Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Sáng hôm sau, tôi nằm đến gần 10h. Hôm qua tôi bị bố mẹ tra hỏi về những thương tích sau vụ đánh nhau hôm qua. Đầu tiên là mẹ tôi:

- Con làm cái gì mà mặt mũi thâm tím thế kia?-

- Dạ...con đá bóng ấy mà! – Tôi nói dối.

- Nhưng...mà xe con đâu? – Bà nhìn quanh rồi phát hiện ra.

Ngay lập tức bố tôi xuất hiện, ông hỏi lại:

- Xe con đâu?

- Dạ...dạ con để ở trường rồi ạ! – Tôi đành thú nhận.

- Quên hay sao mà con không đạp về? Đá bóng gì thương tích đầy kia?

- Dạ...! – Tôi vẫn cố giấu chuyện đánh nhau hôm nay.

- Nếu thế này thì thôi không bóng bánh gì nữa! – Bố tôi ra quyết định.

Hoảng quá, tôi đành khai hết sự thật:

- Dạ không, hôm nay con bị đánh...! – Và tôi bắt đầu kể lại câu chuyện ngày hôm nay.

Sau khi tôi kể xong, bố mẹ tôi chỉ im lặng không nói gì, rồi bố tôi lên tiếng:

- Thôi được rồi, con lên nhà nghỉ đi, dù sao cũng không phải do con gây sự!

- Vâng, cảm ơn bố! – Tôi mừng rỡ nói rồi phóng lên nhà nằm luôn.

Chắc hôm qua mệt mỏi quá nên hôm nay tôi dậy muộn, nên đành cuống lên học bài cho kịp giờ đi học. Đang ăn trưa thì nghe thấy tiếng gọi:

- An ơi đi học nào, sắp muộn rồi! – Tiếng em Ngọc gọi tôi từ bên ngoài.

Tôi giật mình nhìn đồng hồ thì đã là 12h30, mà 1h chúng tôi đã vào học rồi, vội vàng bỏ bữa trưa rồi nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để đi học.Khoảng tầm vài phút sau, tôi đã chạy được ra khỏi nhà. Vừa trông thấy tôi, em ấy cười:

- Chào An!

- Ừ...chào bạn, mình đi học nào! – Tôi vội vã nói.

- Bình tĩnh nào, mình đi nhanh mà! – Em ấy cười.

- À ừ! – Tôi hơi ngượng trước sự vội vã quá của mình.

- Bạn lên đi!

- À để hôm nay mình chở bạn nhé! – Tôi thực sự không muốn phải để con gái đèo mình nữa, đàn ông phải ga lăng chứ!

- Ừ...cũng được! – Em ấy mỉm cười rồi bước xuống để tôi lên trước.

Sau khi ổn định xong, tôi quay lại nói:

- Ngọc ngồi cẩn thận nhé, An bắt đầu đi đây!

- Ừ, An yên tâm, không có gì đâu mà! – Em ấy lắc đầu cười.

Trên đường đi, tôi vừa vui vì được chở người đẹp đằng sau, vừa lo vì không khéo lại bị đánh “ghen“ thêm lần nữa. Như đọc được suy nghĩ của tôi, em Ngọc hỏi:

- Vậy sao hôm qua An không...đánh lại vậy?

- À chắc do...hôm qua tâm trạng mình không tốt! – Tôi thú nhận.

- Sao lại không tốt? – Em ấy ngạc nhiên.

- Tại vì...hôm qua mình làm Ngọc giận nên... - Tôi ngắc ngứ.

- Ngốc thế, mình giận thì ảnh hưởng gì đến An đâu! - Em ấy chợt cười nhẹ.

- Ừ nhỉ! - Tuy em ấy nói thế nhưng tôi lại thấy buồn.

Hai đứa im lặng, không ai nói với ai câu nào...

- Hôm qua là do mình hết, xin lỗi bạn nhiều lắm! - Chợt Ngọcl ên tiếng.

- Ừ không sao đâu mà! – Tôi trấn an em ấy.

- Ừa, mà bố mẹ bạn có nói gì không? – Em ấy lo lắng hỏi.

- Không sao hết, mọi người biết mình mà! – Tôi nói.

- Ừm!

Đến nơi, tôi đã thấy chiếc xe của mình đã được cất rất cẩn thận.Tôi quay lại nhìn em ấy tỏ ý cảm ơn nhiều. Em ấy chỉ gật cười rồi lại bước đi cạnh tôi.

Hôm nay không còn trông thấy mấy thằng hôm qua nữa, tuy nhiên hai đứa vẫn bị bàn dân thiên hạ tha hồ bàn tán, nhưng chúng tôi không còn để ý đến nữa. Nhìn chúng tôi chắc bọn nó cũng đoán được hai đứa sớm muộn cũng thành một đôi.

Lên lớp, tôi liền bị mấy thằng bạn xúm vào hỏi han:

- Ê An, hôm qua sao mày bị bọn nó đánh thế? – Thằng Hưng hỏi đầu tiên.

- Ờ tao cũng không biết nữa...! – Tôi vờ than thở.

- Sao mày không gọi anh em ra giúp? – Thằng Quân ngạc nhiên.

- Hôm qua bọn mày biến mất rồi còn đâu, lúc tao về chả thấy ai! – Tôi trả lời thản nhiên.

- Ừ thì...hôm qua bọn tao đi đá rồi! – Nó gãi đầu cười

- Lần sau cẩn thận mấy cái thằng ấy đấy, bọn nó đầu gấu lắm!– Thằng Cường nhắc tôi.

- Tao biết mà!

- Nghe nói mấy thằng đấy lớp 11 thì phải? – Thằng Huy nghĩ ngợi.

- Không biết thằng đó là thằng nào nhỉ?

Trong đầu tôi lúc đó lại nghĩ đến cuộc nói chuyện hôm qua giữa Như Ngọc và thằng đấy, chợt nghĩ không lẽ...

- Ừm, anh ấy là người yêu cũ của mình!

Cả đám con trai chúng tôi đều ngạc nhiên quay lại người nói ra câu đó. Và người đó không ai khác chính là...em Như Ngọc. Thấy bọn tôi quay lại nhìn, em ấy hơi đỏ mặt, rồi nói tiếp:

- Ừ đúng vậy, lúc trước mình và anh ấy quen nhau qua mạng. Hồi ấy anh ấy học giỏi lắm, mà lại rất quan tâm đến người khác. Mình và anh ấy dường như rất hợp nhau, và cuối cùng bọn mình yêu nhau. Nhưng sau... – Bỗng dưng em Ngọc ngừng lại và không nói gì.

- Nhưng sao ? – Cả bọn con trai đều hỏi chung một câu, dường như chúng tôi đang rất quan tâm đến câu chuyện này.

- Sau...một số chuyện, anh ấy trở nên ít nói hẳn, học hành sa sút và trở nên côn đồ hơn, mình... – Và lần này Ngọc dừng hẳn câu chuyện,không nói thêm điều gì nữa mặc cho bọn tôi hỏi nhiều lần.

Sau một hồi hỏi mà em ấy không trả lời, mấy thằng bạn tôi chỉ lắc đầu rồi lại quay về chỗ học bài. Riêng tôi thì suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng là em Ngọc đang dấu chúng tôi một điều gì đó, một điều đã khiến cho một đứa con trai giỏi giang trở nên như vậy. Nghĩ mãi mà không thể đoán được là điều gì,tôi đành bỏ qua chuyện này, coi như chuyện riêng của mỗi người thì mình không nên quan tâm nhiều.

Trong giờ, tôi nghe giảng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang bên cạnh, thấy cô bạn mình đang chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng ghi chép bài thật cẩn thận vào vở, tôi chợt thấy mình thích vẻ đẹp của em ấy. Đó là một vẻ đẹp tự nhiên, tuy không thể bằng được cô nàng lạnh lùng hôm trước. Mặc dù hồi trước thì hai cô nàng đều ra vẻ lạnh lùng như nhau, nhưng dạo này không hiểu sao em Ngọc trở nên dễ gần hơn rất nhiều. Tôi cũng hơi thắc mắc về điều đó...

- An... nhìn gì thế? - Ngọc bất chợt quay sang hỏi tôi.

- À... không... không có gì đâu! - Tôi hoảng hồn vội ngó lơ đi chỗ khác.

- Thật à? Không phải là bạn đang... nhìn mình đấy chứ?

- Không mình...! - Tôi lúng túng không biết nói sao.

- Ừm thôi tập trung vào bài nào! - Nói rồi em ấy quay lại với bài học, còn tôi thầm thở phào vì thoát được màn hỏi cung của em Ngọc.

Gần cuối giờ học, bất chợt tôi lại muốn được đi chơi riêng với em ấy. Tuy hơi ngại khi lần đầu mời con gái đi cùng mình nhưng tôi lại cảm thấy vui. Tôi thầm hi vọng em Ngọc sẽ là người yêu đầu tiên của mình. Chính quyết tâm đó đã khiến tôi đưa ra lời đề nghị gần như mang tính chất quyết định đến tương lai sau này...

- Hôm nay bạn...đi dạo cùng mình nhé! – Tôi ngại ngùng mời em ấy sau giờ học.

- ..... – Ngọc có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.

- ..... – Tôi im lặng chờ đợi, trong lòng hi vọng em ấy sẽ đồng ý.

- Ồ ha, vậy giờ mình đi đâu nào? – Cô nàng gật đầu.

- Ừ thì mình...đi loanh quanh đây chút...rồi về luôn! – Tôi thấy vui khi em ấy đã chấp nhận đi chơi cùng mình.

Chúng tôi lặng yên dạo bộ trên những con đường quanh trường...

Suốt buổi đi dạo, tôi hay nhìn sang em Ngọc để xem Ngọc có cảm thấy như mình không...

Và tôi hơi thất vọng khi em ấy...không để ý nhiều đến lúc đi bộ như thế này, mặt vẫn thản nhiên như không có gì. Có lẽ tôi đã hi vọng nhiều vào cuộc dạo chơi ngày hôm nay...

Cuối cùng, sau gần nửa tiếng đi bộ cùng nhau qua mấy khu phố,chúng tôi quay về trường để lấy xe. Lúc này trời đã bắt đầu tối rồi. Và trên trời,mây đen đang kéo đến, gió cũng mạnh hơn, dự báo sẽ có một trận mưa lớn...

Tôi vội vã lấy xe để chạy về nhà trước khi trời đổ mưa. Ra ngoài cửa trường, tôi ngồi lên xe và quay lại đợi Ngọc về cùng luôn. Nhưng khi tôi quay lại, thấy em Ngọc vẫn chưa lấy xe mà đứng ngẩn người ra nhìn mình, tôi ngạc nhiên hỏi:

- Ngọc...lấy xe đi chứ! – Tôi hơi thắc mắc vì em Ngọc vẫn đứng lặng ở đấy.

- À ừ, hì...! – Cô nàng hơi giật mình liền chạy qua lấy xe.Tôi chợt hoài nghi không biết em ấy có nhìn “lén” mình hay không?

Dạo này Ngọc có vẻ lạ lắm, khiến tôi không thể hiểu được. Từ trước đến giờ tôi có thể tự hào mà nói rằng, mình hiểu khá rõ được con gái.Nhưng với những biểu hiện của em Ngọc gần đây khiến tôi không biết đâu mà lần...

- Giờ mình về luôn chứ?

- Ừm đương nhiên rồi, chẳng nhẽ An thích đi bộ tiếp? - Em Ngọc nhìn tôi khó hiểu.

- À không...mình hỏi thế thôi! - Tôi lắc đầu.

Chúng tôi đạp nhanh về nhà. Nhưng chỉ ít phút sau, trời đã bắt đầu đổ mưa. Lúc đầu mưa còn lất phất nên hai đứa vẫn cố đi tiếp, nhưng càng về sau mưa càng to dần. Tôi quay sang hỏi hỏi em Ngọc :

- Mình tìm chỗ trú mưa nhé!

- Ừ! – Ngọc có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi hỏi vậy.

Chúng tôi táp ngay vào lề đường và cùng trú mưa ngay dưới mái hiên của một cửa hàng thời trang. Cơn mưa ngày càng xối xả, không khí dần lạnh hơn, bầu trời đã tối hẳn...

Tôi bị ướt nhiều nên đứng run rẩy dưới mái hiên. Bất chợt nhìn sang Ngọc, thấy em ấy có vẻ lạnh lắm, hai tay ôm chặt lấy người rồi mà vẫn còn run rẩy vì lạnh. Tôi bỗng hối hận, vì tại em ấy đi dạo cùng với tôi lúc nãy mà bây giờ hai đứa phải đứng rét run ở đây...

Không đành lòng nhìn em ấy như vậy, tôi liền nhẹ nhàng tiến vào gần hơn. Em ấy có vẻ hơi bối rối khi thấy tôi đứng sát vào, liền ngại ngùng hỏi:

- An...bạn làm gì thế?

- Ngọc có thấy lạnh không? – Tôi không trả lời mà hỏi lại.

- Hơi hơi lạnh thôi! – Em ấy lắc đầu.

- Xạo quá, nhìn Ngọc đứng run từ nãy đến giờ rồi! – Tôi trêu.

- Ừ...thì vậy! – Em ấy ngượng ngùng cúi mặt thừa nhận.

Tôi định nắm tay em ấy để cả hai có thể ấm áp thêm một chút.Nhưng ngay khi vừa chạm vào tay Ngọc, em ấy liền thu tay lại, nhìn tôi hỏi:

- An...làm gì thế?

- Mình định...! – Tôi ngạc nhiên không nói được hết câu.

- Không được, An, bọn mình...chưa là gì của nhau mà!

- À ừ! – Tôi thì ngạc nhiên khi thấy rõ ràng là em ấy có tình cảm với mình rồi mã vẫn không chịu thừa nhận. 

Con gái quả là phức tạp hơn tôi tưởng...

Thế là hai đứa im lặng đứng nhìn mưa, tôi thì thực sự không muốn thấy em Ngọc đứng run vì lạnh như vậy, nhưng em ấy đã từ chối rồi, tôi không còn cách nào khác là đành lòng quay mặt sang bên kia. Lát sau, khi mưa đã ngớt rồi, Ngọc mới nói:

- Mình...về đi An! – Cô nàng ngại ngần nói.

- Ừm!

Hai đứa lấy xe ra về. Lúc gần đến nhà, tôi quay sang nói:

- Vậy Ngọc...về nhé, mai gặp!

- Ừ...hì... cảm ơn An nhé! – Em ấy khẽ mỉm cười.

- Vì chuyện gì? – Tôi ngạc nhiên.

- Vì buổi tối ngày hôm nay! Thôi mình về đây, chào nhé! –Nói rồi Ngọc đi thẳng luôn, không kịp nghe tôi chào lại.

Nhìn em ấy đi rồi, trong đầu tôi hiện ra hàng đống câu hỏi thắc mắc. Sao dạo này em ấy cư xử khác trước đến vậy? Vì sao Ngọc không chịu thừa nhận tình cảm của mình? Và vì sao em ấy lại cảm ơn về buổi tối, dù cho chỉ mới ít phút trước đó hai đứa còn đứng run người dưới mái hiên?

Tôi càng suy đoán thì lại càng rối hơn. Khẽ thở dài, tôi chỉ biết quay xe về nhà, trong lòng có chút buồn nhẹ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro