Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Ngày hôm sau, tôi đi học khá sớm. Định bụng sẽ trả lại quyển vở cho Như Ngọc và để em ấy kiểm tra bài luôn. Hôm qua tôi đã nghĩ : hình như Ngọc có cảm tình với mình thì phải. Và hôm nay nhớ lại, tôi chợt phì cười trước cái suy nghĩ tưởng bở như thế.

Trưa nay trời nắng ghê gớm, tôi vất vả đạp xe đến trường...

Lúc dắt xe vào trong, tôi nhìn thấy Ngọc đang đi phía trước . Có vẻ em ấy rất khó khăn để cất xe. Thấy vậy, tôi liền dựng xe mình lại và chạy qua giúp em một tay:

- Ngọc để mình dắt xe giúp cho nhé!

Cô nàng không quay lại, có vẻ em Ngọc nghĩ lời vừa xong là của một thằng nào định cưa cẩm mình. Nói thật thì Ngọc thường xuyên gặp phải những sự trợ giúp “một công đôi việc” này nên hầu như Ngọc không để ai dắt hộ để tránh bị bọn nó làm phiền.

- Ngọc...không nhận ra mình à? – Tôi cười.

Em ấy quay đầu lại, chợt tôi lại có cảm giác như ánh nhìn của em ấy y như hôm qua, thoáng chốc trong nửa giây...

Khi nhìn thấy tôi, Ngọc hơi mỉm cười nói:

- À chào An, mình...dắt được mà!

- Thôi để đó mình giúp cho! – Tôi gạt qua, đồng thời xắn tay áo lên, vì trời nóng mà tôi vẫn thường mặc áo dài tay.

- Hi, vậy…cảm ơn bạn nhé! – Em ấy cười thật tươi.

- Mình phải cảm ơn bạn mới đúng chứ! – Tôi dắt xe đi trước.

- Về điều gì vậy An? – Ngọc ngạc nhiên.

- Về quyển vở hôm qua bạn cho mình mượn ấy!

- À, không có gì đâu, bạn học thuộc chưa?

- Mình thuộc rồi! – Tôi gật đầu.

- Thế chút nữa mình…kiểm tra bài nhé!

- Ừ vô tư đi!

Em ấy đợi tôi cất xong xe của cả hai rồi đi cùng tôi lên lớp luôn. Khi tôi đi cạnh em ấy, thấy Ngọc cứ có vẻ ngại ngùng, nhất là khi có mấy thằng hâm mộ em ấy xì xào:

- Em Ngọc hôm nay trông xinh quá bọn mày, thằng đi cạnh chắc là bạn trai rồi!

- Chắc thế rồi, mọi khi em ấy có cho ai dắt hộ xe đâu!

- Haiz chán thật đó, mình kết em này lâu rồi mà!

- Ặc xui thật, mình còn chưa kịp tán em ấy!

Khi bọn nó nói đến đây thì Ngọc ngượng đỏ mặt, còn tôi cảm thấy khá vui. Thấy cô nàng cứ ngại như vậy trông cũng tội, tôi đành nói:

- Ngọc lên lớp trước đi, An lên sau cũng được!

- Thôi...mình cùng lên đi! – Nhưng Ngọc lắc đầu từ chối.

Tôi không còn cách nào khác là đành tiếp tục đi cạnh em ấy. Khi đi qua mấy thằng trông khá to con, thấy bọn nó lườm mình, rồi ra dấu gọi tôi lại, tôi hơi sợ khi nghĩ sắp có chuyện chẳng lành, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà quay sang bảo với Ngọc:

- Ngọc lên lớp trước đi, mình ra đây gặp mấy anh có chút việc!

- Việc gì? – Em ấy hỏi.

- Thì...công việc ấy mà!

- Thế...để Ngọc đi cùng ra luôn được không?

- Ngọc ra làm gì? Chuyện con trai mà! - Tôi thắc mắc.

- Thì mình...- Em ấy ấp úng đáp.

Tôi thực sự không muốn để Ngọc mắc vào chuyện này nên từ chối:

- Không được đâu, thôi Ngọc cứ lên lớp đi, mình lên ngay thôi mà! – Tôi quả quyết.

- Ừm thôi được, bạn lên ngay nhé! – Nói rồi Ngọc đi lên lớp trước.

Sau khi đã chắc là em ấy vào lớp, tôi đi về phía bọn nó. Cái thằng trông lớn nhất nói ngay với tôi:

- Mày đừng có mà cướp người yêu của tao!

- Ai là người yêu anh? – Tôi hơi ngạc nhiên, mình có cướp cái gì của ai đâu.

- Bé Ngọc là người yêu tao, mày động vào là ăn đòn đấy!

- Mấy người xem lại tư cách của mình đi! Mấy người nghĩ mấy người là ai chứ! – Tôi hừ mũi rồi bỏ lên lớp.

- Tí giờ học về mày không xong với bọn tao đâu! – Một thằng khác gằn giọng nói với theo tôi.

Tôi bước vào lớp với tâm trạng rối bời. Thấy em Ngọc nhìn mình, tôi cũng chỉ biết lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh. Ngọc nhìn tôi lấy làm lạ, em ấy quay sang hỏi:

- An có chuyện gì thế? – Em Ngọc thắc mắc

- Không có chuyện gì đâu! – Tôi đáp vội rồi cúi xuống học bài, bỏ lại ánh nhìn khá bất ngờ của em ấy trước câu nói của tôi.

- Thế bạn có...? – Ngọc ngập ngừng hỏi.

- Có gì? – Tôi không nhìn em ấy mà hỏi lại.

- Mình kiểm tra bài....nhớ không?

- Thôi để lúc khác, giờ mình bận rồi! – Tôi trả lời cộc lốc rồi quay lại học bài.

Tuy làm như không để ý đến em ấy nhưng tôi thực sự cảm thấy mình có lỗi. Trong giờ em ấy không hề để ý đến tôi một chút nào nữa mà lạnh lùng ngồi nghe giảng, dường như cô nàng Như Ngọc ngày xưa đã quay trở lại. Ngọc không nghe tôi nói bất cứ điều gì nữa, cũng chả hề để tâm đến những trò tôi bày ra với bọn bạn. Tôi chợt cảm thấy chút buồn nhẹ trong lòng...

Cuối cùng, sau khi hết tiết năm, cả lớp chuẩn bị ra về, em ấy cũng lẳng lặng cất sách và bước ra khỏi lớp. Tôi vội bước nhanh theo em ấy, khẽ nói:

- Ngọc à, mình xin lỗi bạn!

Nói rồi tôi chạy vội ra khỏi lớp, đi lẫn vào lớp học đang tan ra để đi về. Khẽ liếc nhìn lại, tôi thấy em ấy thoáng nhìn theo tôi một cách khó hiểu, rồi lạnh lùng bước tiếp ra ngoài. Tôi chỉ biết thở dài rồi bước đi thật nhanh. Biết sắp có chuyện xảy ra với mình. Cái này tôi không giải thích được, nó thuộc về cảm tính của mỗi người. Phải nói là cảm tính của tôi từ trước đến nay khá chính xác. Tôi không nói với em Ngọc vì tôi không muốn em ấy sẽ liên lụy đến chuyện này. Và đúng thật, lúc tôi vào chỗ gửi xe, một thằng trông to con bước ra chắn ngang mặt. Thằng ấy gằn giọng nói với tôi:

- Mày được lắm, nãy dám lên giọng với bọn tao à!

- …... – Tôi không nói gì, lẳng lặng tránh sang bên.

- Mày nghe tao nói không hả? – Thằng này gằn giọng đe dọa.

- ....... – Tôi vẫn im lặng kéo xe ra, không nói câu gì vì biết mình có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô ích, đằng nào cũng có đánh nhau thôi.

- Bọn mày vào đây đánh nó một trận đi! – Cuối cùng nó ra lệnh luôn.

Thằng này vừa nói xong, tức thì có mấy đứa từ trong lao ra, ngáng chân tôi...

Tôi né được và vẫn tiếp tục dắt xe ra ngoài cổng...

Bên tai tôi nghe thấy tiếng một thằng lớn giọng:

- A được, để xem trình mày đến đâu!

Nói rồi thằng to con kia đấm mạnh vào mặt tôi, tôi né không kịp, máu rỉ ra từ miệng. Rồi bọn nó lao ngay vào tôi lúc tôi đang quay lại. Xe tôi bị bọn nó hất văng ra ngoài...

Tôi không thể phát ra tiếng vì bị một thằng chèn cổ. Tuy là tôi có võ nhưng do tâm trạng không được tốt nên tôi không thể đánh lại được. Đang cố chống đỡ lại thì tôi chợt nghe thấy tiếng con gái hét lớn:

- Mấy anh làm gì thế hả! Sao đánh bạn tôi chứ! – Nghe giọng tôi đoán ngay là em Ngọc.

- Việc này không liên quan đến em, đừng có xen vào! – Thằng to con xẵng giọng.

- Anh đánh bạn tôi mà không liên quan à? – Ngọc tức giận nói.

- Em...mọi khi mấy thằng lớp em bị đánh em có nói gì đâu? – Thằng to con ngạc nhiên.

- ..... – Ngọc bỗng đỏ mặt, im lặng không đáp.

Cả tôi và thằng đó đều nhận ra rằng, Ngọc thực sự có tình cảm với tôi. Nhưng phản ứng của mỗi người lại khác nhau, tôi thì chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, còn thằng kia như bị dội cả gáo nước lạnh vào mặt, nó hét lớn:

- Chỉ vì thằng này mà cô phản bội tôi à?

- .....– Ngọc im lặng cúi mặt.

- Cho tôi biết lí do đi! Sao cô phản bội tôi? – Thằng này hét lên.

- Vì chán, được chưa? – Cô nàng đột nhiên đáp lại một cách lạnh lùng.

Thằng nãy sững người lại trong giây lát, rồi bật cười:

- Haha, được lắm, để xem “người yêu” mới của cô thế nào!

Nói rồi nó định đưa chân đá vào mặt tôi, nhưng lần nãy đã khác, tôi nhanh chóng né được rồi tung một cú đấm thật mạnh vào lưng nó. Thằng này loạng choạng khụy người xuống...

Lát sau, bọn nó đã bỏ đi, còn tôi thì đang khó khăn đứng dựa vào tường sau cú đá mạnh vào bụng lúc nãy. Em Ngọc chạy đến chỗ tôi, khẽ hỏi:

- An...bạn có sao không?

- ..... – Tôi im lặng, không nói gì với Ngọc.

- Cho mình xin lỗi, tại mình mà bạn như vậy! – Ngọc ái ngại nhìn tôi.

- Ừ,mình cũng xin lỗi vì lúc nãy không phải với bạn! – Tôi gượng cười.

- Hì, không có gì đâu!

- Thôi mình về đi! – Nói rồi tôi ra lấy xe, nhưng vừa bước đi, tôi thấy chân đau nhói, chắc do lúc nãy đánh nhau.

Thấy tôi khập khiễng bước đi, em ấy liền ngập ngừng nói:

- An...bạn có đi được xe không?

- Tất nhiên là được rồi! – Tôi cười.

- Hay An...để mình chở nhé! – Ngọc ngại ngần đề nghị.

- Mình đi được mà!

- Bạn đang đau kìa, thôi để mình chở đi mà! – Em ấy gần như năn nỉ tôi.

- Ừm vậy...cũng được! – Không còn cách nào khác, mà quả thật chân tôi đang đau ghê gớm, thế nên tôi đành nhận sự giúp đỡ của em ấy.

- Xe bạn cứ để đây, mai mình cất hộ cho! Giờ về thôi, muộn rồi! – Nói rồi em ấy dắt xe ra, ngoảnh đầu lại nhìn tôi, ý bảo tôi lên đi.

Tôi hơi ngại một chút nhưng cuối cùng cũng ngồi sau xe em ấy. Trên đường, tôi và Ngọc im lặng, không ai nói với ai câu nào. Mãi cho đến khi nhà tôi xuất hiện, em ấy mới quay lại nói:

- Vậy bạn...về nhé!

- Ừm, cảm ơn bạn!

- Mai mình sang chở bạn đi học nhé!

- Ừ được thôi!

- Mình về đây, chào nhé, mai gặp!

- Ừ...chào bạn!

Nói rồi em ấy quay xe ra về, tôi đứng lặng nhìn bóng Ngọc xa dần, trong lòng cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro