Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Ngã tư, một chiếc xe nổi trội gây nên chú ý không nhỏ với người đi đường. Vốn trung tâm thành phố nhà giàu có dùng xe sang trọng không hề ít, nhưng chiếc xe trước mặt vẫn khiến họ kinh ngạc không thôi. Người am hiểu chút ít về xe hẳn không thể sốc khi chiếc Porchers mui trần màu đỏ chói mắt này đang ngay trước tầm mắt họ, hiện tại trên thị trường chỉ vừa mới tung ra hai mẫu, một chiếc được hoàng tử Anh quốc mua, chiếc còn lại khiến cho nhiều đại gia mê xe thèm muốn không thôi nhưng vẫn không thể mua được. Đến khi nhìn thấy trước mắt, mắt họ không thể không mở to hơn nữa khi người sở hữu nó là một cô gái, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp.

Thủy Thanh Liên gỡ xuống kính mắt, ngước đôi mắt đẹp lạnh nhạt nhìn lướt qua, sau đó cau mày, gọi điện.

"Băng Băng, mình bị tắc đường, có lẽ đến muộn chút."

"Ay da, tiểu thư ơi, người ta đợi cậu nửa tiếng rồi, nếu trong vòng 10 phút nữa mình không thấy mặt cậu, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không thèm để ý cậu nữa."

Trong điện thoại truyền đến giọng nói lảnh lót của một cô gái, chỉ thấy cô nói rất nhanh, sau đó dứt khoát dập máy, không để Thanh Liên kịp nói gì. Thanh Liên nhìn màn hình điện thoại tối đen trước mắt mà bất lực cười. Nhìn vào bảng chỉ dẫn điện tử trong xe, mắt thấy chỉ còn khoảng hai con đường ngắn nữa là đến nơi, quyết định xuống xe đi bộ. Thiếu nữ xinh đẹp từ trên xe bước xuống khiến những người liếc nhìn trầm trồ không thôi.

Thanh Liên mặc chiếc áo vai lệch lộ ra một bên xương quai xanh mảnh mai quyến rũ, chiếc váy ngắn màu be nhạt càng tôn lên đôi chân thon dài trắng nõn. Mái tóc dài xoăn nhẹ tùy ý xõa trên vai, lắc lư theo mỗi bước đi như dòng suối nhỏ trong suốt. Bộ trang phục vô cùng giản dị nhẹ nhàng khoác lên người cô lại tăng thêm phần thanh thoát tao nhã, tựa như chỉ cần cô mặc, bộ đồ ấy trở nên có sức sống.

Nhà hàng Bắc Hải, một nhà hàng thủy sản vô cùng nổi tiếng tại thành phố H, không gian yên tĩnh tao nhã, trang trí không bắt mắt xa hoa nhưng mang lại cảm giác tinh tế thư giãn. Nhã Băng cùng Nhã Vỹ và Mặc Hàn đang ngồi cùng nhau trong căn phòng VIP trên tầng thượng, nơi đây nhìn xuống cảnh sắc bên dưới trông vô cùng sinh động đẹp đẽ, tấm kính cách âm cao cấp kéo dài từ trần xuống tạo nên bức tường kính trong suốt ngăn cách mọi âm thanh hỗn tạp ồn ào bên ngoài.

Ngắt điện thoại xong, Nhã băng cười hì hì nhìn hai người đàn ông còn lại, trẻ con nói:

"Xong rồi, rất nhanh sẽ đến, lần này em sẽ đòi quà thật lớn thật lớn cho cậu ấy phá sản luôn."

Vừa nói xong đã nhận một cái cốc đầu thật đau, đôi mắt ánh nước ai oán nhìn Nhã Vỹ, cất giọng đáng thương:

"Ay da, sao anh đánh em???"

Lười biếng nhìn cô em gái ngây ngốc không biết bao giờ mới khôn ra của mình, Nhã Vỹ chán nản.

"Anh nói em đầu heo còn không chịu nhận, em nghĩ Tiểu Liên có thể phá sản sao. Ai anh không biết, nhưng Tiểu Liên thì chắc chắn, chỉ một móng tay của em ấy cũng đủ để em sống đến già, nói chi việc phá sản. Hiểu không, mà cho dù phá sản đi nữa, cái tên cuồng em gái Trịnh Thiên liệu nỡ lòng để em ấy chịu khổ sao, đó là còn chưa nói đến người mẹ Sophie ngày đêm mong nhớ bên Anh kia!"

Lời nói của Nhã Vỹ quả thật không sai chút nào, gia tài kếch sù Thanh Liên sỡ hữu thật có thể đè chết người, nhưng Nhã Băng vẫn không cam tâm chịu nhận mình ngốc nghếch, trừng mắt nhìn Nhã Vỹ.

"Em đương nhiên biết chứ, chỉ là nói vậy thôi, anh có cần phải cốc đầu em đâu, đau chết đi được, đồ vô lương tâm."

Không để ý hai anh em bên kia đang cãi nhau ầm trời, ánh mắt Mặc Hàn tử đầu vẫn chăm chú nhìn bóng dáng mảnh mai đang từ bên kia đường bước sang. Cô không cao ngạo kiêu kỳ, chỉ là nét thản nhiên tự tin từ trên người cô tỏa ra vẫn thu hút không ít ánh nhìn. Hôm nay cô mặc chiếc áo lệch vai khiến đàn ông đi đường ngước nhìn không thôi, nhưng tựa hồ cô không biết vẫn ung dung bước đi. Mặc Hàn nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy không thôi, lần trước tại bữa tiệc cô mặc váy hở vai đã khiến bao người trong đó cả anh xốn xang, lần này trước bao nhiêu người lại hở vai lộ chân, thật anh không biết có nên trói cô lại giáo huấn một phen. Nghĩ đến ánh mắt thèm muốn của người khác nhìn cô mà anh chỉ hận không thể bay đến ngay canh cô, ôm cô vào lòng che chở, ngửi thấy mùi hương thanh mai nhàn nhạt tinh khiết trên người cô. Giật mình trước suy nghĩ của mình, Mặc Hàn không khỏi nghi ngờ, đây là lần thứ mấy anh có suy nghĩ về cô, cô tựa như nam châm hấp dẫn, hút anh hết lần này đến lần khác. Tựa như lần này cũng vậy, vốn dĩ hôm nay anh có cuộc họp cổ đông vô cùng quan trọng như vì nghe nói cô cũng đến nên anh đã vội vàng xử lý rồi chạy ngay đến đây, một người cuồng công việc như anh lại vì cô mà bối rối, không biết mọi người xung quanh sẽ cười anh như thế nào.

Chỉnh sửa cuối: 18/1/15

TiinhTiinh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung