu ấy có vấn đề về sức khỏe"

Cậu ta dùng răng xé 1 gói cà chua "Tớ lại thấy nó rất khỏe mạnh"

Tôi sẽ chẳng đi được đến đâu cả. Tôi nên nhận ra điều đó ngay từ đầu mới phải. Vậy là tôi đặt nạng dưới nách rồi đứng lên

"Đừng tự khiến mình mệt mỏi vì Eliot" cậu ta nói "Những kẻ như nó chẳng quan tâm đến bất kì ai đâu. Họ không được lập trình để làm những điều như thế

"Những kẻ như cậu ấy ư?" mẹ đang chằm chằm nhìn tôi qua kệ bày đồ chơi (Mẹ ở đây là trong tưởng tượng của Sam). Tôi đoán mình đã nói quá to.

Cậu ta cắn miếng gà cuối cùng làm đôi "Thiểu năng trí tuệ"

Tôi lấy làm cảm kích vì cậu ta vẫn chưa uống hết cốc nước.

"Khốn kiếp!" cậu ta nhảy dựng lên lúc chiếc nạng của tôi đặt trở lại nền cứng. May mắn cậu ta đang mặc 1 chiếc sơ mi rất đẹp. Các vết coca nâu lan rộng ra nhanh chóng. Ánh mắt Anthony ghim chặt tôi và tôi có cảm giác vừa bị ăn đạn, như thể tôi là con mồi còn cậu ta là kẻ đi săn vậy. Mối quan hệ trong quá khứ của chúng tôi không có nghĩa tôi sẽ được an toàn.

"Cẩn thận đấy, Anthony" Mẹ vẫn đang quan sát chúng tôi, "Đánh 1 đứa con gái dùng nạng trông không hay ho gì đâu"

"Tớ rất tiếc khi cậu làm như thế" điều đáng sợ nhất về Anthony là cậu ta có thể chuyển từ trạng thái nhiệt đới ấm áp sang Nam Cực rét buốt dễ dàng đến thế nào. Tôi không thể biết được.

"Còn tôi thì lấy làm tiếc vì cậu không gọi cà phê nóng"

Tôi hùng hổ ra khỏi McDonald's, cảm giác mình như 1 kẻ bỉ ổi đến nỗi tôi thậm chí không buồn quan tâm mình phải vào cửa hàng J.Crew bên kia đường để có đủ khoảng thời gian cần thiết cho 1 bài tập nhóm sinh học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro