Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Anh dắt tay Bông tiến vào, Ngân nheo mắt nhìn bóng dáng cao lớn che đi cả mảnh sáng chói bên ngoài. Anh tự nhiên ngồi xuống cạnh Ngân, đặt Bông lên đùi mà cũng không mất đi tư thế đường hoàng, đĩnh đạc. Có mùi rượu nhàn nhạt lan tỏa dần trong không khí, chạm cả vào khứu giác Ngân, cô thôi nhìn người mới tới, chuyển ánh mắt về phía bé Bin đang bĩu môi:

- Đợi anh lớn lên, cũng bảo vệ được em như thế, bế được em như thế, có gì ghê gớm chứ.

Dù muốn bật cười với cậu nhóc lắm, mà Ngân phải cố kìm chế, hắng giọng rồi đưa điện thoại mình cho cậu của Bông, nhưng trước đó cô lại cười cười xoa đầu Bin:

- Bin đưa Bông ra vườn cổ tích, hoặc cầu trượt chơi chút được không, chọn chỗ mát chơi nhé, không về lại ốm.

Như chỉ chờ có thế, Bin nắm lấy tay Bông kéo kéo, mắt Bông đỏ lựng nhìn lên cậu hỏi ý kiến. Biết Ngân không muốn hình ảnh trong điện thoại tác động thêm tới tâm lý Bông, anh gật đầu lấy ra mấy cây kẹo mút:

- Bông theo anh Bin ra ngoài, chia kẹo cho anh nha, chút nữa cậu ra bế bông về.

Ừm, giọng miền Nam tương đối dễ nghe, tất nhiên là bởi đang dỗ dành. Lúc này Bông mới tụt xuống khỏi đùi cậu, theo Bin ra ngoài. Ngân mở màn hình điện thoại, đoạn clip nãy vẫn ở chế độ cũ, cô để anh tự bấm xem lại. Cả người hiệu trưởng cứng ngắc, còn cậu Bông thì miết đi miết lại ngón tay trên phiến môi dưới của mình, bất giác Ngân cũng căng thẳng theo, dù anh chưa nói gì, nhưng khí thế 'khủng bố' quá.

- Cậu bé Bông...

- Gọi tôi là Quang được rồi.

Người nhà đã đến, cũng đã đưa cả 'bằng chứng', hiện giờ việc này không còn liên quan đến mình nữa, nên Ngân tự biết điểm dừng. Cô nói:

- À vâng, anh Quang. Giờ anh đã tới, tôi sẽ chuyển clip sang cho anh để anh cùng nhà trường giải quyết...

- Tôi hi vọng cô có thể nán lại, bé Bông còn tương đối hoảng sợ, tôi muốn nhờ Bin giúp đỡ chút.

Chưa nói hết, Quang đã ngắt lời Ngân, nhìn ra ngoài sân, Bin đang thì thầm to nhỏ cùng Bông, thêm nữa khi thấy cô giáo Hồng đi qua, Bông lại co rúm bên cạnh Bin... Ngân rõ là không đành lòng, bèn gật đầu trả lời Quang:

- Vậy anh ở đây giải quyết việc, tôi ra ngoài với hai đứa nhỏ.

Như để ý ánh nhìn lo lắng của Ngân khi thấy Bông sợ hãi, Quang nhẹ giọng:

- Vậy phải nhờ cô rồi. Cảm ơn cô.

Gật đầu nhẹ, Ngân cũng không lấy lại điện thoại. Giống như cô biết rõ, đó là 'vật chứng' quan trọng vậy. Nhưng vừa đứng lên, điện thoại cô lại reo vang, ngại ngùng nhận lấy, Ngân xoay người nhỏ giọng nói:

- Em đây, ở trường có việc, chưa về được.

- Cả nhà đang đợi có mỗi hai cô cháu đấy, làm cái gì mà chưa về nữa?

Giọng chị Mai 'oanh tạc' liên thanh, khiến căn phòng đang lặng ngắt liền nghe thấy tiếng léo nhéo, Ngân gật đầu dù đối phương không nhìn thấy:

- Rồi rồi, đang giải quyết công chuyện, mọi người ăn trước đi, tí em hộ tống con chị về an toàn. Cúp đã nhé.

Tắt máy, đưa điện thoại cho Quang, Ngân còn nói thêm:

- Mật khẩu đều là số chín, tôi ra ngoài với hai đứa.

Sau đó, Ngân ra cửa, bế Bông lên, cũng dắt Bin đi về phía căng tin trường, ít nhất phải kiếm gì cho cậu nhóc lót dạ đã, giờ cũng mười một giờ hơn rồi. Ôi, đồ ăn ngon trôi xa khỏi tầm với.

- Bông có muốn ăn gì không?

Ngân ân cần cho bé đứng lựa chọn trước quầy hàng ít ỏi, cuối cùng Bông cũng bị chiếc bánh mì có in hình búp bê thu hút, nhưng lại không phải nhãn hiệu công ty gì, nên Ngân sợ người nhà bé phản đối. Cuối cùng vẫn mua cho Bông bánh mì cầm chơi, còn lại ba cô cháu ăn bánh Gute chờ đợi. Chưa tới mười phút, Quang đã đi dần về phía họ, Ngân hơi ngạc nhiên, ngồi im ở ghế gỗ ngẩng lên buột miệng:

- Xong rồi?

- Xong rồi.

Nhanh thế sao? Việc này, cô vốn cho rằng phải mất ít nhất chừng ba mươi phút chứ nhỉ? Dưới tán cây xanh ngát, Quang trả cho Ngân chiếc điện thoại có ốp lưng hình Minion, cô đưa tay nhận lấy còn tiện thể hỏi:

- Anh ăn bánh không?

Quang mỉm cười lắc đầu, bế Bông vuốt vuốt tóc bé, nói:

- Bông cảm ơn cô đi.

- Bông cảm ơn cô.

Giọng nói ngọng nghịu đã vui vẻ hơn, mắt mũi Bông cũng không còn đỏ ửng, lộ ra khuôn mặt tròn tròn trắng trẻo.

- Cả anh nữa._Quang nhắc.

- Cảm ơn Bin._ Bông ngoan ngoan nghe lời.

Bin tới gần, nghiêm túc nhìn lên Bông lặp lại:

- Anh. Bông gọi anh Bin.

- Anh Bin.

Bin vui vẻ lắc lắc bàn tay nhỏ mập mạp. Ngân đứng lên, xoa đầu Bông dặn:

- Lần sau đi học hay đi chơi, có chuyện gì không thích, Bông về nhà phải kể với ba mẹ, với cậu nhé.

- Cảm ơn hai cô cháu nhé.

Giọng đàn ông miền nam tuy trầm trầm, nhưng rất êm tai, Ngân lắc đầu rồi ngập ngừng nói:

- Không có gì đâu. Tuy không biết anh giải quyết thế nào, nhưng... ai làm thì người đó chịu trách nhiệm. Dù nhà trường không tránh khỏi liên lụy, vậy cũng không cần quy chụp tất cả.

Có thể do bản thân làm việc trong môi trường sư phạm ba năm, nên Ngân hiểu được ít nhiều. Hai giáo viên chăm ba mươi đứa trẻ không phải chuyện dễ dàng gì. Quá trẻ đồng nghĩa với kinh nghiệm và kiên nhẫn không đủ. Hơn nữa, thỉnh thoảng đón Bin, Ngân cũng thấy hiệu trưởng hiệu phó thường thay nhau đi các lớp kiểm tra. Bin đi học được các cô chăm tương đối tốt. Đồng cảm thì không hẳn, nhưng vì một người mà đánh giá cả hội đồng, có hơi bất công.

Nắng trưa chói chang xuyên qua kẽ lá trải đều xuống mái tóc bồng bềnh. Ánh mắt kiên định của Ngân khiến Quang thấy ý tứ dò hỏi này lại như đang khẳng định. Không phải bàn bạc, hỏi han, mà muốn nói để anh hiểu. Anh chợt bật cười, nới rộng thêm cà vạt trên cổ trả lời Ngân:

- Tất nhiên rồi, ai làm người đó chịu. Nhưng nếu em có thể nói về cái "Điều 4 và khoản 2" Luật Bảo vệ chăm sóc giáo dục trẻ em cho anh rõ. Anh sẽ càng có cách giải quyết tốt hơn đấy.

Ngân ngẩn người nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt xa lạ. Bộ âu phục trên người anh không còn chỉn chu thẳng thớm, cùng cà vạt đã lủng lẳng vì bị kéo vài lần có hơi tùy tiện, dáng vẻ 'không đứng đắn', khác hẳn lúc mới tới. Cô ngại ngùng đưa tay lên vuốt tóc che đi vành tai nong nóng:

- À, nói bừa thôi mà. Dù sao giả vờ biết tí luật, có vẻ trang trọng, đỡ bị bắt nạt hơn.

Đúng vậy, vì muốn vấn đề này nghiêm trọng hơn, và đề phòng bị đối phương chèn ép, Ngân đành làm như nắm luật. Ai ngờ anh ta đến nhanh thế, ngay câu mở đầu đã bị tóm gọn.

- Đang tiếp khách gần đây, nên chạy vài phút là tới nơi rồi. Vừa lúc em hùng dũng phủ đầu người ta.

Ngân nắm tay Bin cười cười, nhìn Bông dặn dò:

- Vậy... Bông và cậu về nhé, cô đưa anh Bin về đây.

Sau đó gật đầu với Quang:

- Chào anh.

- Em cho cậu cháu anh quá giang nhé. Vừa rồi chạy vội quá, anh không mang theo xe.

Hình như mới chưa đầy một tiếng, Ngân đã ngẩn người quá năm lần. Vốn định nói nắng nôi thế này hai cậu cháu gọi taxi đi, lại bị Bin kéo tay, dùng ánh mắt năn nỉ thuyết phục. Ngân cau mày suy nghĩ rồi uyển chuyển trả lời:

- Ngại quá, không có mũ bảo hiểm cho hai cậu cháu, hay là...

- Không sao, Bông đội tạm mũ áo khoác. Anh không ngại nắng.

Hả? Cái gì đấy, sao Ngân thấy sai sai nhỉ?

- Không phải, mà... công an sẽ không thổi còi chứ?

- Trưa rồi, công an cũng phải ăn nghỉ. Nếu bị thổi thật, anh xin cho. Đừng lo.

Nghe có vẻ 'bối cảnh' thế. Nhìn Quang tỉnh bơ nhờ vả mà Ngân thấy hơi váng đầu. Chắc chưa có đồ ăn ngon vào bụng lại thêm đứng nắng nên đuối sức rồi. Cô đành dắt tay Bin, dẫn đầu đi ra khỏi cổng trường, tới lui đều thấy 'tổ hợp' này kì kì. Ngân đội mũ cho Bin rồi mới quay lại nói cùng Bông nhưng rõ là để Quang nghe:

- Nhà anh Bin gần đây, cô thả anh Bin xuống trước rồi chở Bông về sau nhé.

Bông hiểu câu được câu chăng, lại nhìn qua cậu hỏi ý kiến. Lấy nụ cười làm chuẩn, Quang gật đầu:

- Cứ tiện cho em trước đi. Em giữ Bông và Bin, chỉ đường, để anh chở cho.

Đưa anh về mới chính là bất tiện đấy. Ngân thở dài nhìn đôi chân cả mét của Quang, đúng là cô không chở được bốn người thế đâu. Thôi giúp người thì giúp cho trót, đánh vậy. Ngân tiện tay đội mũ, còn lấy thêm cái khẩu trang dư của Bin, bịt cho Bông. Giữ gìn mũi họng, cùng làn da trắng trẻo này quan trọng lắm đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro