Chương 3 - Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này, anh có thấy gần đây em gầy đi không?” Yuko nói.

Tôi nhìn lại lần nữa gương mặt em phía bên kia bàn ăn.

“Gầy đi hả?”

Tôi khẽ lắc đầu, trả lời: “Nhìn mặt em còn đầy đặn hơn hồi trước ấy.”

“Thế ạ?”

“Ừ.” Tôi gật đầu, tiếp tục ăn thịt muối trong đĩa.

Trong quán rất yên tĩnh, bản nhạc “A Summer Place” mở nhè nhẹ, càng tôn lên bầu không khí tĩnh lặng.

Cho lần đầu tiên kỷ niệm ngày cưới, chúng tôi đã tới một nhà hàng Ý ven đường quốc lộ, cách căn hộ của hai đứa chừng mười phút đi bộ. Bên trong rất vắng khách, nhân viên phục vụ nhàn rỗi đứng đó, ngây ngẩn nhìn ra cửa.

“Em giảm cân à?” Tôi hỏi.

Em vừa dùng dĩa xiên cải xoong, vừa trả lời: “Chẳng rõ nữa, gần đây em không cân, nhưng cảm thấy quần áo đều rộng hết, váy cũng trở nên lỏng lẻo, hơi lo lo.”

“Hừm.” Tôi ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi: “Hay là đã trở lại vóc dáng như lúc trước rồi?”

Hồi em còn tập thể dục nhịp điệu, thể trọng chỉ chừng bốn mươi cân. Mặc dù phải ngừng tập do mang thai và bị sẩy thai, vóc dáng cũng không thay đổi nhiều. Nhưng sau khi kết hôn, thể trọng Yuko dần dần tăng lên, giờ đã được bốn mươi lăm cân rồi, chủ yếu là nhờ sự cố gắng của em. Hai chúng tôi muốn có em bé, vì vậy Yuko cần mập hơn một chút để thân thể thích ứng với việc mang thai.

“Mặc dù em đang gắng sức ăn uống...”

Phía sau câu nói buông ra cùng tiếng thở dài này ẩn chứa một câu hỏi u uất: tại sao vẫn chưa thể có thai?

Chúng tôi chờ mong được gặp lại đứa trẻ đã mất kia, lúc nào cũng có cảm giác thế giới của hai người không hoàn chỉnh. Tôi và Yuko đều cho rằng, đứa bé chắc chắn sẽ lấp đầy phần trống trải trong nội tâm của hai đứa. Mặc dầu không được bố mẹ thừa nhận, không tổ chức nghi lễ nào, nhưng chúng tôi vẫn là một cặp vợ chồng chỉn chu không hổ thẹn với ai, đứa bé hoàn toàn có thể đến với thế giới này một cách quang minh chính đại.

Thế nhưng...

“Xem ra cố gắng mãi cũng không được đền đáp...”

Tôi tiếp lời em: “Có điều, dạo gần đây da em sáng bóng, thế có phải là trạng thái sức khỏe đang rất tốt không?”

“Vâng.” Yuko gật đầu, “cảm giác như trong cơ thể tràn đầy năng lượng. Em còn nghĩ, không khéo đây chính là thời điểm thích hợp đó.”

“Cũng tức là,” tôi giơ ngón tay trỏ lên, “đứa nhỏ ấy có khi còn suy nghĩ chu đáo hơn chúng ta, nó biết rõ mình nên ra đời vào lúc nào.”

Từ hồi sống chung, chúng tôi đã không dùng các biện pháp tránh thai khi làm tình nữa. Nhưng nghĩ lại, nếu lúc đó Yuko có mang, em sẽ phải bỏ công việc làm huấn luyện viên, cuộc sống của hai chúng tôi sẽ lập tức nhuốm màu sắc bần cùng. Tôi mới là nhân viên kiến tập ở văn phòng, chỉ nhận được một khoản tiền lương ít ỏi đến đáng thương, sinh hoạt phí hầu như đều dựa vào thu nhập của em. Thế nhưng, mùa xuân năm nay thu nhập của tôi đã tăng lên đáng kể, rốt cuộc cũng nhận được tiền lương ngang với những người khác. Hai đứa cũng đã có một khoản tiết kiệm dù không nhiều, kể cả giờ em có nghỉ việc luôn, chúng tôi vẫn ứng phó được.

Yuko mỉm cười: “Đúng thế, thật là một đứa trẻ thông minh.”

“Vì nó là con hai chúng ta mà.”

“Thế sao?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng mà, năm nay đúng là chớp mắt một cái đã qua rồi...”

Ra khỏi nhà hàng, chúng tôi men theo con đường dành cho người đi bộ ven đường quốc lộ đi về nhà.

Đã muộn lắm rồi, nhưng đèn của dòng xe cộ không ngớt khiến xung quanh rõ như ban ngày.

“Không hối hận chứ?”

Nghe tôi hỏi thế, em chầm chậm lắc đầu.

Tôi hỏi tiếp luôn: “Không muốn gặp bố mẹem à?”

“Không có gì đâu.”

Em đáp, dùng ngón tay mảnh mai vén mái tóc đang bay tung trong cơn gió dịu dàng của ngày xuân.

“Em đã là người trưởng thành rồi, nếu họ không tán đồng cách sống của em, em cũng không thể tán đồng suy nghĩ của họ.” Em lẩm bẩm nói tiếp.

“Nếu không, chẳng phải là rất có lỗi với đứa trẻ sắp ra đời hay sao? Bố mẹ nói cuộc hôn nhân của chúng ta là sai lầm, nếu khuất phục trước cách nói của họ, thì cũng phủ định luôn cả đứa trẻ sẽ ra đời trong tương lai còn gì.” Yuko mỉm cười buồn bã.

Thái độ gắng hết sức ưỡn ngực lên mà sống của em khiến tôi đau ở trong tim, có lúc trong lòng lại ngập tràn cảm giác nôn nao không thể biểu đạt thành lời.

Lấy mình là quyết định chính xác chứ?

Liệu Yuko có còn một con đường đời khác, bằng phẳng hơn, thoải mái hơn?

Hễ nghĩ tới đây, tôi liền cảm thấy không thở nổi, tưởng chừng như không khí ở xung quanh đã trở nên loãng toẹt.

Đêm hôm đó, tôi ôm chặt lấy em, nói: “Đúng đấy, hình như là hơi gầy rồi.”

Em vẫn ở trạng thái lâng lâng vì không quen uống rượu vang, ngước đôi mắt nhập nhèm lên nhìn tôi.

“Anh cũng thấy thế à?”

“Ừ.” Đúng là tôi cảm thấy những đường cong ở hông em đã phẳng hơn.

“Đứa bé, liệu có đến không nhỉ?” Em thì thào nói.

Tôi đặt tay lên phần bụng dưới phẳng lì trơn nhẵn, bật cười khúc khích, vẽ một vòng tròn xung quanh cái rốn khá đẹp của em.

“Không vấn đề. Có lẽ là đang cạnh tranh ở đây này, bọn chúng đều muốn về nhất mà.”

“Đúng thế.” Yuko lẩm bẩm nói, khẽ ngáp một cái.

Tôi nằm ngửa bên cạnh em, nhìn chăm chú lên trần nhà mờ mờ tối, chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của em. Ngực em khe khẽ phập phồng bên dưới lớp chăn len.

Bầu ngực đúng là nhỏ hơn trước một cỡ, có điều tôi định tạm thời không nói ra điều này. Tôi nhớ đến bóng lưng mảnh mai của em hồi mười lăm tuổi, tự nói với bản thân: đúng thế, so với hồi ấy, ngực Yuko đã đầy đặn hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nhat