Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Lát sau, cánh cửa phòng chợt mở, người phục vụ đỏ mặt mời Thanh Liên vào phòng, sau đó liếc nhìn cô lần nữa rồi rời đi so với bay càng nhanh. Lần đầu trong đời anh gặp người phụ nữ đẹp như vậy a, phải đi khoe khoang mới được.

Thanh Liên vừa bước vào phòng còn chưa kịp nhìn thấy gì đã bị người khác nhào tới ôm chặt.

"Ôi, đồ vô lương tâm nhà cậu, cậu không biết mình nhớ cậu thế nào đâu. Ô ô, khó khăn lắm mới lôi được cậu ra khỏi giường vậy mà còn không biết điều đến trễ hại mình đợi lâu như vậy."

Nhã Băng vùi đầu vào vai Thanh Liên ô ô khóc lên, ai không biết còn tưởng cô khi dễ tiểu thỏ này. Bật cười vỗ vai Nhã Băng.

"Được rồi được rồi, cậu mà còn chùi nước miếng nước mũi vào áo mình nữa đừng hòng mình đưa quà cho cậu."

Quả nhiên sức hấp dẫn từ món quà của cô vô cùng hiệu quả, chỉ thấy người nào đó vừa rồi khóc lóc thê thảm bây giờ cười tươi xòe tay hỏi quà đâu, Thanh Liên hoàn toàn bất lực với cô.

"Còn mình vô lương tâm, thực ra cậu mới là kẻ vô lương tâm nhất, mới nghe nói đến quà đã quăng mình sang một bên, khổ tâm mình vì cậu mà suy nghĩ xem phải tặng quà gì."

Làm bộ giận dữ quay mặt sang một bên, Thanh Liên bây giờ nhìn đáng yêu vô cùng, không còn dáng vẻ lạnh nhạt xa cách như trong bữa tiệc nữa, khiến Mặc Hàn ngồi đó vì cô mà môi khẽ nhếch. Giờ phút này, anh không biết cái gì gọi là tình yêu sét đánh, nhưng mỗi hành động nụ cười của cô, mỗi cái nhăn mày của cô, lại khiến anh xốn xang không thôi. Anh đã quyết định, ngoài người con gái trước mắt này, sẽ không còn ai khác có thể bước vào cuộc đời anh. Thủy Thanh Liên, anh sẽ khắc ghi cô.

Nhã Băng cuối cùng cũng buông tha cho Thanh Liên, kéo cô ngồi xuống ghế. Thanh Liên lúc này mới đưa mắt nhìn xung quanh, ngoài Nhã Vỹ cùng cô đã có quen biết trước, còn có người đàn ông khác, cô ngạc nhiên nhìn Mặc Hàn, không nghĩ sẽ có mặt anh ở đây. Mặc Hàn mỉm cười nhìn cô, lịch sự chào hỏi:

"Thủy tiểu thư, xin chào."

" Mặc tiên sinh, chào anh."

Nhã Băng cùng Nhã Vỹ nhìn chằm chăm hai người kia, vốn định giới thiệu cho họ không ngờ người ta lại quen biết từ trước. Nhã Vỹ lúc này lên tiếng:

"Mặc Hàn, cậu cùng Tiểu Liên quen nhau sao?"

Câu hỏi của Nhã Vỹ khiến Thanh Liên lại nhớ đến tình huống bữa tiệc hôm đó, không khỏi đỏ mặt. Mặc Hàn ánh mắt thâm thúy nhìn cô, khóe mắt lộ ý cười nhưng vẫn tự nhiên như không nói:

"Có duyên gặp qua, chỉ là không biết Thủy tiểu thư còn nhớ hay không?"

Nhớ không cái đầu anh, chuyện thất lễ như vậy tôi có thể quên được sao? Hung hăng mắng Mặc Hàn trong lòng, Thanh Liên trấn tĩnh lên tiếng:

"Đúng vậy, lần trước tại Star, cảm ơn anh."

Ánh mắt hai người chạm nhau, Nhã Băng ngồi đối diện không khỏi ranh mãnh cười.

"Vậy được rồi, biết trước như vậy bà mai như mình cũng đỡ mệt. Thật ra, anh mình và Mặc tiên sinh có hợp tác trong một dự án trước đây nên may mắn quen biết nhau. Không ngờ từ đó trở thành bạn tốt của nhau. Còn nhớ trước đây gọi điện cho cậu mình có nhắc qua nhưng ai ngờ cậu lại vì ham ngủ mà ngắt máy luôn. Bây giờ hay rồi, cho cậu bất ngờ một phen. Thôi không nói nữa, mau bảo họ mang thức ăn lên đi, vì đợi cậu mà mình đói chết đi được."

Vừa nói xong lại bị Nhã Vỹ cốc đầu, còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy anh nói:

"Em bị bỏ đói sao, người ngoài nhìn vào còn tưởng em không phải thiên kim Nhã Thị."

Lần nữa trừng mắt nhìn Nhã Vỹ nhưng thấy anh không để ý đến mình nữa nên hừ một tiếng, quay sang nói chuyện với Thanh Liên.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, thơm phức nghi ngút khói. Nhã Băng làm nũng nhờ Nhã Vỹ tách cua giúp mình khiến anh bất lực phải đồng ý. Thanh Liên nhìn con cua chín đỏ ngon lành như lại nhíu mày, bất đắc dĩ định cầm đồ chuyên dụng để tách cua thì chiếc đĩa bị người ngồi bên cạnh lấy đi, sau đó đưa lại cho cô con cua thơm phức đầy thịt ngon lành. Mặc Hàn mỉm cười nhìn cô.

"Con gái không nên làm việc dùng nhiều sức." Sau đó, tao nhã gỡ thịt cua trong đĩa mình rồi thưởng thức.

Bữa ăn nhanh chóng trôi qua trong không khí ấm áp vui vẻ của những người bạn, Nhã Băng cứ quấn cô suốt đòi cô kể chuyện lúc còn bên Anh, thỉnh thoảng cảm thán vài câu lại bị Nhã Vỹ cốc đầu nên ai oán khiến mọi người buồn cười không thôi. Thanh Liên cũng vì đó mà bật cười vui vẻ, ánh mắt cô vì cười mà long lanh trong suốt dịu kỳ. Mặc Hàn nhìn cô cũng bị lây tâm trạng vui vẻ, khóe mắt lộ ý cười, cả gương mặt trông vô cùng dịu dàng mà có lẽ chính anh cũng không biết.

Đến khi thành phố lên đèn thì bữa ăn cũng kết thúc, Nhã Băng đưa Nhã Vỹ về, trước khi về cô còn quấn lấy Thanh Liên mãi đến khi cô chịu hứa sẽ đến thăm mới chịu buông tha. Gió lạnh thổi qua khiến Thanh Liên rùng mình, nghĩ đến tại Nhã Băng cứ hối thúc nên cô đã bỏ quên áo khoác trên xe, bây giờ phải đi bộ qua hai con phố nữa để lấy xe khiến cô bất giác ôm hai vai vì lạnh.

Chợt một chiếc áo ấm áp khoác lên vai cô, quay đầu nhìn lại thấy Mặc hàn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng nhưng mang chút ý tứ trách móc, thầm nghĩ cô đã làm gì mạo phạm anh sao, cứ nhìn cô như vậy làm gì. Nhìn nhau một hồi, cuối cùng Mặc Hàn ho khan lên tiếng.

"Lần sau ra đường em đừng mặc như vậy."

Nhìn lại mình cô thấy chiếc váy thật có vẻ hơi ngắn, bất giác nhíu mày, hôm nay vội đi nên chỉ chộp lấy, thảo nào cô thấy chân lạnh như vậy. Thấy cô cuối đầu không nói, nghĩ rằng cô giận nên Mặc Hàn có phần hơi cuống.

"Thật ra em mặc rất đẹp, chỉ là.."

"Không sao, lúc ra khỏi nhà hơi vội nên tùy tiện."

Không nghĩ cô sẽ giải thích, Mặc Hàn trong lòng khẽ run. Nghĩ đến lúc đầu cô đi bộ đến, khẽ cười.

"Em có đi xe đến không? Nếu tiện đường để anh chở em về."

"Em có đi xe." Lời còn chưa nói hết đã thấy nụ cười trên mặt Mặc Hàn hơi cứng nhắc khiến cô bật cười.

"Nhưng lúc đi tắc đường nên để xe chỗ đó rồi, cách đây hai con phố."

"Vậy để anh đưa em sang đó."

Nói xong anh xoay người bước đi. Thanh Liên theo sau, đến khi cô lái xe đi mất, Mặc Hàn vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng dáng đã xa.

Chỉnh sửa cuối: 18/1/15

TiinhTiinh

e�Ҳ���G


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung